Ngút Trời
Chương 111 : Ngu ngốc
Mình à, Chị tặng mình chap này nhé, chúc mình tròn 18 đầy hạnh phúc. Quen nhau cũng cả năm rồi mình nhỉ.
….
Minh Hâm buông đầu xuống, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt đất, thấy được làn váy Hạ Hinh Viêm hơi hơi lắc lư, biết nàng đang đến gần, tim đột nhiên đập gia tốc, lúc này nàng còn khẩn trương hơn lúc chịu thiên kiếp.
Chỉ nghe thấy thùng thùng tiếng tim chính mình đập, một chút một chút, phảng phất ở trong đầu nhảy lên, thanh âm bị vô hạn phóng đại.
Một bên Liên Chi trừng lớn hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm cùng hoàn toàn thần phục trên mặt đất Minh Hâm, không biết vì cái gì, nàng thế nhưng cũng khẩn trương theo.
Khẩn trương đến độ quên mất thân thể đang đau đớn, thậm chí đều quên mất chức trách chính mình thân là khế ước linh thú, nàng lúc này hẳn là tận lực mang theo Trần Trạch Cơ đào tẩu đâu.
Chỉ là nàng đã quên, hoặc là nói, nàng hiện tại không nghĩ muốn cử động, không nghĩ bỏ qua một màn trước mắt này.
Nàng muốn biết, Minh Hâm thần phục như vậy, thay đổi một cái chủ nhân, thật sự muốn biết ngày sau nàng sinh hoạt ra sau?
Chuyện vừa rồi nàng cũng nghe thấy, tựa hồ ở thời điểm chủ nhân Mimh Hâm cùng Hạ Hinh Viêm đối địch, Hạ Hinh Viêm đã cho nàng một ít trợ giúp đi.
Thì tính sao, lúc ấy ở vị trí đối địch, Hạ Hinh Viêm hành động lại tính cái gì?
Liền không phải là có tâm cơ? Lên một chút kế, một chút thuốc thôi Sao?
Làm linh thú, ai không thích tự do?
Nếu không phải bất đắc dĩ như thế nào sẽ đi cùng nhân loại ký kết khế ước đâu?
Huống chi là tự nguyện thần phục như thế này!
Liên Chi mắt lạnh nhìn, trong lòng nổi lên một cảm xúc vô danh, muốn nhìn Minh Hâm lần này ngu xuẩn lựa chọn hậu quả như thế nào, cho rằng linh thú tới tay sẽ bị chủ nhân còn sẽ giống như trước giống nhau đối đãi sao?
Thật là ngốc nhất có thể.
Lúc này không chỉ mình Liên Chi, mà là tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Hạ Hinh Viêm cùng Minh Hâm, ai cũng đều không nghĩ, bọn họ hai người còn có một đoạn quan hệ sâu xa này.
Hiện tại tiêu điểm là Hạ Hinh Viêm cũng không có cái gì gọi là không được tự nhiên, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Minh Hâm, sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi: "Minh Hâm.
Cánh tay đặt trên đầu gối bên trái của Minh Hâm, cầm lòng không đậu mà nắm chặt, gắt gao nắm lấy quần áo của mình để khắc chế cánh tay đang run rẩy, mím môi, cũng không nói lời nào.
Bàn tay ấm áp phúc ở trên bàn tay lạnh như băng của nàng, độ ấm ấy vẫn là độ ấm mà nàng quen thuộc, chỉ là, cảm giác lúc này làm nàng nhiệt, phảng phất nhiệt tới lòng nàng rồi.
Còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đã bị người đỡ lấy, sau đó dùng sức nâng lên, cả người bị nâng lên, kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt chính là đôi mắt vì cười mà công của Hạ Hinh Viêm.
"Bằng hữu của ta há là người có thể tùy tiện quỳ xuống?"
Minh Hâm trong lòng chấn động, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, yết hầu lại bị thứ gì lấp kín, nửa điểm thanh âm đều phát không ra, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, tùy ý Hạ Hinh Viêm đỡ nàng.
Không biết qua bao lâu, Minh Hâm rốt cuộc có thể phát ra âm thanh, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: "Hinh viêm……"
Nhẹ nhàng lại trầm thấp gọi một tiếng, lúc sau, Minh Hâm liền không biết nói cái gì, giống như kẻ ngốc đứng ở nơi đó, chỉ biết ngốc ngốc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.
Chỉ cảm thấy mũi từng đợt chua xót, cảm xúc sắp mất khống chế.
"Hảo, đồ ngốc." Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng duỗi tay đem Minh Hâm ôm vào trong ngực, giống như là trấn an một cái tiểu hài tử đang không biết phải làm Sao, nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ sống lưng đang run rẩy của nàng.
"Trước đi xử lý thương thế một chút được không?" Hạ Hinh Viêm dựa vào bên tai Minh Hâm, thấp giọng trưng cầu ý kiến Minh Hâm.
"Ân."sắc mặt Minh Hâm ửng đỏ gật đầu, nàng hiện tại cái dạng này thật là có điểm ngượng ngùng.
Nàng như thế nào sẽ ấu trĩ như vậy, hinh viêm là đang cười nàng.
"Hảo, hinh viêm chúng ta mau dẫn nàng đi chữa thương.
"Tiểu hồ ly ở một bên nhảy lên nhảy xuống không ngừng, dùng móng vuốt nhỏ bắt lấy làn váy Hạ Hinh Viêm, không ngừng hướng bên cạnh xả.
Hắn là đối với hành động của Minh Hâm cảm giác được thực chấn động, vì Hạ Hinh Viêm, nàng thế nhưng có thể làm được đến nông nỗi như thế, nhưng là…… Chấn động thì chấn động, dựa vào cái gì Hinh Viêm lại ôm nàng ta? Cái nữ nhân hồ ly tinh này! À nhầm ,Cái nữ nhân yêu nghiệt hơn hồ ly này, lại không phải….á..á
Hắn mặc kệ Hinh viêm chỉ có thể ôm hắn!
Tiểu hồ ly tức giận đến đối Minh Hâm trợn trắng mắt, bất quá, vẫn luôn đắm chìm ở trong cảm xúc của mình Minh Hâm nơi nào sẽ còn đi chú ý dáng người thấp bé tiểu hồ ly, tất tâm thần đều đặt ở trên người Hạ Hinh Viêm, ánh mắt cũng là vây quanh Hạ Hinh Viêm.
Jianuxia:" Xin lỗi vì đã hố các tềnh yêu một vố khá nặng ha ha, nhưng yên tâm hai nàng vẫn là một cặp nhen, yêu nà đọc truyện vui nhé.
Dập hoàng nhẹ nhàng cười một chút, sau đó, thời điểm ánh mắt dừng ở trên người Trần Trạch Cơ, đột nhiên biến thành lưỡi dao lạnh băng sắc bén.
Thực chất không có bất luận cái động tác gì, Trần Trạch Cơ lại cảm giác được trên người mạc danh phát lạnh.
Dự cảm bất hảo lập tức dâng lên, còn không có chờ đến hắn có bất luận cái phản ứng gì, trái tim đột nhiên đau xót, trong tầm mắt chỉ mơ hồ nhìn đến dập hoàng chậm rãi buông tay.
Không còn có cơ hội cho hắn suy tư, tất cả ý thức đều đứt gãy, nhân sinh đi tới cuối chỉ để lại một dấu chấm hỏi.
Dập hoàng liền nhìn cũng đều không nhìn người chung quanh, đi đến bên người Hạ Hinh Viêm, hoàn toàn tất cả mọi người bỏ qua một bên.
Đương nhiên, ánh mắt hơi hơi dừng ở trên cánh tay đang đỡ lấy Minh Hâm dừng lại một lát, thật sự chỉ là một lát liền ly khai ánh mắt.
Vài người của Hạ Hinh Viêm hướng bên trong thành đi, tất cả người ngoài thành đều sững sờ ở tại chỗ, thật lâu không phục hồi tinh thần lại, vừa rồi xuất hiện chính là tình huống như thế nào?
Liên Chi nằm sấp trên mặt đất chậm rãi gợi lên khóe môi, nổi lên một mạt chua xót tươi cười.
Chiếu theo Trần Trạch Cơ chết, nàng cùng hắn chi gian khế ước đã đứt gãy, nói cách khác, nàng tự do, chỉ là cái loại tự do này phải trả một cái giá quá đất đâu……
Liên Chi trầm mặc, bây giờ nàng thật không biết hình dung cái loại cảm xúc này như thế nào.
Hiện tại nàng thân chịu trọng thương, chỉ cần có cái người có dã tâm lại đây liền có thể cùng nàng khế ước.
Linh thú a, đây là vận mệnh linh thú, liền tính là trở thành hình người linh thú thì thế nào?
Liên Chi nằm sấp trên mặt đất, không có nửa điểm giãy giụa, kỳ thật sức lực cũng là khôi phục một chút, nhưng là nàng không nghĩ đi động, bởi vì động có cái ý nghĩa gì sao?
Một thân trọng thương, lại có thể phản kháng cái gì?
Cuối cùng phản kháng chỉ có thể trở thành vô vị cười liêu thôi.
Lẳng lặng dán mặt vào núi đá lạnh băng, gương mặt mỹ diễm nhiễm bụi đất, tâm, đã sớm lạnh băng.
Bởi vì lỗ tai kề sát mặt đất, càng có thể nghe được thanh âm rõ ràng, đặc biệt là thẳng tắp hướng nàng đi tới tiếng bước chân.
Lần này liền tự giễu tươi cười Liên Chi đều không có nổi lên, có ích lợi gì đâu?
Hết thảy đã sớm chú định, vận mệnh là trước nay đều không thể thay đổi.
"Nàng có khỏe không?" Giọng nữ nhân ôn hòa nhẹ nhàng vang lên, quen thuộc lại xa lạ, làm Liên Chi kinh ngạc cố sức ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn đến Minh Hâm đứng ở phía trước nàng.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm Minh Hâm trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu hướng bên cạnh tìm.
Quả nhiên, đoàn người Hạ Hinh Viêm ngừng ở cách đó không xa, đang nhìn nàng.
Liên Chi cắn cắn môi, cũng không có trả lời.
Minh Hâm ngồi xổm xuống, duỗi tay đem Liên đỡ lên, cũng không có đỡ nàng đi, mà là dùng cánh tay đầy thương tích bế nàng lên ủ vào trong lòng: "Theo ta đi."
Liên Chi có ý cự tuyệt ,nói:" Ta tự có thể đi.
"Nàng đang bị thương." Minh Hâm ánh mắt nhu nhu nói.
"Nhưng ngươi cũng….
"Suỵt….đừng phản khán, nếu không chúng ta điều ngã". Minh Hâm ngắt lời Liên Chi.
"Nhưng…." Muốn nói rồi lại thôi nàng cũng tùy ý Minh Hâm mang nàng trở về trong thành.
Nàng thụ thương quả thật rất nặng nên cũng lười chấp nhất nữ nhân điên này.
Mắt thấy Liên Chi đã ngưng phản khán, Minh Hâm bất giác gợi lên khóe môi.
Nhưng cách đó không xa, hồng y nữ nhân bên cạnh Hạ Hinh Viêm cũng cong lên khóe môi, bởi vì trên Tay nàng hiện giờ cũng đã bế một con mèo lười vì mệt mỗi mà thiếp đi, con mèo ấy có tên…. Hạ Hinh Viêm
Jiangluxia:"đã bảo rồi, các nàng là của nhau a. Happy nhé đừng mắng ta.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
199 chương
351 chương
308 chương
39 chương
17 chương
352 chương
159 chương