Ngút Trời
Chương 85 : Gặp lại cố nhân 1
Edit: Linh Vũ.
Từ trong lều nhảy ra một quả bóng nhỏ lông tơ đỏ như lửa kèm theo tiếng Hạ Hinh Viêm dặn dò: “Đừng chơi quá muộn.”
Hà Hy Nguyên nhíu mắt lại, không để ý đến cỗ uy áp đang gào thét tiến đến, trong người tuôn ra một cỗ uy lực cường đại bình thản đỡ cỗ lực kia.
Hai cỗ lực đột nhiên va chạm tạo ầm ầm tiếng nổ mạnh.
Toàn bộ linh thú cấp bậc thấp đều bị chấn động, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê, về phần những người bị thương cũng khó thoát khỏi cái chết.
Khí thế hai lực va chạm quá mạnh mẽ, những người kia vốn đã bị thương nặng, bị lực đánh phải, liền không chịu được ngã xuống chết.
Tiêu hồ ly nheo đôi mắt hẹp dài lại, người tản ra tia nguy hiểm nhìn chằm chằm trong khe sâu, tư thế sẵn sàng tấn công.
Dịch Cẩn Minh nhìn thấy thời cơ liền trốn sang bên cạnh, Hạ Hinh Viêm thấy cũng không cản.
Nàng hiện tại chỉ quan tâm không biết bên trong có linh thú lợi hại hơn Hà Hy Nguyên hay không?
Dich Cẩn Minh quay đầu, liếc mắt nham hiểm nhìn bóng dáng Hạ Hinh Viêm, nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu lại.
Bất quá bây giờ không phải lúc, mang hắn hiện giờ quan trọng hơn.
Dịch Cẩn Minh mang theo người của hắn vội vàng trốn, mấy người còn lại vội vàng lảo đảo rời đi, hiện tại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn hết.
Hạ Hinh Viêm ở trong đầu hỏi tiểu hồ ly: “ Linh thú trong khe sâu rất lợi hại sao?”
“Linh thú chưa đến sáu nghìn năm, không đáng lo.” Tiểu hồ ly nói nhẹ nhàng, nhưng mà vẻ mặt của hắn không được nhẹ nhàng như lời nói.
“Ân.” Hạ Hinh Viêm khẽ hừ một tiếng xe như đã biết.
Đem toàn bộ lo lắng nén xuống, dưới tình huống như này, nàng vẫn là không nên xem vào.
Hà Hy Nguyên tiếp tục đứng không nhúc nhích ở đấy, khí thế trên người vẫn mãnh mẽ tuôn ra, cùng uy áp trong khe sâu đối nghịch, hai luồng lực lượng giằng co giữa không trung, không ai chịu yếu thế.
Không biết qua bao lâu, hai lực kia mới thu về tạo ra dư chấn làm cho mấy linh thủ vừa tỉnh dậy lại xỉu tiếp.
Lông mày Hà Hy Nguyên dãn ra, hai cỗ lực nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.
“Chúng ta đi thôi.” Hà Hy Nguyên xoay người nhìn Hạ Hinh Viêm cười thoải mái.
Đối với hành động kỳ quái này, Hạ Hinh Viêm cũng không có hỏi nhiều, đại khái hiểu được vừa rồi Hà Hy Nguyên cung linh thú thần bí trong khe sâu thương lượng được hiệp nghị nào đó.
Hạ Hinh Viêm rời đi cùng Hà Hy Nguyên, không quan tâm đến thứ bên trong khe sâu.
Bên trong cho dù có cái gì cũng không có liên quan đến nàng.
“A Hy, có sao không?” Nàng hiện tại chỉ lo Hà Hy Nguyên chấp nhận giao dịch bất lợi với linh thú trong khe sâu.
“Không có việc gì.” Hà Hy Nguyên lắc đầu, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt nàng, lòng liền ấm áp, không đợi nàng hỏi, liền tự mình nói ra.
“Hắn không muốn cùng ta giao chiến, dù sao thì nếu giao chiến thật đối với hắn cũng không phải chuyện tốt.” Hà Hy Nguyên cười nói.
“Thực lực của linh thú hình người phân cấp như nào?” Hạ Hinh Viêm vẫn là không hiểu lắm về chênh lệch thực lực của linh thú.
“Ngươi muốn biết?” Hà Hy Nguyên nghĩ nghĩ, muốn dùng phương thức đơn giản để giải thích cho nàng hiểu.
Dù sao cùng là linh thú có thể biết được đại khái năng lực của nhau, có thể là kém hơn cũng có thể là sàn sàn nhau trong lúc thăm dò.
Nhân loại là không có cái này.
“Kỳ thật, linh thú hóa thành hình người được xem như là thủ lĩnh.” Hà Hy Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói.
“Theo lẽ thường mà nói, thực lực của linh thú hình người so với linh thú chưa hóa hình mạnh hơn, nhưng là cũng có linh thú khinh thường việc hóa hình.”
“Đương nhiên, linh thú nếu muốn hóa hình phải tu luyện đến một thời gian nhất định. Bình thường, muốn hóa hình thì cần phải tu luyện ít nhất bốn nghìn năm,dù sao khi hóa hình cũng phải trải qua lịch kiếp, năng lực không đủ mạnh sẽ dễ dàng bị hồn phi phách tán.”
“A Hy, ngươi hóa thành hình người khi nào?” Hạ Hinh Viêm tò mò hỏi.
“Vừa đúng thời điểm bốn ngàn năm.” Nhắc tới thời điểm mình hóa thành hình người ngày trước, Hà Hy Nguyên cười khổ lắc đầu: “ Lúc trước là tuổi trẻ bồng bột, có được cơ hội liền không quan tâm đến lôi kiếp.
Tiểu hồ ly liếc mắt nhìn Hà Hy Nguyên, hừ lạnh một cái, hắn còn dám kể lại?
Nhìn vẻ mặt Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên cười giễu vò đầu, lúc trước quả thật rất nguy hiểm, nếu không phải Đoạn Hằng Nghê trở về kịp, hắn thật sự sẽ chết bởi mấy đạo thiên lôi kia.
“ Ta nếu đợi tu luyện thêm một ngàn năm nữa, cũng sẽ không đến mức nguy hiểm như vậy.” Hà Hy Nguyên bây giờ nhớ lại cũng không khỏi thổn thức.
Hạ Hinh Viêm bất lắc dĩ lắc đầu: “ Tốt rồi bây giờ không có việc gì.”
Hà Hy Nguyên cười nói: “ Lần này Dịch Cẩn Minh thật sự tính sai.”
Nói cái gì là bên trong có linh thú hai nghìn năm trăm năm, linh thú hai nghìn năm trăm năm không có nhưng là có linh thú sáu nghìn năm, nói ra không biết Dịch Cẩn Minh có sợ hãi không nhỉ.
Hạ Hinh Viêm cũng nghĩ tới điểm đấy, nhịn không được buồn cười, nàng là đang nhớ đến, vừa rồi lúc Dịch Cẩn Minh biết Hà Hy Nguyên là linh thú hình người, sắc mặt như nuốt phải con ruồi, thật là buồn cười a.
Hai người đi được một đoạn, thấy trước mặt có vài người nằm.
Hạ Hinh Viêm nhíu mày, tiểu hồ ly lập tức nhảy qua,cẩn thận xem xét mấy người đó.
“Hinh Viêm, bọn họ đã chết cả rồi.” Tiểu hồ ly lắc đầu nói.
Mấy người này là mấy người duy nhất sống sót được sau khi giao chiến cùng linh thú, nhưng là cũng không sống được qua tay Dịch Cẩn Minh.
Bọn họ vốn mang trọng thương sao có thể là đối thủ của đám Dịch Cẩn Minh, huống chi lại là lấy ít chọi nhiều.
“Có chuyện gì đi về nói sau.” Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua đám người nằm dưới đất, mặt không chút thay đổi nói.
Hà Hy Nguyên cũng không có ngăn cản, dù sao Dịch Cẩn Minh cũng không đáng ngại.
Ở trong khe sâu, tại một không gian u ám, một con hổ xinh đẹp đứng ở đó, toàn thân trắng tỏa ra tia ánh sáng nhu hòa, hai mắt nhìn chằm chằm hướng Hà Hy Nguyên rời đi.
Khoảng cách xa như thế đương nhiên là nó nhìn không ra dung mạo Hà Hy Nguyên, nhưng cảm giác tim đập nhanh vẫn tồn tại rõ ràng trog lòng.
Nó tự hỏi, nếu thật sự giao chiến, cũng không biết ai thắng.
Nhìn chăm chú một lúc lâu, con hổ rốt cũng cũng xoay người, hướng chỗ tối bên trong hang sâu đi đến.
Nó hiện tại không có thời gian để suy nghĩ vì sao có một linh thú hình người đến nơi này, nó chỉ biết hiện tại nó không được phân tâm.
Không gian tối bên trong rất lớn, nhìn không rõ năm đầu ngón tay, theo mình hổ di động phát ra ánh sáng huỳnh quang có thể nhìn rõ tình huống xung quanh.
Con hổ đứng nhìn vào một hướng trong không gian.
Chỗ đó so với các không gian bên cạnh càng tối hơn, giống như mực, không thể nhìn ra được cái gì.
Con hổ lo lắng nhìn, sau đó nằm xuống, hình như là chờ đợt một cái gì đó quý trọng, mắt cũng không chớp, chăm chú nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
199 chương
351 chương
308 chương
39 chương
17 chương
352 chương
159 chương