Edit: sendyle Beta: Hương Quỳnh Quan hệ giữa Dương Hiểu Hi và Trương Thác Tái vẫn duy trì như cũ. Nhưng từ sau khi trở lại Hongkong, Trương Thác Tái đối với cô càng bá đạo hơn, có lẽ là bởi vì câu nói "Kỹ nữ" kia của cô hù dọa anh ta. Mà thực tế đúng là vẫn còn phải đối mặt. Ban đầu Dương Hiểu Hi đến Đài Bắc làm việc là vì muốn trợ giúp hội từ thiện, nhưng bắt đầu từ tuần trước, hội trưởng Từ đã tìm được hai người xã công viên cũng không tệ lắm, cũng chính vì vậy Dương Hiểu Hi rốt cuộc có thể trở về phân hội quỹ từ thiện ở Hoa Liên. "Em phải rời đi? Có ý gì?" Ở trong khu nhà cấp cao của Trương Thác Tái, trong quá trình yêu Dương Hiểu Hi vẫn không cách nào mở miệng, lựa chọn khi anh ta đưa cô về nhà mới lên tiếng. "Em vốn làm việc ở nhà từ thiện phân hội ở Hoa Liên, đi lên Đài Bắc trợ giúp cũng chỉ là tạm thời." Số mạng thật trêu đùa người ta, ba năm trước cô chưa từng bước chân trở lại Đài Bắc, nhưng đến khi trở lại, lại cùng Trương Thác Tái gặp nhau, lâm vào tình trạng quan hệ quái dị như hiện tại không thể không làm cho cô có cảm giác lúng túng. "Giao dịch của chúng ta đến đây kết thúc." Đây là yêu cầu của Dương Hiểu Hi. Trương Thác Tái không cho phép điều đó. "Tôi sẽ gặp hội trưởng Từ nói chuyện, ông ta sẽ giữ em lại Đài Bắc." Tính tình bá đạo của anh ta lại khôi phục như cũ. "Tại sao anh muốn em ở lại?" Dương Hiểu Hi kích động nói. Bọn họ đã không thể quay trở lại như ngày xưa nữa rồi, hiện tại quan hệ giữa anh ta và cô không phải là người thân càng không phải là người yêu, nhiều nhất cũng chỉ có quan hệ trên giường cũng không thể lấy đó làm lý do chân chính để giữ cô ở lại. Những lời này của Dương Hiểu Hi làm cho Trương Thác Tái không thể nói thêm bất cứ điều gì. "Van cầu anh, Thác Tái, buông tay cho em đi." Cô rất khổ sở. Nếu như không còn cách nào nữa để có thể trở lại như lúc ban đầu, vì vậy chỉ có thể để cho cô đi thôi, cô không thể tiếp tục cùng anh ta duy trì loại quan hệ trên giường như thế này nữa. "Không!" Trương Thác Tái chính là không muốn cho cô đi. Dương Hiểu Hi tuyệt vọng lùi ra phía sau một bước, Trương Thác Tái cho là cô muốn đi, vội vàng duỗi tay muốn bắt cô, nhưng tay anh ta lại bị Hiểu Hi tránh thoát. "Đủ rồi, như vậy đủ rồi." Có lẽ quá khứ cô rời đi làm thương tổn anh ta, nhưng cô cũng đã chịu đựng trong một khoảng thời gian khổ sở, thương tâm cũng chẳng kém anh ta là mấy. Cùng anh ta lần nữa gặp lại, hai người thực hiện "giao dịch tình yêu" là thủ đoạn trả thù của anh ta, nhưng mọi chuyện với cô như thế là đã đủ rồi, cô không cách nào tiếp tục lưu lại bên cạnh anh ta nữa. Gần đây cô vì anh ta mà khóc lóc không biết bao nhiêu lần rồi, thật sự quá nhiều rồi. Cô chỉ muốn cách anh ta thật xa thật xa có thể, bởi vì vẫn còn thích còn yêu, cho nên không cách nào chịu đựng được cách anh ta đối với cô không phải loại quan hệ yêu nhau, cũng không thể tỏ thái độ quan tâm chăm sóc dành cho người mình yêu….thật khổ sở. "Mặc kệ, em chỉ cầu xin anh để cho em rời đi." Nước mắt Dương Hiểu Hi thật sâu nhìn anh ta. "Em cứ như vậy không thể chờ đợi muốn rời đi sao? Giống như ba năm trước, em bốc đồng nói lời chia tay, biến mất không nói lời nào, em rốt cuộc đem tình yêu của tôi đặt ở đâu, thậm chí tôi từng hoài nghi em thật ra có yêu tôi không?" Trương Thác Tái tâm tính thiện lương, đến cơ hồ rơi xuống đất. Hôm nay cục diện giữa bọn họ biến thành như thế này chẳng lẽ đều là lỗi của anh ta sao? Không sai, anh ta muốn trả thù cô, nhưng khi nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô đau lòng anh ta cũng cảm thấy đau lòng. Nhắc tới những việc đã trải qua, Dương Hiểu Hi im lặng không nói, cô không thể nói ra ba năm trước đây cô rời đi là có nguyên do, chỉ có thể mặc cho anh ta trách cứ. Trương Thác Tái thấy Dương Hiểu Hi lựa chọn trầm mặc không nói, anh ta nổi giận rống to: "Được, nếu như em muốn đi, nhanh cút đi đi!" "Tôi Trương Thác Tái muốn dạng phụ nữ gì lại không có, cần gì phải giữ cô...cô chẳng qua là phụ nữ tôi bỏ tiền ra bồi ngủ cùng mà thôi." Vì muốn tổn thương Hiểu Hi, anh ta không tiếc lời nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Hiểu Hi bỗng chốc trắng xanh, lòng của cô đau thắt lại, thật đau… Cô xoay người tông cửa xông ra, trong một khắc kia, cô ước gì lập tức biến mất khỏi thế giới, để bản thân không còn gánh chịu cảm giác đau lòng thương tâm của cuộc sống. Dương Hiểu Hi vọt vào trong thang máy vừa đúng lúc lướt qua một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng do lúc này cô quá mức đau lòng không có thấy rõ ràng dung mạo của đối phương, nhưng đối phương lại nhìn thấy cô, hai mắt kinh ngạc mở lớn. Đó không phải là Dương Hiểu Hi sao? Cô không nhận lầm, Đinh Điềm Hâm nhìn chằm chằm cửa thang máy đã khép lại một lúc lâu. Nơi này là chỗ ở của Trương Thác Tái, hơn nữa ở phía dưới còn có bảo vệ nghiêm ngặt khu nhà cấp cao không phải ai cũng có thể vào, nhưng nếu cô ấy xuất hiện tại nơi này phải chăng cô ấy cùng Trương Thác Tái đã liên lạc với nhau rồi? Đinh Điềm Hâm đẩycửa chính ra, chỉ thấy sắc mặt Trương Thác Tái cực đoan khó coi ngồi ở trên ghế sa lon. Anh ta cũng không có phát hiện sự hiện diện của cô lúc này. Đinh Điềm Hâm lặng lẽ đem cửa đóng lại, không biến sắc rời đi. Cô cũng không biết Dương Hiểu Hi cùng Trương Thác Tái vì sao lại liên lạc được với nhau… Đây có lẽ là trời cao cho cô cơ hội chuộc tội. Quá khứ vì sự ích kỷ của cô mà chia rẽ bọn họ, hiện tại cũng là lúc nên cô sửa chữa lỗi lầm của mình rồi. Hi vọng tất cả đều còn kịp. *** Đinh Điềm Hâm bí mật sai người điều tra. Thì ra là Dương Hiểu Hi đang làm việc ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim chính là đối tượng chủ yếu nhà từ thiện quyên góp năm nay của Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, Đinh Điềm Hâm rất dễ dàng tìm được cách liên lạc với Dương Hiểu Hi. Cô hẹn cô ấy. Hai người đã từng là tình địch, hẹn sau giữa trưa gặp ở quán cà phê. Nhiều năm sau lần nữa gặp nhau, cảm khái chiếm đa số, mà Dương Hiểu Hi đối với Đinh Điềm Hâm còn lại là cảm giác không tha thứ cùng khiển trách. "Cô đã đồng ý tôi, sẽ yêu anh ấy cả đời, nhưng cô lại thay đổi lời hứa của mình đi yêu người khác." Đối mặt với sự chỉ trích của Dương Hiểu Hi, Đinh Điềm Hâm không biết nên nói cái gì cho phải. Đích xác là cô trước đây từ bỏ, cô vi phạm lời thề đối với Dương Hiểu Hi, làm hại bọn họ chia tay, phần lỗi lầm này cùng áy náy vẫn tồn tại trong lòng cô bao lâu nay. "Hiểu Hi, cô trước hãy nghe tôi nói…" Cô muốn giải thích. "Mọi chuyện cũng đã xảy ra, cô muốn giải thích cũng chẳng ích lợi gì. Tôi không muốn nghe, cứ để tất cả qua đi." Cô mệt mỏi thở dài. Đinh Điềm Hâm nhìn gương mặt tái nhợt cùng vẻ mặt cô đơn tiều tụy của cô, cô lo lắng hỏi: "Rốt cuộc cô cùng Thác Tái lần nữa gặp nhau đã xảy ra chuyện gì?" "Cô biết? Anh ta nói cho cô nghe sao?" Dương Hiểu Hi cười khổ. "Không, Thác Tái chưa từng nói với tôi bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô, mặc kệ là trước kia hoặc hiện tại." Trước kia cô là học muội của anh ta, bây giờ là bạn bè, mặc kệ là thân phận gì, Trương Thác Tái đối với Hiểu Hi bảo vệ đều rất rõ ràng. "Ngày ấy… trong thang máy của nhà Thác Tái chúng ta lướt qua nhau, tôi thấy cô, nhưng cô không có chú ý tới tôi." Trong ấn tượng cô giống như có cùng một phụ nữ lướt qua nhau, nhưng cô thật không nhớ rõ. "Cô cùng Thác Tái lại đang cùng nhau sao?" Đinh Điềm Hâm thận trọng hỏi, nếu là thật thì thật tốt quá, như vậy cảm giác áy náy trong lòng cô sẽ giảm bớt rất nhiều. Dương Hiểu Hi cô đơn phủ nhận. "Vì sao cô lại nghĩ như vậy?" "Hiểu Hi, cô đừng hiểu lầm, tôi là thật lòng hi vọng cô cùng Thác Tái sẽ ở cùng nhau, năm đó vì sự bốc đồng tôi mà phá hư hạnh phúc của các người, tôi thật sự vô cùng xin lỗi." "Thôi, mọi chuyện đều đã qua rồi." Chuyện của cô cùng Trương Thác Tái mọi thứ đã là quá khứ, dù cho Đinh Điềm Hâm nói xin lỗi nghìn lần vạn lần cũng không thể thay đổi thực tế trước mắt được. "Ngược lại cô cùng anh ta… Thật không còn cơ hội sao? Tôi nghĩ, anh ta còn rất yêu cô." Bằng không anh ta vì sao lại có thể ở lại cống hiến cho Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích đến tận bây giờ. Đinh Điềm Hâm rõ ràng bị những lời của Hiểu Hi làm cho kinh sợ, cô vội vã phủ nhận. "Không không không, Thác chưa từng yêu tôi, đừng nói hiện tại, trước kia cũng không có, hoàn toàn không có." "Nhưng anh ta còn ở lại công ty nhà cô, anh ta không phải đang đợi cô hồi tâm chuyển ý sao?" "Đó là lời của các tạp chí lá cải, cô đừng hiểu lầm." Đinh Điềm Hâm đối với Dương Hiểu Hi nói ra chân tướng. "Sau khi cô rời đi, Thác Tái vô cùng nản chí trong một khoảng thời gian dài, anh ta hoàn toàn lao vào công việc, một ngày làm việc ít nhất vượt qua mười lăm giờ, có lúc thậm chí dứt khoát ngủ trong phòng họp ở công ty … Khoảng thời gian đó tôi cơ hồ làm bạn bên cạnh anh ta, mà cha tôi cũng phát hiện tình ý của tôi đối với anh ấy, còn thấy rõ thực lực trên công việc của anh ta, cho nên cha tôi lần nữa đề bạt anh ấy, mà ở dưới tình huống lúc đó. . . . . . Tôi muốn anh ta là cảm kích đi, cũng có lẽ là đối với tình yêu đã chết tâm, dưới ám hiệu của cha tôi, anh ta thế nhưng cầu hôn với tôi, lúc ấy tôi mừng rỡ như điên, cho là anh ấy rốt cuộc yêu tôi…" Mặc dù cô đã buông xuống, nhưng bây giờ khi nói về chuyện cũ vẫn làm cho cô còn có chút khổ sở. “Nhưng tôi đã sai… Tim của anh ấy chưa bao giờ thuộc về tôi, anh ấy đối với tôi rất tốt, chưa bao giờ làm cho tôi tức giận, tôi muốn cầu xin cái gì anh ấy cũng có làm được, nhưng cái tôi muốn không phải như thế tôi muốn anh ấy xem tôi là người yêu, hai người thỉnh thoảng sẽ cãi vã, sau khi cãi vã sẽ ngọt ngào làm lành lại….” "Cô biết không? Anh ta thậm chí chưa bao giờ từng chủ động hôn tôi, cho tới bây giờ đều là tôi chủ động mà anh ta rất miễn cưỡng phối hợp… Đính hôn được một năm, tôi mới biết được bạn trai hiện tại, mà tôi rốt cuộc cũng tìm được tình yêu của đời mình cho nên mới chủ động giải trừ hôn ước, trả lại sự tự do cho anh ấy." Nghe xong lời giải thích của Đinh Điềm Hâm, Dương Hiểu Hi kinh ngạc không dứt. "Cho nên việc Thác Tái còn ở lại Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, hoàn toàn là bởi vì cha tôi hết lòng giữ lại, vốn là sau khi tôi cùng anh ấy giải trừ hôn ước anh ấy tính từ chức rời đi, nhưng cha tôi thật sự không cam lòng để một người tài như anh ta rời đi như vậy, cho nên hết sức giữ lại, thậm chí cùng anh ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện của tôi đối với anh ta xảy ta chút hiềm khích nào." "Nghe xong tôi nói, cô còn cho là người Thác Tái yêu là tôi sao?" Đinh Điềm Hâm hỏi ngược lại cô. Hai người bọn họ thật đúng là buồn cười, cô cho là Thác Tái thủy chung yêu Hiểu Hi, mà Hiểu Hi lại hiểu lầm người Thác Tái yêu là cô, số mạng thật là trêu cợt người ta mà. Vô luận như thế nào ban đầu là cô tùy hứng chia rẽ bọn họ, cho nên cô có trách nhiệm đem nút thắt giữa hai bọn họ tháo ra, nối lại dây tơ hồng lần nữa cho hai người, bị cô hủy hoại lần nữa khôi phục lại quá khứ hạnh phúc. Đinh Điềm Hâm cầm thật chặt tay Dương Hiểu Hi đặt tại trên bàn: "Hiểu Hi, thật xin lỗi, tôi thật sự vô cùng xin lỗi cô, nếu như có thể mà nói, có thể hay không cho tôi cơ hội chuộc lỗi, các người rõ ràng còn yêu thương lẫn nhau, có thể lần nữa bắt đầu lại không?" Dương Hiểu Hi chậm rãi lắc đầu, trái tim thổn thức. "Tôi cùng anh ấy thật không thể nào, anh ấy hận tôi, rất hận tôi" "Làm sao có thể?" Trương Thác Tái chẳng phải là rất yêu cô ấy mới đúng. Vì vậy Dương Hiểu Hi đem chuyện cô cùng Trương Thác Tái nói cho Đinh Điềm Hâm nghe, bao gồm cả giao dịch giữa bọn họ. "Anh ta đối với việc tôi rời đi tràn đầy oán hận, anh ta chỉ muốn báo thù tôi mà thôi." Dùng thủ đoạn "giao dịch" để cho cô cảm giác đau khổ, nhưng cô không trách anh. "Đó là bởi vì anh ấy không hiểu vì sao ban đầu cô lại đột nhiên rời đi, chỉ cần giải thích rõ với anh ấy…" "Không cần làm vậy." Dương Hiểu Hi cắt đứt lời đề nghị của Đinh Điềm Hâm: "Tôi ngày mai sẽ phải rời Đài Bắc rồi." Từ đó về sau cô sẽ xem Hoa Liên là nhà, Đài Bắc cái thành phố này đã không còn gì đáng giá để cô lưu luyến. "Hiểu Hi, cầu xin cô, cho anh ấy một cơ hội cũng xem như cho mình thêm một cơ hội, các người cứ như vậy rời đi tôi sẽ ân hận cả đời." Dương Hiểu Hi phát hiện cô không ghét được Đinh Điềm Hâm, mặc dù cô ấy đã từng là tình địch của mình. "Cô không cần đau lòng, năm đó cô tìm đến tôi là vì hạnh phúc của mình, tôi có thể làm theo ý mình không cần nghe lời đề nghị của cô…Ý của tôi là, kết quả hôm nay là lựa chọn của chính tôi, không liên quan đến bất cứ một ai." Đinh Điềm Hâm nghe những lời của cô cảm thấy chán nản thở dài. Xem ra tâm ý của Dương Hiểu Hi đã quyết, năm đó cô tùy hứng một tay tạo thành tiếc nuối… Xem ra cả đời này cô phải sống trong ân hận. *** 10h sáng, tại phòng tổng giám đốc Khoa Kỹ Công Ty Khai Ích. Hai người trợ lý bận rộn không ngừng, còn Trương Thác Tái đang tiến hành trao đổi giao dịch quan trọng qua cuộc điện thoại quốc tế, mà một giờ sau anh ta liền muốn đứng dậy đến phi trường, nửa tháng sau anh ta sẽ ở các nước Châu Âu tiến hành buôn bán hiệp đàm cùng gặp gỡ khách hàng. Cố tình làm cho mình bận rộn như vậy không muốn bất cứ ai đến quấy rầy, mà đúng lúc này có người vào muốn gặp Trương Thác Tái, hai người trợ lý cùng thư ký cũng không ngăn được. Thử hỏi ai dám ngăn cản cô con gái yêu của Đổng Sự Trưởng Đinh Điềm Hâm, huống chi cô còn thở phì phò, bộ dạng ai dám ngăn cản đường đi của cô chính là muốn tìm lấy cái chết. "Tổng giám đốc, thật xin lỗi… ." Thư ký bởi vì không ngăn cản được mà liều mạng nói xin lỗi. Trương Thác Tái kết thúc điện thoại. "Thôi, các người trước đi ra ngoài đi." Anh ta nhìn thời gian rồi đối với Đinh Điềm Hâm nói: "Năm mươi phút sau anh sẽ đến phi trường, em có chuyện gì mau nói đi!" "Trương Thác Tái, anh là tên khốn!" Nếu anh ta muốn cô nói mau, mở miệng câu nói đầu tiên thì nói thẳng ra cảm giác trong lòng cô lúc này. Mặc dù, chính cô cũng là tên khốn… Đinh Điềm Hâm ở trong lòng nói thầm. Trương Thác Tái đối với cô "lời bình" của cô chỉ nhẹ nhíu mày, không có phản ứng. "Em mắng anh là tên khốn là bởi vì anh đối với Hiểu Hi làm ra chuyện không thể tha thứ được." Trương Thác Tái đối với những lời này thì không thể thờ ơ ơ hờ rồi. "Tại sao em biết Hiểu Hi?" "Em đã từng là người ái mộ số một của anh, về cuộc sống riêng của anh em đã từng thuê người điều tra qua." Đinh Điềm Hâm có chút phiền não hơi mím môi, thật ra thì muốn hướng Trương Thác Tái thừa nhận mình từng đã làm "chuyện xấu" cũng không đơn giản. "Hiểu Hi rời đi Đài Bắc rồi…" "Ừ." Trương Thác Tái phản ứng rất lạnh nhạt. "Anh chỉ có phản ứng như thế?" Đinh Điềm Hâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Tại sao anh còn có thể ngồi ở chỗ này làm việc, làm ra bộ dạng như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình như thế chứ?" Trương Thác Tái cũng không tính cùng bất luận kẻ nào thảo luận nội tâm của anh ta lúc này. "Đinh Điềm Hâm, nếu như đây chính là những điều em muốn nói như vậy em nên đi đi, anh rất vội." “Em muốn nói rất nhiều!" Đinh Điềm Hâm mới sẽ không đi: "Em muốn anh bây giờ lập tức đi đến Hoa Liên cầu xin Hiểu Hi trở lại." "Rất xin lỗi, anh không làm được, chân ở trên người của cô ấy, cô muốn đi anh cũng không quản được, ba năm trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy. Ba năm trước đây anh từng cầu xin cô ấy, cô dứt khoát không chút lưu luyến, không chào mà đi, một lời giải thích cũng chưa từng nói với anh, đã như vậy, anh cần gì uổng phí hơi sức ngăn cản cô ấy?" Đinh Điềm Hâm cực kỳ tức giận: "Ba năm trước đây cô ấy có điều khổ tâm bất đắc dĩ, cô ấy là bị buộc… bị em ép…" "Em nói cái gì?" Trương Thác Tái nghi hoặc nhìn Đinh Điềm Hâm. Đinh Điềm Hâm tròng mắt tràn ngập áy náy, đem chuyện ba năm trước đây từng bí mật đi tìm Hiểu Hi, hơn nữa nói ra điều kiện cầu xin đem cô nhường anh ta làm cho mình. "Thật xin lỗi, Thác Tái, thật xin lỗi, Hiểu Hi cô ấy thật sự rất yêu anh, cô ấy biết mình cái gì cũng không thể cho anh, chỉ có rời đi đối với anh mới là tốt nhất." Trương Thác Tái mất khống chế muốn mắng thô tục. Anh ta muốn mắng sự bốc đồng của Đinh Điềm Hâm, còn mắng sự thiếu tự chủ của Hiểu Hi… Thì ra là anh ta trách lầm Hiểu Hi, vẫn cho là năm đó cô rời đi bởi vì không chịu nổi cuộc sống khổ cùng anh ta, hơn nữa từng hoài nghi có lẽ bên ngoài cô đã quen biết người đàn ông khác… "Xem như em cầu xin anh, anh đi Hoa Liên tìm Hiểu Hi đi, các người rõ ràng còn rất yêu nhau…" Trương Thác Tái đột nhiên từ trên ghế làm việc đứng lên, mặc bộ tây trang vội vàng đi ra ngoài, vừa đúng đụng phải thư ký từ bên ngoài tiến vào. "Tổng giám đốc, đến giờ ngài nên lên đường đến phi trường rồi. "Tôi hiện tại phải Hoa Liên một chuyến, hành trình đi công tác toàn bộ đổi do phó tổng giám đốc thay mặt." "Cái gì?" Đổi Đinh Điềm Hâm nhảy lên, cô nhất thời hoa dung thất sắc, bởi vì cô chính là phó tổng giám đốc của Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích. Trương Thác Tái lạnh lùng mắt quét qua cô. "Đinh Điềm Hâm, đây là em thiếu nợ anh." Nếu không phải là chuyện tốt cô làm năm đó, hôm nay anh ta cùng Hiểu Hi cũng sẽ không lâm vào hiểu lầm lớn như vậy. Đinh Điềm Hâm tự nhiên đuối lý, không thể làm gì khác hơn là rưng rưng nhận đi công tác tới Châu Âu làm khổ sai nửa tháng, ô ô, quả nhiên là làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, chỉ là báo ứng không xảy ra ngay mà đợi đến ba