Ngút Trời

Chương 10 : Phương pháp trực tiếp

Edit: Tinh Linh. Phòng đấu giá nằm ở phía bắc Y Lạc thành, diện tích cực kỳ rộng, bên ngoài là một cửa hàng nhỏ, những vật phẩm không đủ tiêu chuẩn tiến vào phòng đấu giá liền giao dịch ở đây. Cửa tiệm quầy hàng xung quanh cũng rất nhiều, nhưng vì có phòng đấu giá tọa trấn ở chỗ này nên không hề có một chút dấu hiệu hỗn loạn. Phòng đấu giá có thể xem như là trời tồn tại ở Y Lạc thành, các đại gia tộc cùng với thành chủ cũng phải nể mấy phần mặt mũi cho nó, càng không người nào dám gây chuyện trong phạm vi phòng đấu giá. Đơn giản bởi ở đó có một người tên là Địch Hải, thân phận, nhị phẩm Dược tề sư. Hạ Hinh Viêm bước vào phòng đấu giá, tiểu nhị bên trong lập tức dẫn Hạ Hinh Viêm tới hội trường, có một buổi đấu giá đang chuẩn bị tiến hành. Người của phòng đấu giá bất đồng với người trong Y Lạc thành, cho dù nhìn thấy nhân vật chính của tin đồn đang làm mưa làm gió xôn xao khắp cả thành cũng không có quá nhiều biểu cảm, vẫn như bình thường xem Hạ Hinh Viêm là một vị khách thông thường. Vị trí trong phòng đấu giá đều có khoảng cách nhất định, bảo đảm sự riêng tư của mỗi vị khách. "Dược tề bán hình như có vẻ đắt." Thanh âm của Dập Hoàng vang lên trong đầu Hạ Hinh Viêm. "Chính xác là rất đắt." Hạ Hinh Viêm gật gật đầu sửa lại lời nói của Dập Hoàng. "Nếu như ngươi tiếp tục dùng phương pháp vừa rồi, thì cũng không phải không có khả năng mua." Dập Hoàng cảm thấy phương pháp mua đồ vừa nãy của Hạ Hinh Viêm thực sự dùng rất tốt. Hạ Hinh Viêm không nói gì phiên một cái xem thường: "Nhìn kỹ rồi hẵng nói." Buổi bán đấu giá tiến hành rất thuận lợi, không một chút lộn xộn, thỉnh thoảng có vài vật phẩm cũng không có quá nhiều người tranh đoạt, rất nhiều người có được thứ mình cần. Nháy mắt liền thấy buổi bán đấu giá chuẩn bị kết thúc, thế nhưng không có một chút dấu hiệu là sẽ bán đấu giá dược tề. Hạ Hinh Viêm khẽ nhíu mày, xem ra nàng đã uổng công đi một chuyến. "Ngươi đừng sốt ruột, không phải ngày nào dược tề cũng được bán." Dập Hoàng nhìn một chút, an ủi Hạ Hinh Viêm, "Ngày hôm nay không có, ngày mai lại tới." "Các vị, đây sẽ là vật phẩm đấu giá cuối cùng trong ngày hôm nay, chắc hẳn những vị đại gia đang ngồi đây mang đủ tiền rồi chứ nhỉ? Bỏ lỡ vật này sẽ thật đáng tiếc a." Đấu giá sư* trên đài đột nhiên thần bí nói một câu như vậy. Vật phẩm đấu giá còn chưa xuất hiện liền đã khơi dậy hứng thú của mọi người. * Đấu giá sư: là một chức nghiệp (nghề nghiệp trong truyện) chuyên về bán đấu giá. "Không biết vị đại gia nào đã nghe nói qua Hồng Vân tinh?" Một câu cuối cùng, Đấu giá sư nói rất nhẹ rất nhẹ, lời còn chưa dứt, trong phòng đấu giá lập tức dấy lên vô số âm thanh thảo luận cuồng nhiệt. "Thật sự là Hồng Vân tinh?" "Đó không phải là nguyên vật liệu để luyện chế dược tề đề cao linh lực sao?" "Cái gì mà luyện chế hay không luyện chế, riêng mình nó cũng có thể dùng linh lực trực tiếp luyện hóa hấp thu." "Thật sự là muốn bán đấu giá Hồng Vân tinh?" Hạ Hinh Viêm vốn đang buồn chán mơ màng buồn ngủ đối với buổi đấu giá lập tức bị Dập Hoàng đánh thức: "Nhanh, đấu giá vật này." "A?" Hạ Hinh Viêm giật mình một cái tỉnh táo lại, mở to hai mắt ngắm nhìn hộp gấm trên đài đấu giá. Một hộp gấm rất nhỏ, bên trong đặt một khối tinh thạch nhỏ pha tạp nhiều ánh sáng màu đỏ. Hạ Hinh Viêm nhíu mày: "Chất lượng vật này không được tốt lắm a." "Nói thừa, nếu như Hồng Vân tinh tốt sẽ có thể trực tiếp bán đấu giá sao, đã sớm bị Dược tề sư đem đi luyện chế dược tề rồi." Dập Hoàng có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (không đạt yêu cầu, không thể dạy dỗ được) trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm một cái. "Nếu như ngươi đấu giá được vật này, đến lúc đó có thể làm cho tốc độ tu luyện của ngươi đề cao không ít." Khi hai người còn đang trao đổi, trong phòng đấu giá đã bắt đầu điên cuồng kêu giá. Từng tiếng tăng cao giá căn bản không có một chút ngừng nghỉ, tất cả mọi người trong phòng đều kích động nhìn chằm chằm Hồng Vân tinh trên đài đấu giá, giống như con sói đã đói bụng nhiều ngày, trong mắt lóe lóe lục quang* (ánh sáng màu xanh). * Cứ tưởng tượng giống như đèn pha ô tô đang lóe sáng ý, mấy bạn hay đọc manga chắc biết rồi nhỉ "Cũng được, chờ tới thời điểm sau cùng ra giá cũng không trễ." Dập Hoàng biết mình có chút nóng nảy, liền tĩnh tâm lại yên lặng chờ kết quả cuối cùng. "Bảy vạn, có còn vị nào muốn ra giá cao hơn bảy vạn nữa không?" Đấu giá sư có vẻ hài lòng khi nói đến con số này, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng đấu giá cho có lệ. Thực ra hắn biết giá tiền này đã là cực hạn, chẳng qua là muốn tùy ý hỏi một chút thôi. Kẻ ra giá cao nhất đó chính là trưởng lão của Lý gia, một đại gia tộc trong Y Lạc thành, hắn hiện tại đang ngồi trên ghế đắc ý vuốt ve chòm râu hoa râm của bản thân. Xem ra đối với Hồng Vân tinh là tình thế bắt buộc (không thể không có). "Mười vạn!" Đột nhiên ở trong góc vang lên một tiếng ra giá, tất cả mọi người cả kinh quay đầu lại, nhìn về phía người ra giá. Khối Hồng Vân tinh này quả thực rất trân quý, nhưng bảy vạn đã là giá cao nhất, nếu như bỏ ra mười vạn kim tệ (tiền vàng) mà nói, tuyệt đối là mất nhiều hơn được (được một mất mười). Có vài người vừa muốn khinh thường châm biếm, cười nhạo kẻ đang kêu giá lung tung mà không biết về giá trị vật phẩm, nhưng sau khi nhìn rõ người trong góc phòng, liền nuốt vào lời chuẩn bị nói ra. "Là người của Liệp thủ đoàn (Thợ săn đoàn)." Tiếng nghị luận khẽ vang lên. Tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều hoảng sợ nhìn chằm chằm vài người trong góc phòng, mấy người kia cũng không có cái gì đặc biệt, quần áo bình thường, thậm chí nếu so với người của đại gia tộc, quần áo kia còn có vẻ hơi chút giản dị. Thế nhưng, khi đối diện với mấy người mặc quần áo mộc mạc như vậy, cho dù là người của đại gia tộc cũng không có ai biểu lộ một chút thái độ khinh miệt nào, ngược lại còn khách khách khí khí từ phía xa gật đầu chào hỏi. Ngay cả trưởng lão Lý gia vừa rồi ra giá cao nhất cũng không có nửa điểm bất mãn. Đơn giản vì trên cánh tay của họ có một chiếc băng đeo đỏ như máu, lộ rõ thân phận của bọn họ - Liệp thủ đoàn. "Đây là người của Liệp thủ đoàn." Hạ Hinh Viêm khẽ thầm lẩm bẩm. Nàng có thể cảm thấy được trên người của họ nồng đậm sát khí và máu tanh, đây là hơi thở tử vong chỉ có trên thân mình của những người bình thường hay giết chóc. Liệp thủ đoàn nàng đã từng nghe qua, là đoàn đội gồm một đám người thường xuyên ra vào rừng sâu núi thẳm săn giết linh thú. Họ dựa vào săn giết buôn bán linh thú mà sống, mỗi một người đều là kẻ thường xuyên du ngoạn bên bờ vực sinh tử. Người như vậy ai dám chọc vào? Thời điểm mọi người đang kinh ngạc, Đấu giá sư tuyên bố Hồng Vân tinh thuộc về người của Liệp thủ đoàn. Không một ai có bất kỳ dị nghị gì. Không những mười vạn đã là giá trên trời, cho dù có người còn muốn tăng giá cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi đoạt thứ mà người của Liệp thủ đoàn muốn, trừ khi kẻ đó ngại sinh mạng của mình quá dài. "Đi thôi." Hạ Hinh Viêm đứng dậy, nếu buổi bán đấu giá đã kết thúc thì nàng cũng không cần thiết phải ở chỗ này lãng phí thời gian. "Ân." Dập Hoàng cũng không có ý kiến. Hạ Hinh Viêm tùy ý đi dạo xung quanh phòng đấu giá một chút, thử nhìn xem có những thứ mà nàng cần hay không, chỉ là đi một vòng lại một vòng cũng chẳng có thu hoạch được gì, khi nàng đang muốn trở về nhà đột nhiên bị Dập Hoàng gọi lại. "Đi ra ngoài thành." "Để làm gì?" Hiện tại đã là xế chiều, đi ra ngoài thành làm cái gì chứ? "Người của Liệp thủ đoàn ra khỏi thành, đây là một cơ hội tốt." Dập Hoàng bình thản nói. "Hả?" "Nếu mua không được, ta liền đoạt lấy cho ngươi." Giọng nói của Dập Hoàng bình tĩnh, cùng với bá đạo trong lời nói của hắn tạo nên sự đối lập hoàn toàn.