Ngút Trời

Chương 143 : Đại hội quỷ dị

Sau đó bên trong phòng không phát ra một tiếng động nào nữa, Minh Hâm tiếp tục tu luyện. Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi phấn hồng, chậm rãi liếm miệng mình một cái, khóe môi chậm rãi nhếch lên, nỡ một nụ cười cực kỳ quỷ dị, cười cứ như không cười. Sau đó xoay người, xoã tung đuôi to xinh đẹp, trở lại mép giường, nhảy lên trên giường, chui rút vào lòng Hà Hy Nguyên, nằm xuống, dùng đuôi to đem chính mình vòng lên, thoải mái dễ chịu đi ngủ. Bộ dáng thoải mái phảng phất như vừa rồi cái người nói chuyện với Minh Hâm không phải là hắn vậy. Ngày kế, Hạ Hinh Viêm đem chuyện tối hôm qua gặp được Tiết Mạch nói cho mọi người biết, Hà Hy Nguyên bọn họ tự nhiên là không có dị nghị, đi theo Tiết Mạch cùng đi Lan Tây Thành, địa điểm cử hành đại hội lần này. Bởi vì muốn toàn lực lên đường, Hạ Hinh Viêm muốn hai con ngựa này chạy như điên lên đường. Lần này thật sự nhìn ra được hai con ngựa là có huyết thống linh thú nha, chạy như điên như vậy, thế nhưng một chút thoát lực cũng không có, chạy thí điên như thế cũng rút ngắn một nửa thời gian đi đường. Thời điểm đuổi tới Lan Tây Thành đã là buổi tối, cửa thành sớm đã đóng cửa, cũng may Tiết Mạch có thư mời đại hội lần này, tự nhiên có thể dễ dàng đi vào. Xe ngựa ngừng trước cửa một khách điếm, Tiết Mạch nhảy xuống xe ngựa, nhìn nhìn nói: "Bên trong có phòng tốt học viện đã đặt sẵn, các ngươi ở lại đây không có vấn đề chứ?." "Học viên đâu?" Hạ Hinh Viêm tò mò hỏi, chẳng lẽ không có Học viên của học viện đến ở sao? "Tuyệt đối sẽ không đến đầy đủ tất cả." Tiết Mạch nói một câu sau đó trực tiếp hướng đến vượt viện học viện đã bao sẵn. Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ trợn trắng mắt, quả nhiên là tác phong của học viện. Đường đi đến đây, dọc theo đường đi còn không biết có bao nhiêu khảo nghiệm đâu, người có thể bình an đi đến đây, tứ chi còn không phải thiếu vài chỗ sao?. "Khôn sống mống chết". Đây là quy tắc hành sự đi đầu của Học viện. Hạ Hinh Viêm cũng liền không hề khách khí, tùy ý tìm phòng cho chính mình. Lại nói về Liên Chi, từ đêm đó đến lúc này, nàng sẽ không bao giờ cùng Hạ Hinh Viêm ngủ cùng một gian phòng nữa, dù sao nơi này phòng có rất nhiều, Liên Chi tìm một gian cho mình là được. Liên Chi làm như vậy, khiến cho Hạ Hinh Viêm buồn bực không thôi. Nằm ở trên giường ôm chăn bất mãn lầm bầm lầu bầu: "Còn không phải là ôm một chút sao? Có gì đặc biệt hơn người, keo kiệt. Hừ!" "Vẫn nên Hảo hảo ngủ đi, dọc theo đường đi nàng điều mệt mỏi rồi." Thanh âm Đập Hoàng ở trong đầu Hạ Hinh Viêm vang lên, an ủi. "Ân, vẫn là Dập Hoàng tốt nhất." Hạ Hinh Viêm hoan hô một tiếng, vừa lòng nằm xuống ngủ. "Dập hoàng, người không có đói bụng sao?" Hạ Hinh Viêm nằm ở trên giường nhàm chán cùng Dập Hoàng nói chuyện phiếm, "Chỉ cần tu luyện liền không đói bụng sao?" "Ân. Linh thú có thể không cần ăn cái gì." Dập hoàng gật đầu, đặc biệt là đã tu luyện tới giai đoạn này của nàng, nhu cầu đối với đồ ăn đã thực phai nhạt. "Cái này không tồi a……" Hạ Hinh Viêm cùng Dập Hoàng câu được câu không hàn huyên, bất tri bất giác Hạ Hinh Viêm thanh âm càng ngày càng nhỏ, chậm rãi ngủ rồi. Thân thể nữa ngồi nữa nằm ở trên giường, nếu cứ như vậy ngủ cả một đêm, sáng sớm ngày mai tuyệt đối nàng sẽ eo đau lưng mỏi. Quang mang chợt lóe, dập hoàng xuất hiện ở mép giường, nhẹ nhàng bế Hạ Hinh Viêm lên, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Trong lòng ngực Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm cảm nhận được hơi thở quen thuộc, giật giật thân thể, dịch đến một vị trí thoải mái nhất, ôm lấy Dập Hoàng làm gối ôm tiếp tục tiến nhập vào mộng đẹp thơm ngọt. Nhẹ nhàng duỗi tay vén lại mái tóc dài, đồng thời cũng đem loạn tóc rơi xuống má Hinh Viêm vén qua tai, làm nàng ngủ đến càng thoải mái một chút. Nhìn dung nhan Hạ Hinh Viêm ngủ say, trong lòng Dập Hoàng liền cảm thấy an bình, mặt khác những suy Nghĩ lung tung rối loạn điều ném ở sau đầu, không thèm nghĩ nữa. Nếu so sánh ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Hinh Viêm, cùng vài thứ kia căn bản nàng không coi là cái gì. Liền ôn nhu nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm như vậy, Dập Hoàng không hề phát hiện ánh mắt của mình từ khi nào xảy ra biến hóa, lúc này ánh mắt nhu tình đến có thể ép ra nước, mềm mại ấm áp tất cả đều là bóng dáng Hạ Hinh Viêm. Thẳng đến lúc Dập Hoàng cũng có chút buồn ngủ, lúc này mới đổi tư thế bế Hạ Hinh Viêm, dựa vào trên giường. Đồng thời ở bên trong đầu, hừ nhẹ một tiếng: "Ngủ đi." Bóng người ngoài cửa run lên một cái, hung hăng nhìn chằm chằm nhắm chặt ván cửa, đồng dạng không cam lòng yếu thế đáp trở về một câu: "Ngươi đừng đem Hinh Viêm ăn." Dập hoàng cũng không có trả lời, không biết là khinh thường hay là cảm giác được người ngoài cửa nói ra một vấn đề ấu trĩ. Người ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt trước ván cửa, hận không thể trừng ra hai cái động trên kẻ đầu sỏ trong phòng, chẳng qua, đây là phòng Hạ Hinh Viêm, liền tính là muốn sinh khí, cũng sẽ không đánh vỡ cửa phòng quấy nhiễu đến giấc ngủ Hạ Hinh Viêm. Nhẹ nhàng dậm chân, xoay người nhanh rời đi. Cảm giác được người ngoài phòng đã đi xa, ánh mắt Dập Hoàng vẫn thâm tình như cũ, loại chuyện này căn bản là không cần những người khác tới nhắc nhở nàng. Nàng đương nhiên biết lúc này, nàng cùng Hạ Hinh Viêm quan hệ không thể càng gần một bước, bất quá, như bây giờ đã thực hảo. Huống chi, tình cảm của bọn họ là thuần khiết, há có thể vì tiếp xúc da thịt mà có khoản cách? Cái kia chỉ là nước chảy thành sông mà thôi, cũng không phải vì chứng minh gì đó mà muốn độc chiếm. Dập hoàng cùng Hạ Hinh Viêm là nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, người ngoài cửa vừa rồi rời đi xuyên qua hành lang trở lại phòng chính mình, ánh trăng mỏng manh như làm nền cho bóng dáng lả lướt kia, không phải Liên Chi còn có thể là người nào? Liên Chi oán hận nằm ở trên giường, trong lòng mắng không ngừng, Dập Hoàng đáng chết, nàng còn không phải là cùng Hạ Hinh Viêm ngủ một buổi tối thôi sao? Hạ Hinh Viêm còn không phải là cả đêm ôm nàng sao? Nàng cái gia hỏa keo kiệt, cũng dám mở miệng cảnh cáo nàng. Thời điểm nàng còn đang kinh ngạc Hinh Viêm liền nói nàng cũng là nữ nhân, thế nhưng Dập Hoàng cũng dám nghiêm trang nói: "Nam nữ đều giống nhau." Có người độc chiếm khoa trương đến nước này sao? Nam nhân liền tính là ghen đi, thế nhưng liền nữ nhân dấm đều ăn. Dập hoàng có phải hay không quá biến thái? Càng nghĩ Liên Chi càng khí, hận không thể đem Dập Hoàng kéo đến đây, gõ đầu nàng ta ra nhìn xem bên trong là cái gì. Bất quá, chuyện này cũng chỉ là ngẫm lại thôi, chung quy không có khả năng thực hiện. Nàng kéo Dập Hoàng qua đây, muốn bị đánh sao? Ai…… Liên Chi than nhẹ một tiếng, buồn bực đem đầu vùi ở trong chăn, ỷ vào thực lực cao liền khi dễ người ta sao, Dập Hoàng chính là cái đại biến thái a. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chậm rãi bò vào phòng, nhiễm lên gương mặt Hạ Hinh Viêm, sạch sẽ trong nắng sớm, hai cánh mi như cánh quạt lông run lên hai cái, chậm rãi mở hai mắt. Mông lung đưa đôi mắt buồn ngủ mang theo một phần nhàn nhạt mê mang, cùng với vừa mới tỉnh ngủ nhập nhèm, lúc này Hạ Hinh Viêm là thiên chân như vậy, giống như là một hài đồng hồn nhiên vô tư lự. Mở to đôi mắt chớp chớp hai cái, mê mang thối lui, trong mắt một mảnh thanh minh. Hạ Hinh Viêm duỗi cái eo lười ngồi dậy, ngáp một cái thật lớn, híp mắt xem xét dương quang ngoài cửa sổ. Chậm rãi gợi lên khóe môi, hiển nhiên Hạ Hinh Viêm tâm tình thực không tồi. Đương nhiên, đêm qua không biết vì cái gì ngủ đến đặc biệt ngon, đặc biệt an ổn, cho nên hiện tại tinh thần cùng trạng thái của nàng cực hảo. Hạ Hinh Viêm đơn giản rửa mặt một chút sau đó, mở cửa, đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp. Trong vượt viện tựa hồ quá mức an tĩnh đi? "Hinh viêm, sáng tốt." Minh Hâm vừa lúc ra khỏi phòng, nhìn đến Hạ Hinh Viêm, trực tiếp lại đây chào hỏi. "Có phải hay không quá an tĩnh?" Hạ Hinh Viêm nhìn đến Minh Hâm vừa lúc đem nghi vấn trong lòng hỏi ra. "Người học viện từ sớm đã đi rồi." Minh Hâm đem việc mình biết nói ra. "Đi rồi? Sớm như vậy?" Hạ Hinh Viêm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, canh giờ này còn chưa đến lúc thời gian đại hội bắt đầu đi? "Nói là muốn qua đó trước." Hà Hy Nguyên cùng Liên Chi vừa lúc bưng cơm sáng lại đây, Hạ Hinh Viêm lập tức dịch chuyển thân mình, để cho bọn họ đi vào. Nếu đại gia là đi đại hội, như vậy bọn họ cũng không nóng nảy, chỉ cần thời điểm đại hội cử hành, bọn họ đi xem thì tốt rồi. Nghĩ đến đây, Hạ Hinh Viêm cũng liền không nóng nảy ăn cơm sáng. Ăn xong cơm sáng, thời gian còn sớm, Hạ Hinh Viêm cũng liền mang theo Hà Hy Nguyên bọn họ thong thả ung dung đi bộ. Địa phương cử hành đại hội cách khách điếm cũng không xa, chỉ cần đi qua mấy con phố liền đến. Vì những người tham gia đại hội đa số là học viên, cho nên chung quanh khách điếm cơ hồ đều là người của các học viện gần đây. Học viện giống như họ xem như đã rất xa. Bất quá hành động như vậy cũng đã nằm trong phạm vi được Hạ Hinh Viêm đoán trước, đơn giản học viện luôn luôn điệu thấp chính mình, liền cùng lúc trước đi y Lạc Thành tuyển nhận học sinh giống nhau, điệu thấp đến mức quá phận. Ngày hôm qua tới Lan Tây Thành thì trời đã khuya, cho nên căn bản là không có nhìn xem hoàn cảnh chung quanh. Hôm nay một đường đi qua, Hạ Hinh Viêm cũng hơi cảm thấy kinh ngạc, Lan Tây Thành nhưng thật ra là một nơi ưa chuộng võ thuật a. Trên đường đi thường xuyên có thể nhìn thấy mấy nhà rèn, bên trong truyền đến mấy tiếng leng keng leng keng nghề làm nguội, này đó cửa hàng thợ rèn bán cũng không phải là nông cụ gia dụng thiết khí, mà là đao kiếm và các loại binh khí. Đương nhiên, binh khí này chỉ có thể coi như là binh khí bình thường, cũng chính là chút binh khí bình thường linh sư mua để sử dụng. Đối với linh sư thực lực cường đại chân chính, sử dụng binh khí điều là đặc biệt điều chế, đương nhiên không phải là mua tại những lò rèn này, thường thấy nhất có hai con đường, một là thông qua phòng đấu giá hoặc là thông qua người khác. Đến phòng đấu giá mua binh khí là chuyện thực dễ dàng lý giải, còn về thông qua người khác để có binh khí lại càng dễ dàng lý giải hơn, nói trắng ra đơn giản chỉ có bốn chữ — cá lớn nuốt cá bé. Có binh khí tốt bị người thực lực mạnh hơn đoạt lấy là chuyện hết sức bình thường. Đến nỗi những kẻ thất bại…… Ân, trừ bỏ thân nhân cùng bằng hữu quan tâm, còn lại người ngoài họ sẽ thương tiếc cho kẻ thất bại hay sao? "Lan Tây Thành, như thế nào…. như thế nào lại tôn sùng vũ lực a?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu nhìn hai bên đường, nàng đi qua nhiều thành thị như vậy, nhưng chưa từng gặp qua chỗ nào như chỗ này. Không biết có phải hay không bởi vì trên đường thợ rèn vũ khí phô trương ra quá nhiều, trong không khí đều tràn ngập một loại không khí khẩn trương. "Hẳn là thói quen đi. Trong mỗi cái thành đều có một vài thành có sở thích đặc sắc." Hà Hy Nguyên thật không có cảm giác quá kỳ quái, ít nhất hắn cùng tiểu hồ ly đi qua không ít địa phương gặp qua nhiều sự việc cũng biết nhiều một ít. Bởi vì trên đường không khí thật sự là quá kỳ quái, Hạ Hinh Viêm không khỏi bước chân nhanh hơn, đến hội trường đại hội. Căn bản là không cần cố ý đi tìm, chỉ cần theo dòng người đi liền hảo. Lần tỷ thí này cửa luôn luôn mở, có thể cho người tùy ý tiến vào. Chẳng qua, nếu là muốn tìm cái vị trí tốt, vẫn là phải bỏ tiền. Khán đài sớm đã ngồi chật ních chỗ, ngay cả lối đi nhỏ đều đứng đầy người. Hạ Hinh Viêm tiêu tiền mua liền mua mấy cái vị trí tốt, cùng Hà Hy Nguyên bọn họ cùng đi xem. "Sài tiền nhiều hay ít và đúng chỗ hay không đúng chỗ quả thật là khác biệt a." Hạ Hinh Viêm ngồi ở trên khán đài cao, thoải mái nhìn khắp hội trường. Trên khán đài to lớn thế nhưng lại có chỗ mát mẻ như thế này a, còn không bao gồm khán đài cùng đài cao chi gian mấy chục mét khoảng cách, cầu thang khán đài rất cao, bình thường vị trí tốt nhất là khán đài bên dưới, nhìn cũng thực không thoải mái, hơn nữa vị trí còn chật đến muốn mệnh. Vị trí bọn Hạ Hinh Viêm ngồi là loại ghế lô. Điều có khoản cách nhất định ngồi cũng thoải mái không sợ bị dụng chạm, có thể chuyên chú nhìn đài cao, lại không cần bị nhật tinh quân đại nhân chiếu cố, có thể thoải mái tự tại xem thi đấu. "Học viện thật đúng là không ít đâu." Hà Hy Nguyên nhìn nhìn nơi những học viện đang chuẩn bị thi đấu, nơi được đó một học viện điều được phân cho riêng một khu. "Đều là một ít tiểu mao hài tử, nếu là Hinh Viêm nhà chúng ta đi lên, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua." Liên Chi đắc ý ngẩng mặt lên trời nói. "Hinh viêm sẽ không đi, đi rất mất mặt." Minh Hâm nhìn Liên Chi cười cười tiếp lời nàng. "Có thể cùng một đám tiểu mao hài tử chơi cái gì?" Tiểu hồ ly cũng bãi đuôi to đắc ý nói. Dù sao ở trong mắt Hà Hy Nguyên bọn họ, nếu đem so ai cũng kém xa Hạ Hinh Viêm nhà bọn họ. "Xem thi đấu nhiều thì cũng vô nghĩa, hay chúng ta ăn cái gì đi." Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trực tiếp đem một đống đồ vật từ không gian lắc tay lấy ra, thế nhưng là các món đồ ăn vặt. "Chúng ta làm người cần phải điệu thấp, không cần tùy tiện dọa người a." Hạ Hinh Viêm lột hạt dưa, một bên ăn một bên nhìn đài cao. Người tới thi đấu độ tuổi phải dưới 25, cấp bậc thi đấu như vậy, đối với nàng mà nói điều không có cái tác dụng gì, nàng hiện tại muốn đề cao thực lực cũng chỉ có thể đi trải qua từng hồi chém giết chân chính. Cái nàng gọi là đột phá chính là con đường chém giết cận kề đường chết. Thời gian thi đấu đã đến, thành chủ Lan Tây Thành đứng lên nói một đống lời, sau đó nói ra quy tắc thi đấu, rất đơn giản, tổng cộng là tỷ thí ba tràng, trận đầu là cá nhân quyết đấu một dấu một, trận thứ hai là xa luân chiến, còn tràng cười cùng lại là đại hỗn chiến. Phương thức thi đấu thực quỷ dị a. "Lan Tây Thành này thật đủ biến thái." Hạ Hinh Viêm ném một viên mứt hoa quả vào trong miệng, thuận tay đem một khối khô bò nhét vào trong miệng tiểu hồ ly, nhìn hắn híp híp con mắt hưởng thụ nhai nhai, nhẹ nhàng nở nụ cười, tay lại nhu loạn lên đầu lông tiểu hồ ly, chọc đến tiểu hồ ly nằm hình chữ đại, ngặm đắng nuốt cay thân mật với mặt bàn. Tiểu hồ ly bị ấn ở trên mặt bàn, trong miệng phát ra tiếng ô ô bất mãn, bất quá chính là không có mở miệng, không chịu buông ra miếng khô bò Hạ Hinh Viêm cho hắn. Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ ly, người này, thật là. Hạ Hinh Viêm sờ nắn tiểu ly trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng linh sư hiệp hội hội trưởng Lan Tây Thành, hỏi mọi người: "Các ngươi cảm thấy đại hội lần này thế nào?" "Mục đích không tốt." Liên Chi hừ lạnh một tiếng, xem ba điều quý tắc thi đấu liền đã nhìn ra. Hoàn toàn chính là vì chọn lựa cường giả mới chế định. Đương nhiên, chọn lựa cường giả không có sai, học viện cùng những học viện có quan hệ thường xuyên sẽ cử hành một ít đại hội như vậy, vấn đề là, những đại hội lúc trước đều là luận bàn tỷ thí, nói cách khác, chính là ít nhất phải bảo vệ học sinh an toàn. Nhưng đại hội ở Lan Tây Thành này nói rõ không có đem an toàn của học sinh để vào trong mắt, tỷ thí đầu còn có thể chấp nhận, dù sao cũng là một chọi một, trận thứ hai liền bắt đầu không bình thường, xa luân chiến?. Cuối cùng vào lúc học sinh ở trạng thái mỏi mệt còn có thể phát huy trình độ như bình thường sao? Đặc biệt là Linh Sư dưới 25 tuổi, có bao nhiêu người là có kinh nghiệm chiến đấu? Liền tính là có, có thể tự thu phóng linh lực chính mình tự nhiên sao? Đại hội như vậy như thế nào sẽ có học viện đồng ý tham gia đâu? Động tác trên tay Hạ Hinh Viêm đột nhiên ngừng lại, đại hội lần này quả thật không đơn giản. Nói cách khác, vì cái gì Tiết Mạch lại mời nàng tới? Chẳng lẽ Tiết Mạch sớm nhìn ra được sự tình lần này không đơn giản, mà hắn lại không muốn ra tay nên để cho mình ra tay giúp. Hạ Hinh Viêm ánh mắt đảo qua đảo lại, tinh tế nhìn những học viện đối diện, tất cả học viện đều tới tham gia. Trong lòng lộp bộp một chút, Hạ Hinh Viêm nhíu mày, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều quá? Rốt cuộc là lực thế nào lớn như vậy? Có thể làm cho nhiều học viện như vậy đều không có biện pháp cự tuyệt thiếp mời đại hội lần này? Liền học viện nơi nàng học đều không có biện pháp cự tuyệt sao? Trong lòng nghi vấn càng lúc càng lớn, cảm giác bất an làm Hạ Hinh Viêm càng ngày càng khó chịu. Đặc biệt là liên tưởng đến Lan Tây Thành tùy ý đi ra đường liền nhìn thấy khắp nơi điều là chỗ rèn binh khí, rất nhiều binh khí a, Hạ Hinh Viêm mày là càng ninh càng chặt. "Nhìn kỹ hẵn nói." Hà Hy Nguyên nhẹ giọng nói, việc Hạ Hinh Viêm đang nghĩ đến bọn họ tự nhiên cũng nghĩ đến, hiện tại chỉ có thể là đi một bước xem một bước. "Không có việc gì." Minh Hâm nói rất đơn giản, nhưng hai chữ đơn giản này lại nói ra một cách tuyệt đối kiên định. "Ân." Nhìn người bên cạnh, Hạ Hinh Viêm cười đến nhẹ nhàng, cho dù có sự tình gì thì thế nào, nàng có không phải cô đơn một người. Nghĩ đến đây, Hạ Hinh Viêm lại thu hồi tâm tình, dùng quai hàm chiến đấu với ăn đồ ăn vặt, vừa xem cao quyết đấu trên khán đài như đang xem diễn tuồng. Không thể không nói, lần này các học viện phái người ra ứng chiến đều là cao thủ, tuổi tác nho nhỏ nhưng linh lực tu luyện lại không đến nỗi tệ. Trên đài cao quyết đấu có thể nói là cao trào thay nhau nổi lên, khán đài thượng thường thường phát ra từng đợt tán thưởng. Thời điểm mạo hiểm, mọi người kinh hô, khi xuất hiện đoàn đánh tuyệt diệu thì khen người trên khán đài xem đến là như si như say. Vòng thứ nhất biểu diễn là dấu cá nhân một chọi một, nhưng là trận thứ hai xa luân chiến liền càng thêm kích thích. Một cái học viện phái ra học sinh, nghênh đón học viện khác khiêu chiến, mười luân. Nếu là có học viện thắng mười luân, như vậy liền có thể trực tiếp tiến vào vòng quyết đấu thứ ba. Đương nhiên cái mười luân này là bất luận nhân số, có thể là một người một hơi chiến mười luân, cũng có thể là một người một hơi bị đối phương công kích mười luân. Cái này liền phải xem cụ thể từng người học viện an bài. Đương nhiên là có thời điểm, linh lực tương khắc hoặc là bị đối phương nhìn thấu nhược điểm học sinh không thể không xuống sân khấu. Đợt thứ hai xem xuống xong, Hạ Hinh Viêm trong lòng nghi hoặc càng thêm dày đặc. Bởi vì đợt thứ hai có học sinh của vài học viện đã xuất hiện trạng thái trọng thương, tuy rằng không có chết ở trên đài nhưng là…nhưng là bị nâng đi xuống, thương thế như vậy chỉ sợ có trị cũng không hết đi? Liền là cấp bậc Linh Sư cũng không đạt được, vậy vì cái gì học sinh còn muốn tới thi đấu chứ? Liền ở thời điểm ánh mắt nghi hoặc Hạ Hinh Viêm đảo qua từng học viện nghiên cứu, đột nhiên ngừng ở nơi nào đó, thế nhưng nàng gặp được người quen, đã từng là vị hôn phu của nàng– Nghiêm Cảnh Thủ. Hắn cũng tới sao? Bất quá, hiện tại Nghiêm Cảnh Thủ cũng không phải thứ để Hạ Hinh Viêm đặc biệt chú ý, cái nàng quan tâm hiện tại chính là bọn người trong học viện của mình. Nhìn nhìn cũng không có Phương gia tỷ đệ, lại có cái khói Băng Đổng Vân Tế, trong lòng mạc danh nhảy dựng, lúc trước ở trong học viện một năm, bọn họ bốn người chính là cùng nhau nỗ lực tu luyện, ứng đối phương thức huấn luyện ma quỷ của Ngũ Dịch mọi người đều là cùng nhau nâng đỡ đi lên. Nàng không hy vọng Đổng Vân Tế xảy ra chuyện, tỷ đệ phương gia càng không. Cái đại hội quỷ dị nay, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Au có lời muốn nói"Lặng lâu rồi giờ ngoi lên đây! Haiza từ giờ đăng theo lịch như cũ nha