Ngút Trời

Chương 67 : Muốn một chỗ ở (8)

Tiết Mạch đứng ở bên cạnh Ngũ Dịch, ánh mắt lạnh lùng quét chung quanh rừng cây đen nhánh. Bọn họ cảm giác được chủ nhân của luồng lực lượng kia đang ở rất gần. Hiển nhiên người tới cũng không có ý để bọn họ chờ, chậm rãi bước ra từ phía sau gốc cây, một thân áo màu đỏ đứng ở dưới ánh trăng đêm thật sự sáng chói, hoàn toàn đối lập hoàn toàn với màu đen xung quanh. Tiết Mạch trong lòng rất kinh ngạc, tại sao người này mặc một thân màu đỏ nổi bật như vậy nhưng vừa rồi hắn và Ngũ Dịch đều không thấy được? Trong lòng đã bắt đầu thấy không ổn, người này chỉ sợ là thực lực so với bọn họ còn cao hơn. “Các hạ là…” Vấn đề Tiết Mạch có thể nhận thấy, Ngũ Dịch tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Cho nên áp chế lửa giận nửa đêm bị người dụ ra ngoài, cố gắng nhẹ nhàng hỏi. Hiện tại hắn còn chưa biết người này tới có mục đích gì, cũng không xác định được người này đến một mình hay còn người khác. Người này rốt cuộc muốn làm cái gì. “Không cần phải hỏi ta là ai.” Nam tử áo đỏ nhíu mày hừ nhẹ, thái độ thật cao ngạo. Vốn vẻ mặt cao ngạo ở trên mặt ai cũng đều làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, thế nhưng ở trên người nam tử áo đỏ này lại dường như một điều hiển nhiên. Tựa như người này vốn nên cao ngạo như vậy, hắn nên đứng ở chỗ cao nhìn xuống toàn bộ thiên hạ. Những cảm giác này càng làm cho Ngũ Dịch và Tiết Mạch không thoải mái, người này thực lực càng mạnh, bọn họ càng không thể phỏng đoán ra càng làm cho bọn họ lo lắng. “Các người đã chuẩn bị tốt chưa?” Nam tử áo đỏ đột nhiên mở miệng nói một câu làm Ngũ Dịch và Tiết Mạch không hiểu ra sao. Cũng không chờ bọn họ hỏi lại, nam tử áo đỏ đã xuất ra lực lượng, giải đáp nghi vấn của bọn họ. Tiết Mạch và Ngũ Dịch không dám khinh thường, điều động toàn bộ linh lực lên ứng phó. Chỉ có điều, thực lực của nam tử áo đỏ vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Chỉ mới cảm thấy một vệt đỏ trước mắt chợt lóe, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nam tử áo đó đâu, bên tai nghe tiếng gió vọt lại, theo bản năng đánh trả. Nào biết đâu bọn họ còn chưa kịp đánh trả, trên người đã cảm thấy đau xót, bị người kia đánh mạnh. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Tiết Mạch và Ngũ Dịch cảm thấy đánh nhau lại uất ức như vậy, nếu như thế này vẫn còn được xưng là đánh nhau mà không phải là bị chà đạp. Sau hai lần giao chiến, Tiết Mạch và Ngũ Dịch đã hoàn toàn buông tha cho việc đánh trả. Đương nhiên bọn họ cũng phát hiện ra nam tử áo đỏ không dùng đến linh lực, mà chỉ hoàn toàn là lực lượng thân thể để đánh bọn họ. Nói cách khác, hai người bọn họ đường đường là hai lệnh tôn nhưng bị người ta đánh như đang đánh trẻ con. Nam tử áo đỏ dừng tay, đứng ở một bên, mặt không đỏ, thở không gấp. Ngũ Dịch cùng Tiết Mạch đứng tại chỗ, quần áo một chút cũng không loạn, giống như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh. Nhưng chỉ có bọn họ biết, ở phía dưới quần áo đã có không biết bao nhiêu vết thâm. “Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngũ Dịch tức giận đến xanh mặt. “Ta muốn một phòng ở.” Một câu rất khó hiểu từ miệng nam tử áo đỏ nói ra. “Hả?” Ngũ Dịch kinh ngạc há to mồm, cái này là đáp án kiểu gì vậy? “Lúc chạng vạng, người nói với Hạ Hinh Viêm, học viện chỉ cấp phòng cho người đủ tư cách. Ta vừa rồi chỉ vừa chứng mình cho các người xem một chút ta có đủ tư cách.” Nam tử áo đỏ cười nhẹ, nói. Vốn là một nụ cười rất đẹp nhưng Ngũ Dịch nhìn chỉ cảm thấy đầy châm chọc. “Người là linh thú của Hạ Hinh Viêm? Là linh thú phóng ra lực lượng chỉ trong chớp mắt khi ở sắc vệ?” Tiết Mạch còn một chút lý trí, lập tức phân tích thân phận của người trước mắt. Dập Hoàng gần như nhíu mày, xem như thừa nhận câu hỏi của Tiết Mạch. “Người là linh thú có linh thú không gian còn cần phòng ở làm cái gì!” Ngũ Dịch nổi giận, trực tiếp điên cuồng hét lên, trên người những vết ứ thâm bởi vì động tác của hắn lập tức trở nên đau đớn vô cùng. Dập Hoàng mỉm cười: “Một cái sắc vệ không ra gì thế nhưng muốn làm nàng bị thương.” Chỉ một câu thản nhiên nói ra nguyên nhân của hắn, Dập Hoàng nhìn Ngũ Dịch và Tiết Mạch liếc mắt một cái, không nói gì thêm, xoay người bước đi. Bóng dáng nhàn nhã làm cho Ngũ Dịch tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, thiếu chút nữa hộc máu. “Hạ Hinh Viêm thật không đơn giản.” Tiết Mạch nhìn bóng dáng cao ngất của dập Hoàng, không quan tâm đến những vết thương trên người, trong lòng rất vui vẻ. “Nha đầu quỷ quái kia, vừa mới tiến học viện liền làm cho ta gặp phiền toái, xem ta sửa nàng như thế nào!” Ngũ Dịch miệng nói rất hung tợn, nhưng trong mắt là ánh sáng lấp lánh tiết lộ tâm tình vui vẻ của hắn. Chỉ có bọn họ biết, bọn họ chờ mong nhìn thấy bộ dáng trường thành của Hạ Hinh Viêm như thế nào. Học viện trong tương lai sẽ nhờ có Hạ Hinh Viêm mà càng thêm thú vị.