Ngút Trời
Chương 71 : Học viện quỷ dị (4)
Phía sau có tiếng động nhẹ, Hạ Hinh Viêm lập tức cảnh giác, nhưng nghe được hơi thở quen thuộc thì dần trở nên thoải mái.
“Người đã đến rồi.” Hạ Hinh Viêm khóe môi hơi nở nụ cười.
“Ừ.” Dập Hoàng nhẹ nhàng lên tiếng, bước qua, đứng ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm, “Đang nhìn gì vậy?”
“Học viện này thật sự rất kỳ quái.” Hạ Hinh Viêm đưa tay chỉ về một phía, ở độ cao như nàng có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục của học viện.
Phân cách giữa các phòng rất rõ ràng, dựa vào kiến trúc của sân có thể nhìn thấy số phòng bên trong cũng không nhiều.
Chỗ hôm qua nàng ở lại dường như là gần với cổng trước nhất, chắc là chỗ ở của đệ tử.
Theo lý thuyết thì như vậy mặt sau hẳn phải là nơi quan trọng của học viện, như vậy hộ vệ phải nhiều hơn, làm sao có thể giống như bây giờ, nàng ở trên núi nhìn nửa ngày cũng không thấy được bao nhiêu người trong học viện đi lại.
“Nơi có ngươi ở làm sao không kỳ quái được?” Dập Hoàng mở miệng lầu bầu một câu, thanh âm rất nhỏ, hơn nữa trên núi gió lớn làm cho Hạ Hinh Viêm không nghe được rõ ràng.
“Cái gì? Người nói cái gì vậy?” Hạ Hinh Viêm quay lại hỏi Dập Hoàng.
“Ta nói, có kỳ quái hay không đối với người cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ở trong này tu luyện thật tốt là được rồi. Ít nhất nơi này so với học viện hoàng gia cảnh sắc cũng tốt hơn.”
Dập Hoàng nở nụ cười nhẹ, tự động xem nhẹ lời nói vừa rồi.
“Ừ, cũng đúng.” Hạ Hinh Viêm rất đồng ý với lời nói của Dập Hoàng.
Học viện hoàng gia còn không có khả năng dùng sắc vệ để khảo hạch.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhẹ nhàng nhàng ở trong học viện nghỉ ngơi vài ngày, linh lực của Hà Hy Nguyên cũng khôi phục lại, không có gì dị thường.
Vài người đệ tử trong học viện cũng bắt đầu lục tục chuyển đến, Hạ Hinh Viêm cảm thấy ngoài ý muốn khi phát hiện ra toàn người quen.
“Hinh Viêm.” Phương Linh Dụ vừa mới thu thập xong hành lý, bước ra phòng liền nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, lập tức vui vẻ chạy tới.
“Thật tốt ngươi không có việc gì.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang tươi cười, Hạ Hinh Viêm nghĩ đến sự nhắc nhở ngày đó của Phương Linh Dụ, cũng nở nụ cười đầy thiện ý: “Các ngươi cũng thông qua khảo hạch sao?”
“Đúng vậy.” Phương Linh Dụ vui vẻ gật đầu, “Lúc đầu ta cùng đệ đệ lựa chọn rời khỏi sắc vệ, người có biết chúng ta có bao nhiêu chán nản, thể nhưng ai biết cuối cùng vẫn có thể thông qua.”
“Thế người cuối cùng thế nào, có thông qua cửa thứ ba không?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Linh Dụ, Hạ Hinh Viêm chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Nàng làm gì thông qua khảo hạch đâu, chỉ làm hỏng cái sắc vệ dùng để khảo hạch kia thôi.
“Vậy à, thật đáng tiếc.” Phương Linh Dụ tiếc nuối than nhẹ, lập tức lại khôi phục tươi cười, “Không sao, không sao, chỉ cần thông qua được là tốt rồi.”
“Lần này chỉ có bốn người trúng tuyển, chúng ta thật may mắn.” Phương Linh Dụ thực sự là một người vô tư, rất nhanh đã đem vấn đề vừa nãy vứt ra sau đầu.
“Còn có một người?” Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy, hình như là đã thu thập xong và đi ra trước, chúng ta cũng nhanh lên.” Phương Linh Dụ đưa tay nhiệt tình giữ chặt tay Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm cũng không từ chối cô gái nhiệt tình này.
“Phương Vĩnh Thần, ngươi nhanh chút.” Phương Linh Dụ hướng về phía trong phòng hét lên.
“Đến đây, đến đây.” Phương Vĩnh Thần vừa nghe tỷ tỷ của mình kêu, lập tức vọt ra.
“Chúng ta với Hinh Viêm cùng đi qua, người đừng để chậm.” Phương Linh Dụ lấu tay còn lại dắt đệ đệ của mình, ba người đi nhanh đến Tiền viện.
Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly không đi theo, Dập Hoàng thì đã trở lại trong ngân trâm.
Chỗ ở của đệ tử cách Tiền viện cũng không xa, rất nhanh đã đến.
Ngũ Dịch đã sớm chờ ở đấy, trước mặt hắn còn đứng một thiếu niên mặt lạnh như băng, cả người cũng giống như một khối băng mọc lên từ nơi đó.
“Mọi người đã đến đông đủ, trước tiên tự giới thiệu một chút đi.” Ngũ Dịch đứng ở trong sân, trầm giọng nói.
Sau khi tự giới thiệu, Hạ Hinh Viêm mới biết được thiếu niên nhìn như khối băng kia tên là Đổng Vân Tề, mười tám tuổi, là linh sư cấp mười.
Bởi vậy nàng là người có cấp bậc linh lực cao nhất ở đây.
“Trước tiên ta sẽ giới thiệu cho các người một chút tình huống của học viện.” Ngũ Dịch đứng ở chỗ kia, rất có khí thế uy nghiêm của lão sư, ho nhẹ một tiếng, giọng nói đầy vang vọng, “Ngày trước ta đã nói qua, những người tốt nghiệp học viện đều là cường giả.”
“Nếu như có ai không đủ tư cách, chúng ta sẽ không chút lưu tình, lập tức đá hắn đi.”
Ngũ Dịch uy nghiêm quét mắt nhìn bốn đệ tử mới trước mắt: “Ta thật hi vọng các người có thể thuận lợi tốt nghiệp học viện, nhưng lão sư sẽ tuyệt đối không thiên vị một ai.”
“Nhớ kỹ một việc, khi học viện tổ chức lịch lãm không được phép bỏ dỡ giữa chừng, nếu các người rời khỏi lịch lãm cũng không khác gì tự động rời khỏi học viện, các người hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Bốn người đồng lòng đáp lời.
Chỉ có điều Phương Linh Dụ cùng Phương Vĩnh Thần là kích động kêu lớn tiếng, Đổng Vân Tề thì vẫn lạnh như băng, còn Hạ Hinh Viêm thì thản nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, xem như cấp cho Ngũ Dịch mặt mũi.
“Nếu có vấn đề gì, các người có thể hỏi luôn.”
Ngũ Dịch dường như rất hài lòng với đáp án của bốn người, trên mặt thoáng lộ ra chút biểu hiện từ ái.
“Ta có vấn đề.”
Ngũ Dịch vừa nghe được có người có vấn đề muốn hỏi, lập tức nhìn qua, thế nhưng lại là Hạ Hinh Viêm.
Hắn còn tưởng nha đầu này đối với cái gì cũng không thấy hứng thú cơ.
“Nga, người có vấn đề gì, hỏi đi.” Ngũ Dịch nhanh chóng đáp lời.
“Tên của học viện là gì?” Hạ Hinh Viêm gọn gàng dứt khoát hỏi, đây là vấn đề đến nay nàng vẫn chưa biết rõ.
“Học viện.” Ngũ Dịch trả lời cực đơn giản, chỉ hai chữ.
“Học viện gì?” Hạ Hinh Viêm nhướng mày, chẳng lẽ chuyện nàng hỏi không rõ ràng sao?
“Học viện.” Đáp án của Ngũ Dịch giống như trước chỉ hai chữ này.
Hạ Hinh Viêm vừa định hỏi lại, miệng mở ra được một nửa, dừng lại, một chút thanh âm đều không phát ra được, chỗ trán lập tức xuất hiện mấy đường đen.
“Học viên này tên chỉ là Học viện thôi á?”
“Đúng vậy.” Ngũ Dịch đắc ý gật đầu.
Hạ Hinh Viêm sờ sờ cái mũi của mình, quả nhiên thật biến thái.
“Lão sư, vì sao bên trong học viện ít người như vậy?” Phương Linh Dụ kỳ quái hỏi, “Các học tỷ, học trưởng khóa trước đâu?”
“Có người đã tốt nghiệp, có người không đủ tư cách đã bị đuổi.” Ngũ Dịch không mấy để ý trả lời.
“Tỉ lệ là bao nhiểu?” Đổng Vân Tề luôn lạnh như băng cũng mở miệng hỏi.
Ngũ Dịch nghĩ nghĩ, ước lượng đại khái tỷ lệ tốt nghiệp: “Mười năm thì có một đệ tử tốt nghiệp.”
Ngũ Dịch vừa nói xong, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả thật sự hoạt bát như Phương Linh Dụ đều ngậm miệng lại. không phải nàng muốn yên tĩnh mà là không biết nói gì.
“Tốt lắm, tỉ lệ tốt nghiệp này đã rất cao.” Ngũ Dịch hào phóng khoát tay, cổ vũ bốn người Hạ Hinh Viêm, “Thành quả như vậy đã rất tốt, chỉ cần các ngươi cố gắng, nhất định không có vấn đề gì.”
Chỉ là cổ vũ như thế này còn không bằng đừng nói, làm sao đều cảm thấy thật giả tạo.
Tốt nghiệp không thành vấn đề?
Nếu tốt nghiệp không thành vấn đề làm sao sẽ mười năm mới tốt nghiệp một đệ tử?
Nơi này thật là học viện sao?
Bốn người không ai nói gì, nhưng trong mắt đều tràn đầy nghi hoặc.
“Như thế nào, tất cả các người đều sợ hãi?” Ngũ Dịch lướt ánh mắt nhìn qua bốn người, cười như không cười nhíu mày, “Ai muốn rời khỏi đây, lúc nào cũng được.”
“Nếu không ai muốn rời khỏi, hiện tại đi ăn cơm, sau cơm trưa lại tập hợp ở đây chúng ta học bài đầu tiên.”
Ngũ Dịch vừa nói xong, cả bốn người đều nhanh chóng đi ăn cơm.
Nhìn bóng dáng của bốn người trẻ tuổi, Ngũ Dịch cười vui vẻ, sờ cằm mình: “Đệ tử năm nay chắc sẽ mang lại nhiều kinh ngạc đây.”
Rất nhanh, bốn người đã vội vã ăn xong cơm, Hạ Hinh Viêm cũng không mang theo Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly, dù sao đây cũng là việc tu luyện của nàng, không thể lúc nào cũng mang theo bọn họ đi bảo vệ nàng.
Nhìn bốn người tràn đầy tinh thần, Ngũ Dịch vừa lòng gật đầu, vung tay lên: “Đi theo ta.”
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên của các người, lão sư cũng sẽ không sắp xếp cho các người phần rèn luyện nào đặc biệt khó khắn.” Ngũ Dịch đi phía trước, giọng nói không còn nghiêm khắc như vừa rồi, mà thật giống như một ông già dễ gần.
Chỉ là có buổi nói chuyện lúc trước, bốn người Hạ Hinh Viêm còn có thể tin lời nói của Ngũ Dịch sao?
Mười năm mới tốt nghiệp một đệ tử, liền so với số lượng người báo danh khổng lồ thì có thể biết được tỷ lệ này nhỏ đến bao nhiêu.
Đường đi lên núi tương đối bằng phẳng, từng bậc cầu thang uốn lượn về phía trước, kéo dài đến tận mãi nơi họ không nhìn tới, cuộn tròn bao nhiêu vòng.
Phương Linh Dụ vụng trộm kéo tay áo Hạ Hinh Viêm, nhỏ giọng nói: “Nơi này cứ quỷ dị như thế nào ấy?”
Rõ ràng mới sau giữa trưa nhưng lại âm trầm lạnh lẽo, một chút độ ấm của giữa trưa cũng không có.
“Vì chúng ta đang ở trên núi thôi, nhiệt độ có vẻ mát mẻ.” Hạ Hinh Viêm cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi Phương Linh Dụ như vậy.
Về phần Phương Linh Dụ có tin hay không, nàng một chút cũng không biết.
Vài người đã đi được một lúc, cũng may bọn họ linh lực đều không thấp. cũng không nỗi đi có đoạn đường đã bị mệt.
Rốt cuộc đến nơi, Ngũ Dịch đứng lại, quay đầu nhìn bốn người Hạ Hinh Viêm: “Đến.”
Hạ Hinh Viêm nhìn về phía trước, cũng không có gì khác thường, chỉ có cây cối ít đi còn núi đá thì nhiều hơn chút.
Cũng không cảm giác được chút nào nguy hiểm bên trong, ở nơi này thì rèn luyện cái gì?
“Ở bên kia đỉnh núi ta có đặt một thứ, các người chỉ cần lấy được thứ đó là được.” Ngũ Dịch nói rất nhẹ nhàng, “Ngày đầu tiên rèn luyện, ta sẽ không cho các người áp lực quá lớn.”
“Vậy có hạn chế thời gian không?” Hạ Hinh Viêm hỏi thêm một câu.
Nếu như phía trước không có nguy hiểm gì như vậy làm sao không có thêm điều kiện khác được.
“Giới hạn thời gian cho đến lúc ánh trăng lên đến đỉnh đầu các người nhất định phải trở về, nếu không, tất cả đều không đủ tư cách.” Ngũ Dịch mới một khắc trước còn cười tủm tỉm, một giây sau đã trở nên nghiêm khắc, một chút cũng không thiên vị.
Hạ Hinh Viêm nghe xong, nói với ba người khác: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Đã có hạn chế thời gian, như vậy tình huống bên trong tuyệt đối không đơn giản như những gì bọn họ thấy.
“Chờ một chút.” Ngũ Dịch vui vẻ vỗ vai bốn người bọn họ, “Các người cố lên!”
Rõ ràng là hành động của một lão sư hiền lành quan tâm đến đệ tử, lại làm cho cả bốn người trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm Ngũ Dịch, không biết như thế nào mới tốt nữa.
Linh lực đều bị che dấu đi.
Ngay lúc chạm vào bả vai bọn họ lập tức đem linh lực của bọn họ che dấu.
“Đây là vì tốt cho các người, cố lên.” Ngũ Dịch đã sớm quen ánh nhìn như vậy của đệ tử, đệ tử trải qua sự rèn luyện của hắn cũng không ít, ánh mắt như vậy hắn đã sớm thấy nhiều nhưng cũng không làm được gì.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người đi về phía trước.
Đổng Vân Tề ánh mắt lạnh như băng quét qua Ngũ Dịch một cái rồi cũng đi theo.
Phương Linh Dụ và Phương Vĩnh Thần nhìn thoáng qua nhau, do dự một chút, nhưng thấy Hạ Hinh Viêm và Đổng Vân Tề đã đi trước, hai người bọn họ cũng không muốn chậm chân, vội vàng theo sau.
Không có linh lực lúc đi đường làm cho bọn họ cảm giác thân thể trở nên nặng nề hơn ngày thường, tất nhiên cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm đến bọn họ, chỉ là cảm giác được không quá linh hoạt, nhưng vẫn có thể chịu được.
Bốn người đều nghĩ đến, nếu là luyện tập, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nơi đó thật sự không có nguy hiểm sao?
Vấn đề này đã trở thành một câu hỏi rất, rất lớn trong lòng họ.
Ngũ Dịch tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, cười nhìn phương hướng bốn người Hạ Hinh Viêm rời đi: “Không biết có thể bình an trở về hay không, lũ trẻ các người đừng nghĩ học viện quá đơn giản nha.”
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
10 chương
138 chương
10 chương
144 chương