Ngút Trời

Chương 153

Hơn 80 lời hỏi thăm đến Au, sau khi ra viện Au đã đọc từng comment một của các bạn, thật sự Au cảm động lắm, phải nói là Au năng niu và đọc hết từng một comment một, và giờ Au đã trở lại đây, nhưng sức khỏe Au còn yếu cho nên Au chỉ ra chuyện Ngút trời thôi, còn những truyện khác Au tạm rop và sẽ ra sau nhé. *********** Không có cách nào dùng yêu lực che chở linh thú đi qua khỏi ao nước, cái này nguy hiểm rất lớn. Đối với Hạ Hinh Viêm mà nói, chỉ là thực lực linh thú thoáng kém một ít, nhưng là…… Đoạn hồn nhìn thoáng qua Đoạn Hằng Nghê, Hạ Hinh Viêm có một đầu tam giai hình người linh thú, cần gì phải để ý quá một đầu linh thú yếu ớt khác đâu chứ? “Dập hoàng, nàng tự mình đi được sao?” Hạ Hinh Viêm đột nhiên ở trong đầu hỏi một câu. “Hẳn là có thể.” Dập hoàng trầm mặc một giây mới trả lời Hạ Hinh Viêm. Tạm dừng một giây ngắn ngủn, nhưng chỉ như thế đối với Hạ Hinh Viêm như vậy đã đủ rồi. Nhẹ nhàng cười, Hạ Hinh Viêm không hề nghĩ ngợi trực tiếp nhảy vào bên trong hồ nước. Nước trong hồ cũng không sâu lắm, chỉ tới phần eo Hạ Hinh Viêm. “Ngươi……” Đoạn hồn kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nàng, nàng, nàng như thế nào lại nhảy xuống rồi? “Hinh viêm!” Trong đầu lập tức vang lên thanh âm tức giận của Dập Hoàng, trâm bạc ẩn ẩn có quang mang hiện lên. “Đừng nhúc nhích, nàng xem, căn bản là không có chuyện gì.” Hạ Hinh Viêm ở trong lòng nhẹ nhàng nói, Dập Hoàng vì thế mà việc muốn xuất hiện bị chặn lại, không phải vì lời nói của Hạ Hinh Viêm mà là bị lực lượng bên ngoài áp chế, “Thứ này căn bản không có ảnh hưởng với nhân loại.” “Không có khả năng.” Dập Hoàng vội vàng nói, liền muốn giãy giụa đi ra ngoài. Chỉ là không biết có phải bên trong nham thạch có một loại lực lượng có thể giúp nàng nhổ Thấu Cốt đinh hay không, cho nên, vẫn luôn khắc chế yêu lực của nàng, làm nàng cảm giác được toàn thân vô lực, động một chút đều khó khăn vạn phần. “Thật sự không có việc gì.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nói, “Không tin nàng nhìn xem.” Hạ Hinh Viêm lời nói nhẹ nhàng như thường bình phục cảm xúc nôn nóng của Dập Hoàng, lúc này tâm tình mới bình tĩnh xuống, tĩnh tâm cẩn thận quan sát Hạ Hinh Viêm bên ngoài trâm bạc. Quả nhiên, thấy nàng đứng bên trong nước ao vô cùng vững chắc, toàn thân trên dưới cơ bắp không có chỗ nào căng chặt, càng không có dấu hiệu phát rung. Sắc mặt như thường, linh lực trong cơ thể cũng không có bất luận cái kích động gì. Hoàn toàn giống như là đang đứng ở trong hồ nước bình thường, bình thường đến cực điểm. “Thật sự không có việc gì?” Dập hoàng không quá xác định hỏi, nàng một chút cũng không có cảm giác được điểm dị thường trên người Hạ Hinh Viêm, chẳng lẽ cái ao nước này thật sự không có ảnh hưởng đến nhân loại thật? “Không có việc gì a.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, “Ta cảm thấy nơi này hẳn là chỉ nhằm vào linh thú mà thôi, vì chỉ có linh thú mới bị đánh thấu cốt đinh lên người, không phải sao?”Nghe Hạ Hinh Viêm phân tích, Dập Hoàng tin bất chấp gật gật đầu, giống như Hạ Hinh Viêm nói cái gì cũng rất có đạo lý. Hạ Hinh Viêm chậm rãi đạp từng bước một đi lên phía trước, Dập Hoàng vẫn luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nàng. Nhìn bất kỳ từ khía cạnh nào cũng điều không cảm nhận được điều bất thường, Dập Hoàng lúc này mới thật sự thở phào một hơi, quả nhiên, thật sự là không có việc gì. Còn cách nham thạch khoảng cách cũng không quá xa, trái phải điều vừa đúng khoảng hai mươi mét, Hạ Hinh Viêm chân hơi dừng lại một chút rồi lại chậm rãi đi qua, cẩn thận đi lên bậc thang bằng cẩm thạch, rốt cuộc cũng tới được chỗ nham thạch, nhẹ nhàng duỗi tay, đem trâm bạc rút ra khỏi đầu tóc, một đầu tóc đen tức khắc trút xuống như thác đổ, rối tung ở phía sau người. Đem trâm bạc dựng đứng cố định ở bên trong khe nứt nham thạch, sau đó ở trong đầu nhẹ giọng hỏi Dập Hoàng: “Như vậy có thể sao?” Bên trong Trâm bạc Dập Hoàng gật gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu mượn dùng sức mạnh của cổ lực lượng kia nhổ bỏ Thấu Cốt đinh. Hạ Hinh Viêm cứ thế đứng ở trong ao nước, lẳng lặng bảo hộ dập hoàng. Hiện tại nàng nhìn không được tình cảnh bên trong trâm bạc, chỉ có thể dựa vào cảm giác, biết được Dập Hoàng là đang cùng Thấu Cốt đinh làm đấu tranh. Thời gian đang chậm rãi trôi đi, Hạ Hinh Viêm vẫn luôn đứng ở bên cạnh nham thạch, mắt cũng hề chớp nhìn chằm chằm trâm bạc được dựng đứng trong khe hở nham thạch. “Cái này bao lâu thì có thể xong?” Đoạn Hằng Nghê có điểm không kiên nhẫn hỏi đoạn hồn, không biết Dập Hoàng có thể rút ra Thấu Cốt đinh hay không. “Không biết.” Đoạn hồn thất thần trả lời, toàn bộ lực chú ý của hắn hiện giờ đều bị bóng dáng mảnh mai nhưng lại kiên cường của Hạ Hinh Viêm, đang đứng thẳng tắp không nhúc nhích trong nước ao hấp dẫn. Loại trầm mặc này kéo dài đến nỗi bên trong không gian này đã yên lặng, nay không khí yên lặng lại càng yên lặng hơn, dần dần có một loại cảm giác hít thở không thông. “Đoạn Hằng Nghê.” Đoạn hồn đột nhiên lên tiếng, kêu một tiếng Đoạn Hằng Nghê. “Làm sao vậy?” Đoạn Hằng Nghê cả kinh, khẩn trương hỏi đoạn hồn, “Bọn họ đã xảy ra chuyện sao?” “Không có.” Đoạn hồn ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua tinh thần khẩn trương đến quá phận của Đoạn Hằng Nghê, “Ngươi là tam giai hình người linh thú đúng không.” “Vô nghĩa.” Vừa nghe đoạn hồn hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy, Đoạn Hằng Nghê liền một cái ánh mắt xem thường đều lười cho hắn. Hắn hiện tại rất bận, không có thời gian rỗi đi phân tâm nói chuyện tán gẫu với Đoạn Hồn, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, sợ Dập Hoàng đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “Ngươi đã là tam giai hình người linh thú, nàng vì cái gì còn một hai phải đem Thấu Cốt đinh của hình người linh thú kia nhổ ra?” Đoạn hồn khó hiểu lẩm bẩm hỏi. Tựa hồ vấn đề này khiến hắn thập phần bối rối. “Thực lực của thủ lĩnh hình linh thú kia so với ngươi mạnh hơn sao?”Đoạn Hồn không chờ Đoạn Hằng Nghê trả lời, lại hỏi ra một cái nghi vấn mới. “Thực lực?” Đoạn Hằng Nghê tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhìn Hạ Hinh Viêm ánh mắt như vực sâu mang theo một tia phức tạp, lại như một đứa trẻ được cho kẹo trong mắt điều mang theo ngọt ngào , “Đương nhiên so với ta mạnh hơn.” Quả nhiên. Đôi mắt Đoạn Hồn hơi hơi rũ xuống, không biết vì cái gì trong lòng có một ít cảm xúc thất vọng. Chẳng qua, đối với cái loại cảm xúc thất vọng này, chính hắn cũng không thể hiểu được. Cái đáp án này mới là đáp án chân chính bình thường không phải sao? Hắn lại vì cái gì thất vọng đâu? “Thực lực như thế nào có cái quan hệ gì?” Đoạn Hằng Nghê nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Hạ Hinh Viêm trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc không thể nói ra thành lời, cảm xúc nhiều đến nỗi đoạn hồn thấy không rõ ràng lắm cũng vô pháp hiểu được, chỉ là ánh mắt như vậy khiến cho lòng hắn căng thẳng, giống như bị một bàn tay to bắt lấy dùng sức, siết chặt. “Nếu không có thủ lĩnh hình linh thú kia chỉ với một chút thực lực của nàng, nàng sẽ đi làm loại chuyện cực đoan này sao?” Vội vàng phản bác, thậm chí mang theo một loại ngữ khí chất vấn sau khi nói ra khỏi miệng, đoạn hồn mới phát hiện, đó là tiếng lòng của chính mình. Quyết tâm muốn cùng hắn đồng quy vu tận, ở bên trong ảo cảnh của hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào, nếu không phải thủ lĩnh hình người linh thú kia thật sự có thực lực, nàng hà tất phải mạo hiểm như thế? Đoạn hồn vừa nói xong, đột nhiên phát hiện Đoạn Hằng Nghê quay đầu nhìn lại, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn. Ánh mắt như vậy giống như đang nhìn một kẻ rất đáng thương, nhìn đến hắn toàn thân hắn trên dưới đều không chỗ thoải mái, cảm giác giống như bị kim đâm bị kiến gậm. “Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?” Đoạn hồn thẹn quá thành giận gầm nhẹ, hắn chán ghét ánh mắt đó của Đoạn Hằng Nghê, ánh mắt đó làm hắn không được tự nhiên. Đoạn Hằng Nghê trên dưới đánh giá đoạn hồn một lần, sau đó khinh miệt hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cảm thấy có một nhân loại nào sẽ vì một đầu hình người linh thú mà cùng người khác đồng quy vu tận không? Nếu đã muốn đồng quy vu tận rồi, còn muốn cứu lấy hình người linh thú làm kia làm cái gì?” Nghe lời Đoạn Hằng Nghê nói giống như có một cái búa tạ nện ở đáy lòng Đoạn Hồn, râm rĩ đau, nhanh chóng lan tràn đến khắp người. “Hinh viêm một hai phải nhổ Thấu Cốt đinh, cùng thực lực một chút quan hệ cũng không có.” Đoạn Hằng Nghê lại quay đầu đi, ánh mắt sủng nịch giằng co trên mái tóc của Hạ Hinh Viêm được xoã tung phía sau người. Khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, trong lòng tràn đầy một cảm xúc hạnh phúc, Đoạn Hằng Nghê nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm, dùng tư duy cùng hành động của nàng mà suy nghĩ, sẽ rất dễ dàng có thể biết nàng vì cái gì muốn làm như vậy. “Thực lực cùng nàng không có bất luận cái quan hệ gì, cũng chẳng sợ có bất luận một đầu hình người linh thú nào có thể gây cản trở bước đi của nàng.” Đối với những lời này của Đoạn Hằng Nghê, Đoạn Hồn rất đồng tình, đơn giản vì, nếu có những người như Hạ Hinh Viêm sẽ rất tốt, muốn chết liền đâm đầu vào đánh một trận cho thống khoái sau đó là cùng đồng vi vu tận, còn đỡ hơn những kẻ nhàm chán không việc gì làm lại đi tìm người khác gây sự. “Nàng sở dĩ muốn giúp đỡ nhổ Thấu Cốt đinh, nhất định là bởi vì nàng cảm thấy cái loại này đồ vật này ở bên trong thân thể, sẽ rất đau.” Hai chữ cuối cùng, Đoạn Hằng Nghê nói được thực nhẹ thực nhẹ, rồi lại nặng tựa ngàn căn, hai loại cực hạn mâu thuẫn vừa đúng lúc biểu hiện lên tâm tình lúc này của hắn. “Sẽ, rất đau?” Đoạn hồn tựa hồ không thể lý giải nổi lời nói không đầu không cuối của Đoạn Hằng Nghê, khó hiểu nhìn chằm chằm sườn mặt đang nghiêm túc mỉm cười của hắn. Một cây Thấu Cốt đinh mà thôi, trừ bỏ bị đánh vào trong thân thể thì bên ngoài cũng chẳng có gì, cũng không khiến ngươi xấu đi, theo thời gian trôi qua, linh thú cũng sẽ dần thích ứng được cái loại đau đớn này mà thôi. Nói tiếp, thân thể linh thú đều rất cường tráng, như thế nào sẽ để ý một chút đau đớn này? Nghe ra nghi hoặc của Đoạn Hồn, Đoạn Hằng Nghê quay đầu lại, đắc ý cười với Đoạn Hồn: “Loại người suốt đời chỉ làm bạn với cô độc, làm bạn với sự giết chóc, làm bạn với sự tà ác làm sao lý giải được cái gì gọi là tình cảm? Như thế nào ngươi hiểu được cái gì được gọi là tình cảm chân thành” Lần này cười, là nụ cười kiêu ngạo, đó là nụ cười thuộc về tình cảm chân thành của bọn họ, người ngoài làm dao hiểu được? Và họ cũng vô pháp hiểu được.