Ngút Trời

Chương 164 : Hoảng sợ thật sự

Chủ nhân của Đoạn Hồn hắn há có thể là nhân vật bình thường? Hạ Hinh Viêm chậm rãi cười: “Ngươi nói ta là chủ nhân của ngươi……” Thanh âm nàng nhàn nhạt không rõ hỉ nộ, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, nói “Vậy ta dùng thân phận chủ nhân mệnh lệnh cho ngươi, đem những cái lễ nghĩa đáng chết đó quên hết cho ta.” Hạ Hinh Viêm thanh âm cũng không cao, thậm chí là rất nhẹ, với nàng mà nói, chỉ là hồi ức khí thế kiếp trước một chút mà thôi, nhưng là ở trong mắt Đoạn Hồn hoàn toàn thay đổi. Hạ Hinh Viêm cả người đều cảm thấy không thoải mái. Kia mi đẹp hơi hơi chớp mang theo một mạt ngạo thế khinh cuồng, trong đôi mắt sáng như sao trời tràn đầy ý cười bất cần đời, ngay cả khóe môi nhếch lên cũng đều mang theo sự châm chọc khinh thường trần thế. Nếu nói lúc ở trong không gian trải qua nước ao tuyệt tình Hạ Hinh Viêm là quyết tuyệt, Đoạn Hằng Nghê ở trước mặt nàng là ôn hòa thậm chí mang theo một chút tính trẻ con mà nói, như vậy lúc này Hạ Hinh Viêm, hoàn toàn là một cái vương giả bễ nghễ thiên hạ. Cái loại khí thế thượng vị giả này tuyệt đối không phải một ánh mắt một động tác có thể bắt chước ra được, nhưng là liền ở trên người Hạ Hinh Viêm, chính là như vậy một ánh mắt, một chút cười khẽ, hoàn toàn đem sắc bén của nàng lại khí thế bá đạo triển lộ không bỏ sót. Hạ Hinh Viêm như vậy làm đoạn hồn sửng sốt nửa ngày, thật lâu không phục hồi tinh thần lại. “Ân?” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng hừ một tiếng, hỏi đoạn hồn đáp án, có phải hay không đem lời nói của nàng nghe hiểu. “Phải…..” Hạ Hinh Viêm hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới làm Đoạn Hồn hoàn hồn, vội vàng đáp lời. Hiện tại Đoạn Hồn thật muốn tát cho mình một bạt tai, vừa rồi hắn như thế nào sẽ cảm thấy Hạ Hinh Viêm không có khí thế của thượng vị giả, như thế nào sẽ cảm thấy nàng là người thường. “Hảo, đại gia nghỉ ngơi.” Hạ Hinh Viêm đơn giản rửa mặt một chút, nằm ở trên giường ôm chăn mỏng, “Nơi này không phải cái không gian kia, Đoạn Hồn ngươi cũng cần phải thả lỏng thân mình hảo hảo mà nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, Hạ Hinh Viêm nhắm lại đôi mắt, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, rốt cuộc cả đêm không có ngủ, hơn nữa ở trong cái không gian kia, Hạ Hinh Viêm vô luận là tinh lực hay là thể lực đều là tiêu hao thật lớn, thả lỏng lại một chút, rốt cuộc vô pháp kháng cự Chu Công kêu gọi, cùng hắn *luận kỳ* phân thắng bại đi. Luận kỳ*Đánh cờ Đoạn Hồn trở lại trong không gian chính mình, an tĩnh ngồi, trong đầu lăn qua lộn lại tất cả đều là thân ảnh Hạ Hinh Viêm, cùng với tất cả hành động việc làm của nàng. Càng nghĩ mày Đoạn Hồn nhíu càng chặt, đột nhiên ra tiếng hỏi: “Chủ…… Hinh, Hinh Viêm, người vội vàng trở về, chính là vì muốn ta nghỉ ngơi sao?” Hắn vẫn là không quá quen trực tiếp gọi tên Hạ Hinh Viêm, nhưng hai chữ chủ nhân kia vừa đến bên miệng hắn càng gọi không ra. Tuy nói Hinh Viêm hai chữ này, hắn gọi không quá thích hợp, nhưng là, sau khi kêu rồi, trong lòng mạc danh có một dòng nước ấm đang chậm rãi lưu động, thực thoải mái. “Ân.” Dày đặc giọng mũi biểu hiện trên giường Hạ Hinh Viêm đã vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nếu Đoạn Hồn không hỏi nhanh, chỉ sợ lại qua một lát, Hạ Hinh Viêm chính là trực tiếp ngủ say. “Ở trong không gian của ta, ta cũng có thể nghỉ ngơi. Còn có hình người linh thú của người, ở trong trâm bạc của người cũng có thể nghỉ ngơi nha.” Đoạn hồn lập tức gấp gáp truy vấn, hắn cũng không biết vì cái gì chính mình sẽ để ý đến vấn đề nhàm chán này đến như vậy. Kỳ thật, trước kia hắn rất là ít nói, đặc biệt là sau khi có người tìm thấy hắn sau đó sở hữu hắn, lại làm biết bao chuyện bị thiên hạ phỉ nhổ, hắn cơ hồ sẽ không bao giờ nói chuyện nữa. Chỉ là người sử dụng thân thể của hắn lần lượt thay đổi, chém giết một đám đối thủ mạnh mẽ, nhìn máu loãng vẩy ra, nhìn trên người hắn nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu. Bên tai là tiếng cười điên cuồng của người khống chế hắn cùng với tiếng mắng chửi phỉ nhổ của thế nhân, mỗi ngày mỗi giờ mỗi thời mỗi khắc đan chéo hỗn tạp chồng chất lên nhau, làm hắn dần dần từ đáy lòng bắt đầu chán ghét chính mình. “Hoàn cảnh không tốt, nghỉ ngơi không thoải mái.” Hạ Hinh Viêm mơ mơ màng màng trở mình, không kiên nhẫn gãi gãi lỗ tai mình. Hiển nhiên là Đoạn Hồn quấy rầy đến mộng đẹp của nàng, chính là không kiên nhẫn muốn đem thanh âm của Đoạn Hồn xua đuổi đi ra ngoài. Đoạn Hồn không nói chuyện nữa, mà quang mang chợt lóe, huyễn hóa ra thật thể của hắn, lẳng lặng đứng ở mép giường Hạ Hinh Viêm, thật lâu thật lâu nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm trên giường. Nhận ra đã không còn ai tiếp tục làm phiền nàng nữa, Hạ Hinh Viêm thoải mái giật giật môi, ôm chặt chăn thực mau ngủ say. Hô hấp điều điều, chỉ sợ hiện tại muốn đánh thức nàng liền yêu cầu tiêu phí một chút thời gian. Đoạn Hồn thật lâu nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm, ánh mắt phức tạp dừng ở trên người nàng không biết nên nói cái gì, giống như có tất cả cảm xúc, muôn vàn lời nói vọt tới trong lòng, lại như thế nào cũng đều không thể biểu đạt ra được. Giờ này khắc này, tất cả lời nói là đơn bạc đến như vậy, đơn bạc đến nói ra đều là đối Hạ Hinh Viêm vũ nhục. Cho nên, Đoạn Hồn lựa chọn trầm mặc, an tĩnh đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chăm chú cái nữ nhân kỳ lạ này. Thật lâu lúc sau, Đoạn Hồn nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, nhẹ nhàng thở dài: “Trên đời như thế nào sẽ có người như ngươi vậy?” Mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ chậm rãi tiến vào, trong phòng một mảnh quang minh cùng ấm áp. Trâm bạc trên đầu Hạ Hinh Viêm chợt lóe xuất hiện quang mang nhàn nhạt, ánh mắt Đoạn Hồn hơi hơi phát sáng, ngay sau đó quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phía sau hắn đứng một nữ tử. Một nữ nhân mặc hồng y yêu mị nhưng lại thanh lãnh lạnh lùng, đôi mày lãng mục, phảng phất giống như thiên ngoại trích tiên, lại một thân khí phách, vương giả chi phong hồn nhiên thiên thành, khiến cho người người không dám khinh thường. Đoạn hồn hoảng hốt chỉ là một cái chớp mắt, đơn giản hắn cũng là kẻ đã từng trải qua vô số năm tháng, gặp qua vô số sự việc lớn nhỏ, thực mau từ khí thế khiếp nhân của Dập Hoàng phục hồi tinh thần lại, sắc mặt khôi phục bình thường. “Dập Hoàng.” Dập Hoàng nhàn nhạt mở miệng báo lên tên họ của mình. Nghe được Dập Hoàng bình thường đến không có chút nào suy yếu thanh âm, đoạn hồn kỳ quái nhíu mày, hồ nghi nhìn từ trên xuống dưới Dập Hoàng: “Trên người của ngươi có Thấu Cốt đinh?” “Ta chưa từng gặp qua bên người nàng có linh thú thứ hai trong người có Thấu Cốt đinh.” Dập hoàng nói chính là chứng thực kết thúc suy đoán của Đoạn Hồn. Nghe Dập Hoàng nói như vậy, Đoạn Hồn mày càng nhăn càng chặt. “Ngươi đừng có nói với ta, hình người linh thú sau khi nhổ Thấu Cốt đinh liền khôi phục nhanh như vậy.” Đoạn Hồn căn bản là không tin Dập Hoàng. Hắn lại không phải không biết Thấu Cốt đinh lợi hại như thế nào. Phải, năng lực khôi phục của hình người linh thú quả thật rất nhanh, nhưng là bị Thấu Cốt đinh thương tổn sẽ làm hình người linh thú ít nhất hôn mê suy yếu một đoạn thời gian. Nhưng nhìn xem trước mắt Dập Hoàng, nơi nào có bộ dáng suy yếu . Nếu là có người tới nói với hắn Dập Hoàng là đầu lĩnh thú mượn lực lượng nhổ bỏ thấu cốt đinh, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng việc lại không thể nghi ngờ chính là hắn tận mắt nhìn thấy. Đối với nghi ngờ của Đoạn Hồn, Đập Hoàng chỉ khinh thường cười nhạo một tiếng, vấn đề nhược trí như vậy không cần nàng phải trả lời. “Nếu đã quyết định đi theo nàng liền phải toàn tâm toàn ý đối với nàng.” Dập Hoàng nhìn Đoạn Hồn, chậm rãi nói. Trong lòng Đoạn Hồn đột nhiên căng thẳng, không biết vì cái chỉ một cái liếc mắt của Dập Hoàng, tim liền treo lên cổ, trán không ngừng tràn ra mồ hôi. Rõ ràng không có nửa điểm sát khí, lại làm cho hắn có một loại cảm giác hít thở không thông. Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, Đoạn Hồn muốn dời đi ánh mắt không muốn cùng Dập Hoàng đối diện, nhưng là, thân thể căn bản không chịu nghe hắn khống chế, thân thể đã không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể gắt gao nhìn đôi mắt bình tĩnh lại làm người khác sợ hãi của Đập Hoàng. Ở dưới ánh mắt lạnh băng của nàng, run bần bật. “Chuyện trước kia trước kia đã là chuyện cũ ta sẽ bỏ qua.” Dập Hoàng hừ nhẹ một tiếng, thong thả ung dung nói. Hào phóng lời nói, lại một chút đều không có làm đoạn hồn nhẹ nhàng, ngược lại đột nhiên thân thể tê rần, hình như là bị một bàn tay vô hình bóp trụ yết hầu, căn bản là vô pháp hô hấp. Ở dưới ánh mắt từ trên nhìn xuống của Dập Hoàng, Đoạn Hồn cứng đờ gật đầu, Dập Hoàng lúc này mới vừa lòng hừ nhẹ một tiếng: “Đi thôi.” Hai chữ vừa ra, Đoạn Hồn liền giống như tủ tù trên đoạn đầu đài được lệnh đặc xá, quay đầu chạy ra khỏi phòng, trực tiếp xông vào phòng bên cạnh. Bên trong phòng đang ngồi xoay quanh bàn nói chuyện, nhóm người Hà Hy Nguyên nghe được động tĩnh kỳ quái nhìn thẳng tắp xông tới Đoạn Hồn, không thể hiểu được cho lẫn nhau ánh mắt, người này bọn họ nhận thức sao? Tiểu hồ ly nhưng thật ra không có kinh ngạc quá nhiều, dù sao hắn cũng nhận thức được Đoạn Hồn, chẳng qua, hiện tại Đoạn Hồn tinh thần trạng thái giống như không quá bình thường. Trơ mắt nhìn hắn hoảng loạn ngồi vào trên ghế, rũ xuống đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tay chính mình run rẩy không ngừng, giống như hắn không quên biết đôi tay này. Thẳng đến khi đôi tay kia không còn run rẩy như vậy nữa, tiểu hồ ly lúc này mới chậm rãi từ trên bàn tới gần, đem thanh âm phóng tới thấp nhất ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?” Thanh âm nhẹ nhàng giống như là đang hống một đứa trẻ mới sinh, không thể trách tiểu hồ ly kỳ quái như vậy, mà là Đoạn Hồn phản ứng quá dọa người, giống như thanh âm lớn một chút liền sẽ đem hắn hù chết. Đoạn Hồn nâng lên khuôn mặt trắng như tờ giấy, xả ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, khô khốc run giọng nói: “Về sau có thể cho ta không cần cùng Dập Hoàng gặp mặt không?” Hà Hy Nguyên vài người hai mặt nhìn nhau, đứa nhỏ này là làm sao vậy? Bị dập hoàng dọa choáng váng rồi? Tiểu hồ ly ho khan một tiếng, vì đại gia giới thiệu: “Đây là người mà Hạ Hinh Viêm nói tới đoạn hồn, đây là Hà Hy Nguyên, Minh Hâm, Liên Chi.” Thanh âm dừng một chút, nói tiếp, “Ngươi vừa mới gặp qua Dập Hoàng đi.” Không đề cập tới Dập Hoàng thì thôi, nhắc tới Dập Hoàng, vừa mới trấn định lại Đoạn Hồn, thân thể đột nhiên run run lên một cái, sắc mặt sợ tới mức xanh lét. “Dập Hoàng làm cái gì? Xem đem người dọa thành như vậy.” Liên Chi bất mãn lầu bầu một tiếng, nói thật, nơi này vài người đối Dập Hoàng hoặc nhiều hoặc ít trong lòng đều có chút bất mãn. Ai bảo Hạ Hinh Viêm đối Dập Hoàng thái độ bất đồng, ai bảo nữ nhân nào đó thích Dập Hoàng. Đối với Dập Hoàng đoạt đi sự chú ý của Hạ Hinh Viêm, vẫn luôn là bất mãn lớn nhất trong lòng bọn họ. Khụ, vì cái gì là để ở trong lòng nha, này còn cần phải hỏi sao? Ai dám đem bất mãn nói ra? Không ai muốn tìm chết đâu? “Không có việc gì, ngươi chỉ cần đối Hinh Viêm tốt, Dập Hoàng sẽ không giết ngươi.” Hà Hy Nguyên vừa an ủi xong, đột nhiên phát hiện Đoạn Hồn sắc mặt biến đổi, tinh tế cân nhắc một chút lúc này mới phát hiện lời này của hắn không giống an ủi nha. Thiên a, hắn thật là muốn an ủi Đoạn Hồn a. “Đoạn Hồn, nước ao, rút đao.” Minh Hâm là người tĩnh táo nhất, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, nàng vĩnh viễn đứng ở lập trường của Hạ Hinh Viêm suy nghĩ. Đoạn hồn bị dọa thành như vậy, chỉ cần thoáng tưởng tượng là có thể minh bạch nguyên nhân Đập Hoàng làm vì mục đích gì. Minh Hâm vừa nói xong, Liên Chi liền dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đoạn Hồn, cái loại thương hại này làm đoạn hồn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, giống như giây tiếp theo hắn sẽ chết vậy. “Đoạn Hồn a, không phải ta nói ngươi, Dập Hoàng người này chính là keo kiệt cực kỳ. Nói thật, ngươi nếu là đắc tội Dập Hoàng, nhiều lắm cũng chỉ là chết, nhưng, nếu như ngươi đắc tội là Hạ Hinh Viêm, phải thể chết một cách nhẹ nhàng thế đâu mà là chết một cách chậm rãi.” “A?” Đoạn Hồn đột nhiên phát hiện, từ lúc mình theo Hạ Hinh Viêm, đầu óc giống như bị thoái hóa, một chút đều không có tư duy của nhân loại, ngược lại giống như quay trở về thời điểm vừa huyễn hóa, mang ra một loại trạng thái ngây thơ đần độn. Vì cái gì hắn gần nhất đều nghe không hiểu lời nói của những người này? “Ngươi đắc tội Dập Hoàng, nàng nhiều lắm chính là làm thịt ngươi thôi. Chết một cách thống khoái a.” Tiểu hồ ly bãi xoã tung đuôi to thong thả ung dung nói. Hẹp dài đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại, thanh âm dần dần trầm thấp: “Thế nhưng, nếu ngươi đắc tội là Hạ Hinh Viêm, yên tâm, ngươi tuyệt đối vẫn sẽ chết, nhưng trước khi chết ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy tất cả hành phạt dành cho mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện ý thức không rõ hưởng thụ không đủ hình phạt đã chết, chuyện đó là không có khả năng.” Rõ ràng lời nói thực nhẹ nhàng tùy ý, lại nghe đến Đoạn Hồn khắp cả người phát lạnh, thân thể lạnh lẽo. Thần phong theo kẹt cửa thổi tiến vào, làm hắn toàn thân nổi lên một tầng tầng da gà. Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện, không biết khi nào, quần áo trên người thế nhưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng nước. “Đương nhiên, trước kia đại gia không phải bằng hữu, những cái đó sự tình liền tính.” Tiểu hồ ly cười tủm tỉm nói. Đoạn hồn nhìn cười đến đáng yêu tiểu hồ ly trong lòng giật mình đánh một cái rùng mình, hắn như thế nào cảm thấy tiểu hồ ly nói lời này không phải thiệt tình như vậy đâu? Tiểu hồ ly trong lòng chửi thầm, dám để cho Hạ Hinh Viêm tiến vào nước ao tuyệt vọng, dám để cho nàng đi rút đao, nha nha, thật khi bọn hắn là không biết giận sao? Cho rằng Hạ Hinh Viêm ăn mệt lúc sau, bọn họ sẽ không trả thù sao? Tính, nếu Dập Hoàng đã ra mặt nho nhỏ cảnh cáo Đoạn Hồn một chút, xem Đoạn Hồn là cam tâm thần phục, bọn họ liền cho hắn chút mặt mũi. Nghĩ như vậy tiểu hồ ly lại không có ý thức được một vấn đề. Đó chính là thời điểm tiến vào nước ao tuyệt vọng, Đoạn Hồn chỉ là cho Hạ Hinh Viêm một cái lựa chọn, là Hạ Hinh Viêm vì Dập Hoàng mở ra phong ấn mới tiến vào. Càng đừng nói đến vấn đề rút đao, cũng là Hạ Hinh Viêm cam tâm tình nguyện đáp ứng trao đổi điều kiện với Đoạn Hồn. Đương nhiên, đối với những việc này, tiểu hồ ly tự động lựa chọn bỏ qua. Cái này gọi là gì? Ngang ngược vô lý? Nga, phải không, vậy hắn liền không nói lý.