Ngút Trời

Chương 125 : Có thù tất báo

Minh Hâm một phen xoay người đem Liên Chi đặt dưới thân, nằm rạp lên người chắn giữ cơ thể nàng, nâng người của nàng lên bắt đầu mãnh liệt. Môi thực mềm mại, ướt át. "Ngô ~~" thanh âm này theo xoang mũi của nàng phát ra, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập. Tay của Minh Hâm một phen chuyển qua ngực của nàng, luồng vào áo trong nắm lấy ngực nàng vuốt ve, vỗ về chơi đùa . "Nương tử ta muốn ăn hết của nàng, nàng cho dù hối hận cũng đã chậm, hiểu không?" Minh Hâm cảm giác giờ phút này đã không thể kiềm chế được nữa. Thậm chí có điểm thô bạo, Minh Hâm khẩn cấp lấy xuống vai áo trên vai Liên Chi, một phen xả đến bên hông. Bộ ngực hoàn mỹ liền bại lộ ngay trước mắt Minh hâm, Minh Hâm giống như kẻ chết khát lâu ngày vớ tay được bầu nước mát, không chút do dự liền bắt lấy. Nâng lên, hướng miệng đưa. "Không cần, không cần ….." Liên Chi định đem cái chăn chặn trên người, ý đồ muốn che ngực lại. Minh Hâm không chút khách khí bắt lấy tay Liên Chi đặt ở trên ngực của chính mình, cầm tay nàng ấn vuốt khỏa đậu hủ của. Liên Chi dùng sức muốn kéo tay về, Minh Hâm không cho nàng có chút khí lực làm chuyện đó. "Không cần, không cần ……. đừng như vậy." Liên Chi giãy dụa , Minh Hâm buông ra nàng, một phen xả tiếp quần lo̶t̶"̶ của nàng, tiếp tục quăng đồ lót ở bên hông. Nơi tư mật ấy của Liên Chi hoàn mỹ hiện lên trong mắt của Minh Hâm, Minh Hâm hít vào thật sâu. Nhìn thèm thuồng. Kia chính là mảnh đất có yêu khí nhàn nhạt đang lan tỏa ra hương vị thơm ngon. Minh Hâm bắt đầu thật cẩn thận từ tốn sợ làm nàng đau. Đặt tay nhẹ nhàng lên nơi tư mật của nàng mà vuốt. Thở dốc dồn dập. Minh Hâm bắt đầu miệng khô lưỡi khô lại, nằm ở trên người Liên Chi, ôm chặt nàng, bá đạo hôn môi của nàng. Khẽ cắn tai của nàng. Dùng sức hôn cổ của nàng. Đến bờ vai của Liên Chi, Minh Hâm từng chút một cắn xé làm nàng phát ra tiếng rên rỉ. Tay Minh Hâm một khắc cũng không an phận, vừa nhu lộng cặp quả đào của Liên Chi. Hai cái điểm màu đỏ kia kích thích nàng, làm nàng không thể vỗ về mà chút lực đạo. "Ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng, ta thề ta yêu nàng. . . ."Liên Chi run run thân mình, thở phì phò ôm Minh Hâm thật chặt. Ôi, thượng đế, đây là âm thanh tuyệt vời nhất mà ta từng được nghe. Ta quý trọng nhất, ta nhu hòa đối xử với bảo bối. Từng tế bào trong cơ thể Minh Hâm không cho phép mình dừng lại. Nàng lắng nghe thật kĩ, ngửi thật lâu, kia chính là hương thơm của Liên Chi. Minh Hâm một phen tách ra hai chân của Liên Chi ra. Ô, cái chỗ này, lần đầu tiên được nhìn trọn vẹn như thế này. "Không được, không được nhìn chỗ đó. . ."Liên Chi cuộn mình muốn đứng dậy, giống như sâu con co người ngúng ngoảy. Quả là e lệ xinh đẹp mà. "Ngoan, đừng sợ, nơi này rất đẹp, đây cũng không phải lần đầu ta thấy nha." Minh Hâm say mê , hôn lên đùi nàng, của nàng sợ hãi, e lệ theo sự mạnh bạo của Minh Hâm mà dần chùng xuống. Tay Minh Hâm ngụ ở nơi tư mật Liên Chi mà dao động, nàng thử đưa ngón tay vào, lại chậm chạp không dám xâm lấn. "Ta là của nàng tướng công, ta là của nàng, ta muốn làm nữ nhân của nàng đời này kiếp này. . . . ." Liên Chi khẩn trương, là sợ hãi, đây là lần thứ hai nàng làm chuyện này nha. [ nàng là của ta, nàng là của ta, ta sẽ không làm đau nàng. . . ." ] Minh Hâm lẩm nhẩm liên tục để kiềm chế mình. Đành lòng, một tay của nàng dời đi, lưu luyến cái mông hoàn mỹ của Liên Chi, lướt qua tấm lưng mảnh khảnh, dừng lại trên ngực nàng. Ngón tay Minh Hâm nhẹ nhàng vuốt ve nơi tư mật của nàng, nơi đó dần ướt át hơn, Minh Hâm men theo chỗ thịt nơi ấy mà tới tới lui lui, Liên Chi rên rỉ , vặn vẹo thân mình. Nhờ có chất lỏng nhẵn mịn kia mà ngón tay Minh Hâm đã đi vào được một chút. Minh Hâm rất cẩn thận, chậm rãi tiến lên phía trước, từng chút từng chút một đi vào. "Đau …. nhẹ thôi, đau quá …. ta sợ, Tướng công, ta sợ …." tay Liên Chi nắm chặt lấy ga giường. Lòng Minh Hâm đau ẩn ẩn liền nâng người nàng lên, hôn môi nàng. Nàng ngâm khẽ, biểu tình kịch liệt có vẻ giảm đi, Minh Hâm liền tiến vào. Tựa hồ miệng cùng ngón tay phối hợp tốt lắm. "Tướng công, đây là cảm giác gì a ~~ tướng công ~~~~ như thế nào sẽ có loại cảm giác này ~~~ tướng công ~~~" nàng quát to, nhân cơ hội này Minh Hâm liền rút đầu ngón tay ra, đổi ngón trỏ vào. Lần này tiền vào không như lần trước kia có gì đó cản trở, vào rất thuận lợi. "A ~~~~~~cử động, cầu ngươi lão công, cử động ~~ liền cử động được không? ~~~~" nàng nức nở kêu lên. Cái miệng nhỏ của nàng khép khép mở mở không ngừng, giống như một loại bùa chú khiến người ta sinh ra tà niệm, một loại tà niệm ma quỷ trong đầu lại giúp Mình Hâm một phen, lần đầu tiên nàng rất cảm kích khi bị tà đạo quấy rối. Minh Hâm nói luôn cái ý định đen tối của mình: "Chính là muốn nàng thư s͙ư͙ớ͙n͙g͙, sau đó ta liền không động, khiến nàng cầu xin ta cũng không có động!" Ta đơn giản chính là vào rồi, lại không động. Tầng thịt bên trong liền dán vào vào đầu ngón tay của Minh Hâm , lần đầu tiên nàng cảm giác được ngón tay mình có thể mẫn cảm đến vậy. Minh Hâm xoay tròn ngón tay, ở bên trong giật giật. Mạnh mẽ khống chế chính mình để không làm nàng phải đau đến tâm phế muốn đứt hết ra, đầu của Liên Chi đã sắp chạm vào vách tường. Không chỗ thối lui, nàng dùng sức phối hợp với ngón tay của Minh Hâm đang ở trong cơ thể nàng. Ngón tay ta không nghe ta sai khiến nữa, nó tựa như có suy nghĩ. Minh Hâm chỉ cảm thấy ngón tay ở khua động, di chuyển, tìm kiếm. Tựa hồ ngón tay này không phải là của mình nua. Rốt cục, Minh Hâm cảm giác như ngón tay đang tiến vào thật sâu. "A ~~~~~" Liên Chi kêu to, móng tay của nàng đang bấm sâu vào da thịt Minh Hâm. Nhưng Minh Hâm không thấy đau. Tiếp tục nhẹ nhàng hôn nàng. Liên Chi nắm chặt tay của Minh Hâm, từ từ thả lỏng, lại nắm chặt, rồi thả ra. Thưởng, nếm, hôn. Minh Hâm ngửi được mùi huyết tinh. Thật nhẹ nhàng, ta rút ra cái vai bị Liên Chi cắn. Đưa tay lên sờ thử liền một mảng tinh hồng chói mắt dính vào tay nàng. Ta muốn đem cái tay dính máu này lau đi nào ngờ chưa kịp động, đã một phen giang đông đảo hải, hồi thần lại đã nằm dưới thân Liên Chi. Minh Hâm ngẩng mặt nhìn Liên Chi muốn nói gì, lại bị môi nàng chặn mất, Liên Chi hết hôn rồi gặm, giống như chú chó nhỏ gặp được cục xương mình yêu thích, gặm cắn không ngừng. Đột nhiên một cơn đau xuyên tim truyền đến, Minh Hâm nhíu nhíu mày dứt ra khỏi nụ hôn. Ta một lần nữa ngửi được mùi huyết tinh. Lúc này Liên Chi thật nhẹ nhàng, ta rút ra ngón tay. Đầu ngón tay còn dính theo một mảng tinh hồng chói mắt Liên Chi nhìn chằm chằm nơi kia của Minh Hâm, một phen xả xuống cái quần lo̶t̶"̶ còn trên người nàng, đặt xuống dưới mông. Màu đỏ cùng chất dịch tinh khiết bám lên quần lo̶t̶"̶ của Minh Hâm, Liên Chi đem quần lo̶t̶"̶ cầm lên. Lau đi vết máu trên hạ bộ của nàng, làm sạch ngón tay. "Tướng công…" Liên Chi khẽ gọi. "Hũm…"Minh Hâm trả lời nàng một tiếng. Liên Chi tiến lên, hôn tới hàng lệ nơi khóe mắt Minh Hâm, thực đậm đà. "Đau không?" Liên Chi thay nàng lau nước mắt, từng đợt đau lòng. "Tướng công, ta thực hạnh phúc, nàng thật tốt với ta." Liên Chi hạnh phúc nói. Minh Hâm nhìn chằm chằm cái quần lo̶t̶"̶ có cái vệt máu loang lổ kia. Rất muốn cười cho đẹp một chút. Nhưng lần đầu tiên Minh Hâm phát hiện, nàng thực sự cười không nổi. Sau đó….à, không có sau đó, chỉ là, rung giường nhưng không có sập giường . **** Trong phòng Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng vẫn luôn ngồi ở mép giường nhìn nàng, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, vuốt ve bàn tay duy nhất không có vết thương của nàng, nhẹ nhàng thở dài. Một đêm không nói chuyện, Dập Hoàng toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Hạ Hinh Viêm, đến nỗi cái ám ảnh cảnh trong mơ sớm đã bị nàng quên ném ở sau đầu rồi. Thẳng đến trời gần sáng, trong tay đột nhiên động một cái, Dập Hoàng lập tức nhìn về phía Hạ Hinh Viêm ngón tay hơi hơi run động, ánh mắt kinh hỉ chuyển tới trên mặt Hạ Hinh Viêm, nhìn lông mi nồng đậm kia nhẹ nhàng rung động hai cái, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra. Còn buồn ngủ nhìn Dập Hoàng trước mắt, cái gì cũng đềukhông có nói, trước nở nụ cười, thanh âm khàn khàn tràn ra: “Dập Hoàng…… Thật tốt……” Lời nói không rõ ý vị, lại làm trong lòng Dập Hoàng chua xót dâng lên, nhẹ thấp giọng mắng: “Có cái gì tốt?” Hạ Hinh Viêm cong môi không tiếng động cười, cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là cười, cười đến thực ngốc cũng thực thỏa mãn. Dập hoàng xoay tay lại đem ly nước vẫn luôn đặt ở bên cạnh lấy lại đây, một tay đem Hạ Hinh Viêm ôm vào trong ngực làm nàng nửa nằm nữa ngồi, tiện uống nước. “Còn muốn uống sao?” Dập Hoàng thấp giọng hỏi, thanh âm là khàn khàn, khàn khàn đến nhữu tạp bên trong quá nhiều cảm xúc làm người ta vô pháp phân biệt rõ ràng. Hạ Hinh Viêm chậm rãi lắc đầu, ánh mắt mọi nơi trong phòng ngó ngó đang tìm cái đồ vật gì đó. “Ở chỗ này.” Dập Hoàng đem trâm bạc cầm lại đây, phủ ở bên tai Hạ Hinh Viêm, “Ta hiện tại giúp nàng vãn lên.” Hạ Hinh Viêm đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Dập Hoàng, kinh ngạc nhìn chằm chằm trăm bạc trong tay Dập Hoàng: “Người hiện tại có thể lấy nó sao?” Nàng nhớ rõ lúc trước Dập Hoàng cũng không thể đụng chạm trâm bạc quá nhiều đâu? “Ân.” Dập Hoàng gật đầu, cũng không có nói lời nào dư thừa. “Một khi đã như vậy, vẫn là người giữ đi.” Hạ Hinh Viêm hơi hơi đem tay Dập Hoàng đẩy trở về, rũ xuống đôi mắt, “Thực lực của ta không đủ, dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nàng không nghĩ thấy cái bộ dáng yếu nhược kia của Dập Hoàng một lần nào nữa. Ngay lúc suy yếu đó thật giống như tùy thời đều sẽ chết đi, xem như nàng suy nghĩ nhiều, nghĩ đến tâm loạn như ma, nhưng nhớ đến lúc đó máu toàn thân đều giống nhu trong nháy mắt điều bị rút cạn, cạn lạnh lẽo. Trước kia trâm bạc đặt ở chỗ nàng là bởi vì Dập Hoàng vô pháp chạm tới, mà cái trâm bạc này cũng rất quái lạ, không có cách nào bỏ vào trong không gian tinh thạch. Lần này thật là dọa đến nàng. Nàng không có đủ năng lực thừa nhận tình huống như thế một lần nào nữa. Hạ Hinh Viêm đang nghĩ ngợi, lại phát hiện chính mình đã bị Dập Hoàng đỡ, dựa vào trên người nàng, không biết khi nào Dập Hoàng đã nhẹ nhàng tránh thoát cánh tay của nàng, thuần thục vì nàng vãn lên tóc đen, dùng trâm bạc cố định lại. “Đặt ở chỗ nàng, ta an tâm.” Dập Hoàng cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là dùng động tác biểu lộ lập trường của mình. Hạ Hinh Viêm mím môi, áp xuống cảm giác rầu rĩ trong ngực: “Dập Hoàng, người không lo lắng sao? Nếu là lại có một lần……” “Vậy lại tìm trở về.” Dập Hoàng ôn nhu nói, nhẹ nhàng từ sau lưng vòng lấy ôm Hạ Hinh Viêm từ phía sau, “Nàng là không tin ta không được chờ nàng trở về, hay là nàng không tin chính nàng không có cách nào giúp ta tìm trở về?” Nghe được Dập Hoàng nói như thế, Hạ Hinh Viêm giơ lên tươi cười, quay đầu lại, tự tin nói: “Đương nhiên là có tin tưởng.” Dập Hoàng cúi đầu, nhìn trước gương mặt tươi cười trước mắt, không khỏi cũng nở nụ cười: “Hảo hảo nghỉ ngơi, mau chóng dưỡng thương cho tốt.” “Yên tâm, đây đều là chút lòng thành.” Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười khẽ rướn người hôn lên má Dập Hoàng một cái thật kêu, không khí nặng nề vừa rồi đã trở thành hư không. Hạ Hinh Viêm ở khách điếm tĩnh dưỡng ba ngày, ngoại thương thế nhưng đã toàn tốt. “Này thương thế khôi phục cũng rất nhanh.” Hạ Hinh Viêm kiểm tra xong thương thế chính mình, kinh hỉ nhìn Dập Hoàng, “Dập Hoàng, dược tề chữa thương của người thật là tốt.” “Ân, còn miễn cưỡng có thể sử dụng.” Dập Hoàng đối với cái dược tề chữa thương tương đối vừa lòng, cũng coi như là tạm thời tán thành kết quả hiệu quả của dược tề. Bất quá, nếu là để cho Hiệp Hội hội trưởng dược tề sư Hứa Tử ở nhưng nhã thành nghe được đánh giá của Dập Hoàng như vậy, có thể tức giận đến trực tiếp hộc máu hay không. Đây đều là tâm huyết của hiệp hội dược tề sư bọn họ a, thế nhưng bị Dập Hoàng hình dung miễn cưỡng có thể sử dụng? “Cái tiểu thành này thế nhưng thật rất náo nhiệt a.” Hạ Hinh Viêm ở chỗ này tĩnh dưỡng mấy ngày, ở thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, còn có thể mơ hồ nghe được bên ngoài có thanh âm người đi lạ. Nơi này cách Phong Trạch Lâm cũng không xa, cũng liền nửa ngày lộ trình, bất quá bởi vì Phong Trạch Lâm có một mảnh đất chung quanh có một đoạn khói độc, đảo cũng không có bao nhiêu người dám đi Phong Trạch Lâm mạo hiểm. Bất quá lần này hai đám người đi Phong Trạch Lâm, lại là hai cái vọng tộc của tiểu thành này. Hàn gia cùng với Nguyễn gia, thời gian ba ngày này Hà Hy Nguyên cùng Minh Hâm đã sớm đem tình huống nơi này đều một chút, tòa tiểu thành này mười mấy năm trước vẫn luôn là Nguyễn gia khống chế, sau lại cũng không biết vì cái nguyên nhân gì, Nguyễn gia xuống dốc, Hàn gia dần dần cùng Nguyễn gia chạy song song thậm chí còn đuổi kịp và vượt qua một đoạn đầu. Lần này người Hàn gia cùng Nguyễn gia đồng thời đi Phong Trạch Lâm, đó là bởi vì bị một cái thế lực khác bức bách. Nếu là được yêu cầu của cái thế lực kia, có thể sẽ được hắn nâng đỡ, nhưng sự năng đỡ đó rất có khả năng chính là khống chế tòa tiểu thành này. Như vậy lựa chọn trước mặt giữa Hàn gia cùng Nguyễn gia, bất luận là nhà nào cũng đều liều mạng đi đạt cho được cái yêu cầu của thế lực kia. Bởi vì cụ thể yêu cầu quá bí mật, trừ bỏ nhân vật trung tâm của hai nhà ra, không ai có thể biết được rốt cuộc là cái gì, tự nhiên Hà Hy Nguyên bọn họ cũng không có hỏi thăm ra được. “Nghe nói hơn hai ngày, cái người của thế lực kia liền đến đây, Cho nên người Nguyễn gia cùng Hàn gia giống như điên rồi hướng Phong Trạch Lâm chạy. Bất quá nhìn dáng vẻ vẫn là không có đạt được đồ vật mà thế lực kia yêu cầu.” Hà Hy Nguyên đem tin tức mới nhất nói cho Hạ Hinh Viêm. “Hinh viêm, ngươi có ý kiến gì không?” Minh Hâm nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, nàng cực độ khó chịu, đặc biệt là lần này Hàn gia thế nhưng làm bị thương Dập Hoàng cùng Hạ Hinh Viêm, thậm chí thiếu chút nữa liền…… Tưởng tượng đã có khả năng nàng sẽ không còn được gặp lại Hạ Hinh Viêm, hoặc là nàng sẽ…… trong lòng Minh Hâm liền dâng lên từng đợt lửa giận, hận không thể trực tiếp chôn sống Hàn gia. Hạ Hinh Viêm một tay chi má ngồi ở chỗ kia, nghĩ nghĩ nói: “Nguyễn gia là đám người ban đầu ở Phong Trạch Lâm chúng ta nhìn thấy sao?” “Ân, cái người dẫn đầu là đại tiểu thư Nguyễn Gia,thế hệ này, trực hệ trong huyết mạch chỉ có một cái tiểu thư này.” Liên Chi nói tiếp lời, “Bọn họ ở trong Phong Trạch Lâm cũng vô dụng nửa điểm thu hoạch cũng không có.” Nàng có thể cùng linh thú trong Phong Trạch Lâm liên hệ tin tức, tự nhiên hiểu rõ tình huống người Nguyễn gia cùng Hàn gia. “Đi nhìn xem Nguyễn gia là cái nhà nào, nếu là nhân tính tốt lời nói tốt, chúng ta liền giúp bọn hắn một phen.” Hạ Hinh Viêm hơi hơi mỉm cười, nàng trước nay liền không phải là loại người đứng yên cho người đánh, càng không phải là loại người bị người khác khi dễ tới trên đầu còn không có phản ứng lại. Nàng muốn báo thù tự nhiên muốn báo đến cùng, nếu người Hàn gia đối với yêu cầu lần này của thế lực bí ẩn kia coi trọng như thế, nàng liền ở nơi bọn họ để ý nhất, quan tâm nhất hung hăng đả kích bọn họ. Giết chết bọn họ chẳng qua là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng giết chết bọn họ chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ Sao? Dập Hoàng chịu khổ sở liền há có thể đơn giản tính nợ như vậy? “Ta đi.” Minh Hâm xung phong nhận việc, việc tìm tin tức đơn giản này không ai có thể đảm đương ngoại trừ Minh Hâm, đơn giản, chỉ cần nàng khôi phục nguyên hình, lại thu thành một con rắn nhỏ như thế sẽ không dẫn đến quá nhiều người chú ý. Một ngày sau, Minh Hâm mang tin tức về, nhiều phiên điều tra được, Nguyễn gia danh tiếng không tồi, chỉ là bởi vì trong nhà không có Linh Sư cường đại cho nên, vẫn luôn bị Hàn gia chèn ép, mấy năm gần đây càng ngày càng có xu hướng tăng lên. “Một khi đã như vậy, vậy đi thôi.” Hạ Hinh Viêm thu thập tốt tất cả, vài người thẳng đến Nguyễn gia mà đi. Tới Nguyễn gia rồi, Hà Hy Nguyên tiến lên gõ cửa, cửa nhỏ bên cạnh đại môn mở ra, hạ nhân Nguyễn gia ra nhìn nhìn vài người xa lạ, chần chờ hỏi: “Các vị là……” “Ta tới tìm tiểu thư nhà các ngươi, Nguyễn Đình Vi.” Hạ Hinh Viêm đi qua, thoải mái hào phóng nói. Người gác cổng lại gần nhìn Hạ Hinh Viêm, vừa thấy chính là người xứ khác, đặc biệt tại thời điểm mẫn cảm như vậy, vẫn là không cần nhiều chuyện. “Ta cùng với tiểu thư nhà ngươi ở Phong Trạch Lâm nhận thức, ngươi đi hồi báo một tiếng, nếu là tiểu thư nhà ngươi không nhận thức bọn ta, chúng ta lập tức rời đi.” Hạ Hinh Viêm nhìn ra được người gác cổng khó xử, mỉm cười nói. “Kia thỉnh công tử chờ một lát.” Người gác cổng vội vàng đóng lại cửa nhỏ, vội vàng đi thông tri, tìm tiểu thư. Trong thư phòng, Nguyễn Đình Vi chau mày suy tư, ngồi ở chủ vị Nguyễn Tử Bằng trầm giọng hỏi: “Vi Nhi, người ngoài cửa là ai?” “Cha, mấy ngày trước đây nữ nhi đi Phong Trạch Lâm, gặp được vài người.” Nguyễn Đình Vi tự nhiên không có quên bọn người Hạ Hinh Viêm, rốt cuộc tổ hợp kỳ quái như vậy nghĩ muốn quên đều quên không được. “Trừ bỏ trong đó một nữ tử là Linh Sư, còn vài người khác một chút linh lực đều không có.” Nguyễn Đình Vi nói xong, nhìn về phía phụ thân mình, cũng chính là hiện giờ Nguyễn gia gia chủ. Nguyễn Tử Bằng hơi hơi sửng sốt, lập tức liền phát hiện việc không tầm thường: “Người không có linh lực làm cách nào tiến vào Phong Trạch Lâm?” Trong đó khói độc có bao nhiêu lợi hại, đừng nói bọn họ mà là tất cả người trong thành đều biết. Lần này vì nhiệm vụ, Nguyễn gia chính là tổn thất không ít người ngựa, đều là chết ở bên trong khói độc. “Không biết, có lẽ bọn họ có phương pháp khắc chế, nếu người đồng dạng với nữ nhỉ điều là linh sư còn có thể nhìn ra, chẳng qua……” Nguyễn Đình Vi câu nói kế tiếp không có nói, bất quá, ý tứ của nàng Nguyễn Tử Bằng đã minh bạch. Rất có khả năng mấy người kia thực lực ở trên Nguyễn Đình Vi. “Vi Nhi con có ý kiến gì không?” Nguyễn Tử Bằng đối đối với cái nữ nhi này thập phần coi trọng, có chuyện gì đều sẽ cùng nữ nhi thương lượng làm, lần này cũng không ngoại lệ. “Ý của nữ nhi chính là thỉnh mấy vị tiến vào để cha nhìn cho rõ, xem linh lực cấp bậc bọn họ.” Nguyễn Đình Vi hiện tại biết Nguyễn gia đã đi tới cực hạn rồi, lần này nếu không thể thắng Hàn gia, chỉ sợ Nguyễn gia sẽ bị xoá tên khỏi tòa tiểu thành này. Nguyễn gia lập nghiệp đã bắt đầu ở nơi này, nếu là thua Hàn gia bọn họ nghĩ cũng có thể ở địa phương làm lại từ đầu, nhưng nghĩ và làm là hai việc hoàn toàn bất đồng. Nàng muốn tận lực giữ được căn cơ Nguyễn gia, lưu lại nơi này. “Bọn họ nếu là người Hàn gia phái tới thì làm sao bây giờ?” Nguyễn Tử Bằng không thể không lo lắng nhiều một chút, có phải hay không Hàn gia có âm mưu quỷ kế gì. “Hiện giờ người Hàn gia hoàn toàn không cần phải an bài người như vậy tới trà trộn, cái loại đồ vật này phải đến đó mới lấy được, còn không đến được đó dù muốn cũng không có được.” Nguyễn Đình Vi than nhẹ một tiếng, nàng đều ngồi ở chỗ này kỳ thật đã xem như là từ bỏ. Chỉ cần qua đêm nay, ngày mai cái thế lực kia sẽ phái người tới. Thời gian cả đêm, căn bản là không kịp thời gian cho bọn họ đi Phong Trạch Lâm tìm đồ vật bọn họ yêu cầu, cùng với ở nơi đó lãng phí thời gian còn không bằng ngẫm lại ngày mai như thế nào ứng phó người của cái thế lực kia. Huống chi, tiến vào Phong Trạch Lâm, đã làm Nguyễn gia tổn thất không ít người, còn đi xuống như vậy, không biết còn phải tổn thất bao nhiêu người. Bọn họ thà rằng đổi một loại phương pháp khác, cũng không chấp nhận người của mình tổn thương nữa. “Thỉnh bọn họ tiến vào.” Nguyễn Tử Bằng tán đồng ý nữ nhi mình, phân phó hạ nhân. Không tới một ngụm trà, Hạ Hinh Viêm liền đi theo hạ nhân Nguyễn gia vào thư phòng, cười nhìn nhìn hai người trong trong phòng khách khí nói: “Nguyễn lão gia Nguyễn tiểu thư mạo muội quấy rầy, thất lễ.” “Tại hạ Hạ Hinh Viêm, đây là vài vị bạn tốt của ta.” Hạ Hinh Viêm đơn giản tự giới thiệu một chút, cũng không có giới thiệu quá nhiều vài người bên người nàng. Càng là như thế, Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi càng là cảm giác được vài người bên người Hạ Hinh sâu không lường được. Nguyễn Tử Bằng cười ha ha tiếp đón: “Hạ công tử, mời ngồi.” Vì sau Nguyễn lão gia lại gọi Hạ Hinh Viêm là công tử đơn giản chính là, Hạ Hinh Viêm cải nam trang. Nha hoàn nhẹ nhàng đi đến, dâng lên hương trà, sau đó không tiếng động lui đi ra ngoài. Tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt như vậy, nhìn cử chỉ thôi cũng có thể nhìn ra được,Nguyễn gia đã từng là cái đại gia tộc thế gia có quy củ, chỉ là hiện giờ thế lực thật là đại không bằng trước. “Hạ công tử lần này đại giá, không biết là để làm gì?” Nguyễn Tử Bằng khách khí nói làm Nguyễn Đình Vi trong lòng run lên, ánh mắt lơ đãng đảo qua vài người ngồi ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm. Quả nhiên, liền thực lực của phụ thân đều nhìn không ra được thực lực của mấy người bọn họ sao? Phụ thân nàng chính là 39 cấp Linh Vương, liền tính là không bằng người Hàn gia, nhưng là tại đây tòa tiểu thành này cũng coi như là linh sư nhất lưu. Thế nhưng liền phụ thân đều nhìn không ra được, chẳng lẽ này vài người là cấp linh tông? “Muốn cùng Nguyễn gia hợp tác.” Hạ Hinh Viêm đi thẳng vào vấn đề, không có nửa điểm vòng vo. “Hợp tác?” Nguyễn Tử Bằng kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm, đồng thời cùng nữ nhi mình Nguyễn Đình Vi nhìn lẫn nhau một cái, như thế nào sẽ có người đột nhiên tới hợp tác thế? “Đúng vậy, hợp tác.” Hạ Hinh Viêm khẳng định nói. “Lão phu thật đúng là không biết có chỗ nào tốt cùng Hạ công tử có thể hợp tác?” Nguyễn Tử Bằng đối với loại hợp tác đưa tới cửa này thái độ hoài nghi. “Hàn gia.” Hạ Hinh Viêm nói thẳng ra mục đích của mình, lại cười nói, “Ta cùng với Hàn gia có thù.” Nguyễn Tử Bằng kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, thiếu niên trước mặt hắn dù cho là trên mặt đang cười, nhưng là trong nụ cười lại hàm chứa sự thù hận lạnh như băng làm hắn động dung. “Hạ công tử cùng Hàn gia có thù oán như thế nào?” Nguyễn Đình Vi kỳ quái hỏi, “Như thế nào không có nghe Hạ công tử nói qua?” “Trước kia không có thù, nhưng là ở trong Phong Trạch Lâm gặp người Hàn gia, người Hàn gia tương đối có tính công kích.” Hạ Hinh Viêm cười khẽ nói, lúc trước thời điểm nàng cùng Nguyễn Đình Vi gặp được, Nguyễn Đình Vi cũng là thực đề phòng, chỉ là không có động thủ mà thôi. Nói tới đây, Nguyễn Đình Vi liền đại khái minh bạch ý tứ Hạ Hinh Viêm. Phỏng chừng là Hạ Hinh Viêm đụng phải người Hàn gia, sau đó đã xảy ra xung đột. Người Hàn gia luôn luôn không thích có người tới gây trở ngại bọn họ, đột nhiên lại nhảy ra mấy người, người Hàn gia sao lại có thể không trảm trừ hậu hoạn? “Hạ công tử bị thương?” Nguyễn Đình Vi đánh giá cẩn thận vài người Hạ Hinh Viêm, không có ai giống như bị thương. “Một chút bị thương ngoài da.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng bâng quơ nói. Từ lời nói của nàng, Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi có thể nghe ra tới cái thương thế kia tựa hồ cũng không nghiêm trọng. Càng là như thế càng làm Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi hai người khó hiểu, nếu nói là thương thế không nặng, Hạ Hinh Viêm hà tất muốn tới tìm bọn họ cùng nhau hợp tác đi đối phó Hàn gia? Huống chi…… Nguyễn Tử Bằng ánh mắt chuyển hướng đánh giá vài người bên cạnh Hạ Hinh Viêm, mấy nhân vật này liền hắn đều nhìn không thấu thực lực, chẳng lẽ còn không đủ đối phó Hàn gia sao? “Chỉ là bị thương ngoài da?” Nguyễn Đình Vi tò mò hỏi ra, có người sẽ vì bị thương ngoài da đi trả thù một cái gia tộc sao? Đặc biệt là cái gia tộc này vẫn là ở trong thành chiếm một nửa thế lực. “Thương thế đều không quan trọng, quan trọng là, người Hàn gia làm ta bị dọa tới rồi. Cái kinh hách này không hề nhỏ, ta như thế nào có thể không hồi báo trở về?” Hạ Hinh Viêm tưởng tượng đến lúc ấy bộ dáng Dập Hoàng suy yếu, trái tim lập tức không chịu khống chế kinh hoàng không thôi. Chỉ là nàng trả lời như vậy làm Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ bọn họ ngôn ngữ không thông sao? Vì cái gì bọn họ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Hạ Hinh Viêm? Liền bởi vì đã chịu điểm kinh hách liền đi đối phó Hàn gia? Là Hạ Hinh Viêm rất có thực lực hay là nàng căn bản là không rõ ràng lắm thực lực Hàn gia? “Hạ công tử, Hàn gia ở trong thành chiếm một nửa thế lực.” Nguyễn Đình Vi không thể không nhắc nhở Hạ Hinh Viêm, làm nàng nhận rõ tình thế. “Yên tâm, Hàn gia thực lực ta đã hỏi thăm rõ ràng.” Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười, tự tin tràn đầy nói, “Huỷ hoại Hàn gia cùng nghiền chết một con kiến con không có gì khác nhau.” Ngữ khí cuồng vọng làm Nguyễn Tử Bằng âm thầm giật mình, ánh mắt không tự chủ được chuyển tới trên người đám người Hà Hy Nguyên, chẳng lẽ nói vài người này thật là cấp Linh tông trở lên? “Hạ công tử, thứ tại hạ tò mò hỏi một câu, nếu Hạ công tử nắm chắc như thế vì sao phải cùng Nguyễn gia chúng ta hợp tác, mà không phải trực tiếp huỷ hoại Hàn gia?” Nguyễn Tử Bằng khách khách khí khí hỏi. Hắn thật là không hiểu được hành động Hạ Hinh Viêm. Cùng bọn họ hợp tác như vậy không phải làm điều thừa sao? “Không biết Nguyễn lão gia cảm thấy nhiệm vụ lần này như thế nào, Hàn gia cùng Nguyễn gia ai là người có thể lấy được địa vị ở trong thành?” Hạ Hinh Viêm hơi hơi mỉm cười không đáp hỏi lại. “Tự nhiên là Hàn gia.” Nguyễn Tử Bằng dù cho có không cam lòng, nhưng vẫn là đúng sự thật trả lời, chỉ là không rõ vấn đề này cùng chuyện vừa rồi có cái quan hệ gì sao? Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Tử Bằng cười đến hết sức mỹ lệ: “Nguyễn lão gia chẳng lẽ không nghĩ đến đến việc, ở thời điểm hắn vui mừng nhất, đánh cho hắn một phát rơi vào đáy cốc vĩnh bất phiên thân cảm giác thực hưng phấn sao?” Hạ Hinh Viêm lời nói trực tiếp làm Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi hóa thạch, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, bọn họ không cảm thấy hưng phấn, chỉ cảm thấy nàng thực khủng bố. Au có lời muốn nói, hi vọng các bạn sẽ đọc, còn nếu không đọc hết mà sau này có hỏi Au cũng sẽ không có thời gian trả lời nha. Phân cấp. Từ 1-9 là linh sĩ. Từ 10-19 là linh sư. Từ 20-29 là Đại linh sư. Từ 30-39 là linh Vương. Từ 40-49 là linh tông. Từ 50-59 là linh đế. Từ 60-69 là linh tôn. Từ 70-79 phi thiên trung phong. Từ 80-89 là phi thiên đỉnh phong. Từ 90-99 là phi thiên đỉnh thượng phong. 100-109 là thiên Vương. Từ 110-119 là thiên tông. 120-129 là thiên tôn. 130-139 là thiên anh kỳ. 140-149 là thiên trung kỳ. 150-159 là thiên đỉnh. 160-169 là thượng. 170-179 là thiên. 180-189 là thánh. 190-199 là tôn. 200 là thần.