Ngút Trời
Chương 17 : Hoàn toàn coi thường
Nghiêm Kiện Đông ngồi ở chủ vị, bên cạnh chính là Dược tề sư Địch Hải của phòng đấu giá, còn lão sư đến từ các học viện thì ngồi ở chung quanh.
Khán đài đối diện là người trong các gia tộc, bách tính Y Lạc thành cũng đều ở bên dưới, đài cao chính giữa trung tâm dành cho những người trẻ tuổi lát nữa sẽ thể hiện thực lực của mình.
Nghiêm Kiện Đông đứng dậy, sau khi hướng về phía lão sư các học viện mỉm cười gật đầu, đi đến trước cất cao giọng nói: "Những người dưới hai mươi lăm tuổi đều có thể tới thể hiện thực lực của chính mình." Không hề có lời ngon tiếng ngọt cũng không cần phải khích lệ chút gì cho người hôm nay đến dự thi, bởi vì tâm tình bản thân người đến dự thi đã kích động từ lâu, xoa tay xoa chân chờ đợi tới lúc được thể hiện sở trường.
Thành chủ Nghiêm
Kiện Đông vừa nói xong, ở cửa vào đài cao lập tức có người xếp hàng, đương nhiên vừa mới bắt đầu liền đã vội vã đi lên chính là một số nam nữ con nhà bách tính bình dân, mỗi năm một lần cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ, ai lại không nóng lòng. Trên đài cao, những nam nữ con cháu đại gia tộc cũng hưng phấn đến nắm chặt tay, chỉ là, ngại vì thân phận của mình, chẳng đáng cùng nam nữ bách tính bình dân đồng thời cạnh tranh bản lĩnh.
Các lão sư cũng không có bao nhiêu tinh thần, dù sao tu luyện linh lực ngoại trừ thiên phú cá nhân ra, gia tộc thế lực âm thầm bồi dưỡng cũng chiếm một phần rất lớn. Còn về vấn đề thiên phú cá nhân, từ trước đến nay đa phần được di truyền trong gia tộc, bách tính bình dân trừ khi thiên phú cực kỳ ngẫu nhiên bị đột biến, thì có rất ít người linh lực cao cường xuất hiện.
Quả nhiên, trong mấy trăm bình dân mới chỉ có mười người đạt được tiêu chuẩn nhập học học viện - cấp bốn linh sĩ, đương nhiên với thực lực như vậy, học viện bọn họ có khả năng tiến vào cũng chỉ có thể là học viện kém nhất. Đợi đến khi những người đó rời khỏi, người trong đại gia tộc cuối cùng cũng lên đài.
Khảo nghiệm trên đài rất đơn giản, chỉ có một cái trụ thủy tinh thật cao, trên bền mặt có khắc từng vạch, tập trung linh lực của mình vào đấy là được, sau đó nhìn thử xem tia sáng trong cột bay lên tới vạch nào thì có thể biết cấp bậc linh lực của người khảo nghiệm. Con cháu trong đại gia tộc quả nhiên bất phàm, theo thứ tự lên đài khảo nghiệm, tia sáng lần lượt lên cao, thấp nhất cũng là cấp năm linh sĩ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cấp bậc của Hạ Hinh Viêm dù là cấp bốn linh sĩ lại bị phỉ nhổ như vậy, thật sự là quá thấp, cùng thân phận là người trong đại gia tộc của nàng cực kì không xứng.
Từng người một hoàn tất khảo nghiệm, tam tiểu thư ở cửa hàng ngạo nghễ đi lên, lúc này trong đại gia tộc chỉ còn lại nàng cùng Nghiêm Cảnh Thủ là chưa tham gia khảo nghiệm. Tam tiểu thư Bạch Đan Quyên bước lên đài, ánh mắt liếc nhìn Nghiêm Cảnh Thủ, cằm hơi giương lên đi tới trước trụ thủy tinh khảo nghiệm.
Lão bản cửa hiệu ngồi trên khán đài, đắc ý nhìn nữ nhi mình sủng ái nhất, nữ nhi này của hắn bất kể là thực lực hay là khả năng buôn bán đều là số một, ngoại trừ có chút hơi nóng nảy ra, mọi thứ đều hoàn mỹ. Tuy nhiên, theo hắn thấy nữ nhi của mình ưu tú như vậy sao lại không thể không có chút nóng nảy chứ? Hơn nữa, trước khi đại hội khảo nghiệm diễn ra, Nghiêm
Kiện Đông đã âm thầm cùng hắn bàn qua việc muốn kết làm thông gia, thậm chí ngay cả tín vật cả hai nhà cũng đã đều trao cho nhau.
Nghĩ tới đây, lão bản cửa hàng liền nhìn Nghiêm Kiện Đông ở phía đối diện, vừa vặn Nghiêm Kiện Đông cũng nhìn qua, đối với hắn gật đầu mà cười.
Thành chủ - người nắm giữ quyền lực lớn nhất Y Lạc thành - cùng lão bản - người có trong tay tài lực mạnh nhất Y Lạc thành - hiển nhiên là sự kết hợp hoàn mỹ nhất. Về phần Hạ gia, đó là chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm, ngay cả trở thành chướng ngại vật cũng là điều không thể.
Bạch Đan Quyên đi lên khán đài, nhìn Nghiêm Cảnh Thủ rồi kiêu ngạo lớn tiếng nói một câu: "Ta sẽ cho ngươi thấy, chỉ có ta mới người thích hợp với ngươi nhất."
Dù không nói ra tên họ, nhưng lời của Bạch Đan Quyên có ý tứ gì, mọi người dân Y Lạc thành tại đây đều rõ ràng. Nếu nói trong toàn thành người xứng đôi nhất với Nghiêm Cảnh Thủ thì cũng chỉ có tam tiểu thư Bạch Đan Quyên ở cửa hàng, còn Hạ Hinh Viêm chỉ có thể xem như là một thằng hề đang nhảy nhót mà thôi. Nghiêm Cảnh Thủ khẽ cười, trước mặt người bên ngoài, hắn vĩnh viễn là một người khiêm tốn.
Bạch Đan Quyên kiêu ngạo xoay người bước đi đến trước trụ thủy tinh, đưa bàn tay trắng noãn đặt lên, hai mắt hơi nhắm, toàn lực phát ra linh lực.
Tia sáng óng ánh rất nhanh bay lên, ngay lập tức đột phá cấp năm không một chút dừng lại lên thẳng đến cấp sáu, sau khi vượt qua cấp bảy tốc độ mới dần chậm lại, tuy là như vậy nhưng cũng đủ khiến phần lớn lão sư ở các học viện kinh ngạc một phen. Vội vàng lật nhìn tư liệu trong tay,
Bạch Đan Quyên mười tám tuổi, thế nhưng có thể đạt được cấp bảy linh sĩ?
Tia sáng vẫn chưa đình chỉ, như trước ra sức bò lên.
"Trời ạ, vẫn còn đang đi lên." Dưới đài cao, dân chúng chỉ vào trụ thủy tinh kinh ngạc kêu lên.
"Cấp bảy linh sĩ!"
"Tam tiểu thư hình như mới mười tám tuổi."
"Đúng vậy đúng vậy, thế nhưng cùng Thiếu thành chủ trước đây giống nhau a."
"Thực sự là thiên phú kinh người."
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Bạch Đan Quyên ở trên đài cao, thời khắc này nàng trở thành tiêu điểm khiến muôn người chú ý.
Tròng mắt khép hờ của Bạch Đan Quyên bỗng dùng sức nhắm chặt, làn mi khẽ run rẩy, bởi vì quá mức cố sức, thân thể bắt đầu run run, cánh tay đang đặt trên trụ thủy tinh càng run rẩy kịch liệt. Cho dù như vậy, Bạch Đan
Quyên cũng không chịu buông tha, nghiền ép chút linh lực cuối cùng trong thân thể của mình hướng vào bên trong trụ thủy tinh, cuối cùng khi tia sáng đạt được vạch cấp tám thì trì trệ không tiến nữa. Bạch Đan Quyên nhọc nhằn buông tay ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước, thân thể mất thăng bằng nghiêng người té ngã.
"Cẩn thận." Bạch Đan Quyên sau khi hư thoát lực lượng cũng không hề ngã sấp xuống, ngược lại được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, vang lên bên tai chính là sự quan tâm ấm áp của
Nghiêm Cảnh Thủ. Bạch Đan Quyên ngượng ngùng lại đắc ý cười, ngày hôm nay nàng dùng thực lực chứng minh rõ ai mới là nữ nhân có thể đứng ở bên cạnh hắn.
"Cấp tám linh sĩ, mười tám tuổi đã đạt được cấp tám linh sĩ, thật sự là thiên tài a." Các lão sư sau khi nhìn thấy rõ thành tích cuối cùng của Bạch Đan Quyên, tấm tắc lên tiếng khen ngợi. Tuy rằng sau cùng Bạch Đan Quyên bị hư thoát lực lượng, nhưng thật sự đã đạt tới cấp tám linh sĩ, thành tích như vậy ở Y Lạc thành tuyệt đối là hạng nhất. Dù sao toàn bộ khảo nghiệm ban nãy người cao nhất chẳng qua chỉ vừa mới quá cấp bảy mà thôi.
"Được rồi, Bạch Đan Quyên này không cần phải tranh cãi, tuyệt đối là đệ tử của học viện hoàng gia." Lão sư ở các học viện nhìn về phía một vị nam tử trung niên mặc hoa phục, trong mắt ước ao không nói nên lời. Không có biện pháp, ai bảo học viện hoàng gia lại là học viện tốt nhất đại lục Đông Phương chứ, đệ tử trong đó ngoại trừ hoàng thất quý tộc ra, còn lại tuyệt đối đều là nhân vật thiên tài. Có thể tiến vào học viện hoàng gia chẳng khác đã đặt chân vào triều đình, sau này đi ra trực tiếp có thể một bước lên trời, chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.
"Sử dụng linh lực xằng bậy, rất tổn hại cho thân thể." Giữa một mảnh các lão sư đang a dua nịnh hót, một thanh âm không hòa hài đột ngột nhẹ nhàng vang lên.
Lão sư các học viện khác nghe được thanh âm liền nhìn sang, lập tức thấy một lão nhân mặc đồ bình dân ngồi ở ghế cuối cùng, chòm râu hoa râm che hơn phân nửa gương mặt, đám tóc rối bời trên đầu cũng không được chải chuốt gọn gàng. Y phục trên người ngược lại coi như ngăn nắp sạch sẽ, chẳng qua vừa nhìn rõ liền biết mặc đã nhiều năm, giặt quá nhiều lần, rất nhiều nơi trên vải vóc màu xanh đã bạc màu. Rất nhiều vị lão sư hơi hơi nhíu mày, tất cả đều không nhận ra lão nhân lôi thôi lếch thếch này, thậm chí còn hoài nghi, lão nhân này là lão sư của học viện thật sao?
Dưới đáy lòng lão sư học viện hoàng gia khinh thường hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không thèm để lão nhân vào mắt. Hắn là lão sư học viện hoàng gia, cho dù người trong hoàng thất nhìn thấy lão sư học viện hoàng gia cũng đều khách khách khí khí, một lão nhân không chút tiếng tăm, còn không có tư bản để hắn coi trọng.
Nghiêm Cảnh Thủ đỡ Bạch Đan Quyên đến một bên, hành động chăm sóc làm cho Bạch Đan Quyên rất hưởng thụ, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Hạ Hinh Viêm bên ngoài đang ngồi cô đơn trong góc, khiêu khích nhướng mày. Ngày hôm nay nàng sẽ dùng sự thật nói cho Hạ Hinh Viêm biết, đừng tưởng rằng Nghiêm
Cảnh Thủ thanh toán cho nàng ta một chút tiền, mua chút đồ, nàng ta liền có thể đắc ý. Lúc này đây nàng mới là tiêu điểm khiến muôn người chú ý, đối tượng làm người người hâm mộ. Cùng nàng so sánh? Hạ Hinh Viêm, còn không xứng!
Bạch Đan Quyên sẽ cho Hạ Hinh Viêm thấy được thành tích của nàng, thấy được nàng kiêu ngạo đứng trên vạn người, càng thấy được Nghiêm Cảnh Thủ vừa rồi đối với nàng ôn nhu như thế nào, nàng sẽ chờ nhìn bộ dạng chật vật tự ti mặc cảm của Hạ Hinh Viêm.
Ánh mắt của Hạ Hinh Viêm nhìn sang, nhàn nhạt lướt qua.
Lướt qua?
Không chút nào dừng lại mà lướt qua.
Trong lòng Bạch Đan Quyên lộp bộp một chút, Hạ Hinh Viêm có ý tứ gì?
Thế nhưng dám coi thường nàng!
Chân chân chính chính coi thường, Hạ Hinh Viêm ngay cả dừng lại ánh mắt cũng không thèm dừng lại.
Lửa giận thoáng cái vọt lên, Bạch Đan Quyên chỉ hận hiện tại không thể xông đến xé nát Hạ Hinh Viêm. Nhưng lập tức nghĩ lại, Bạch Đan Quyên lại cười, Hạ Hinh Viêm có là cái gì? Chỉ cần nàng trở thành đệ nhị Y Lạc thành, đến lúc đó vừa vặn có thể mượn đại hội lần này làm cho Nghiêm
Cảnh Thủ hưu* Hạ Hinh Viêm. Nàng thực muốn xem, Hạ Hinh Viêm còn mặt mũi nào để tiếp tục sinh hoạt trong Y Lạc thành. Dù sao dưới ánh sáng vinh quang trên người nàng, Hạ Hinh Viêm chẳng qua là một con chuột trong cống rãnh, không thể gặp người!
* Hưu: li hôn, bỏ vợ (chồng).
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
11 chương
123 chương
22 chương
70 chương
302 chương