Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 79 : chứng nghiện rượu (35)

Edit: Phong Nguyệt Nương theo độ hot của Mạnh Miên Đông, một tòa soạn tạp chí tìm gặp Hàn Thừa, hy vọng có thể phỏng vấn độc quyền về Mạnh Miên Đông. Hàn Thừa đã từ chức, dạo này đang bận chuyện phòng làm việc, vừa để điện thoại xuống, liền lập tức tới nhà Mạnh Miên Đông. Người mở cửa là Văn Nhiên, còn Mạnh Miên Đông đang ôm đàn guitar vùi mình trên ghế sofa, thỉnh thoảng gảy một cái. Hàn Thừa thẳng đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, hỏi: “Miên Đông, cậu có muốn nhận phỏng vấn không?” Đối với Mạnh Miên Đông ba năm trước, phỏng vấn là công việc mà cậu thường xuyên phải làm, nhưng đối với Mạnh Miên Đông bây giờ, nó đã là một công việc lâu lắm rồi không làm. Cậu hơi thấp thỏm:“Phỏng vấn gì?” Hàn Thừa trả lời: “Là một tạp chí phỏng vấn âm nhạc, phát hành không nhiều lắm, tạp chí này lúc trước cũng từng mời cậu, mà lúc đó cậu bận quá nên tôi đã từ chối khéo. Không phải Mạnh Miên Đông cảm thấy có vấn đề gì, quả thật bây giờ cậu rất kém ba năm trước, căn bản không có con đường khác cho cậu chọn, chỉ có thể chọn tiếp thu hoặc từ chối, Hàn Thừa trông có vẻ không cam lòng lắm. Văn Nhiên ở một bên hỏi: “Có thể bỏ câu hỏi trước khi phỏng vấn không?” Hàn Thừa gật đầu: “Về điểm này, tôi đã nói với họ xong rồi, không thành vấn đề.” Mạnh Miên Đông đáp ứng: “Tôi đồng ý tiếp nhận phỏng vấn.” Hàn Thừa cao hứng nói: “Giờ tôi liên hệ với họ ngay đây.” Chờ Hàn Thừa đi rồi, Văn Nhiên đem thuốc và nước ấm ra, để Mạnh Miên Đông uống thuốc rồi mới ôm lấy Mạnh Miên Đông, kích động nói: “Miên Đông của anh rốt cuộc đã bước một bước đầu tiên cho việc quay lại rồi.” “Ừm, em sẽ thật cố gắng.” Mạnh Miên Đông cọ cọ lồng ngực Văn Nhiên, lại ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên nói: “Em hát cho anh nghe được không?” Văn Nhiên cười trêu: “Là ca khúc tặng anh à?” Mạnh Miên Đông hơi đỏ mặt: “Đúng thế, ca khúc tặng anh, là một bài tình ca.” Văn Nhiên buông Mạnh Miên Đông ra, nhìn Mạnh Miên Đông ôm lấy đàn guitar, gảy sợi đầu tiên. Trước cái nhìn chăm chú của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không khỏi hoảng loạn, ngón tay run rẩy, âm thanh cất lên cũng run rẩy, cậu lấy lại bình tĩnh, qua một lúc lâu, âm thanh mới ổn định lại. Cậu hít một hơi thật sâu mới bắt đầu hát. Đã ba năm rồi cậu không hát trước mặt người khác, hồi hộp đến nỗi bắt đầu lạc giọng, có thể nói cậu chưa từng nghĩ tới cậu sẽ hát khó nghe như vậy, dù là lần đầu tiền mắc chứng điếc đột ngột kia, cũng không khó nghe như vậy. Sau một lúc, cậu không nghe nổi giọng của mình nữa, muốn vứt cây đàn đi, lại bị Văn Nhiên đè tay lại. Văn Nhiên cười nói: “Rất êm tai, Miên Đông của anh rất tuyệt, tiếp tục nhé?” “Khó nghe quá, em thật kém cỏi, không cần phải tiếp tục nữa!” Mạnh Miên Đông gỡ tay ra Văn Nhiên, vứt đàn xuống. Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông nói: “Do anh luôn nhìn em nên em mới phát huy thất thường, đừng tự trách mình.” “Không phải do anh, là do em không được.” Mạnh Miên Đông chỉ tai trái của mình, nói, “Ba năm trôi qua, em đã quen dựa vào tai phải, cũng đã quen với việc tai trái có vấn đề, có điều nó chỉ giới hạn trong sinh hoạt hằng ngày, muốn tự đàn tự hát còn kém rất xa. Ca khúc này em viết khi anh đang đóng phim, lúc đó em rất hưng phấn, bởi vì tuy em đã đáp ứng sẽ viết ca khúc chủ đề cho anh, nhưng em không tin mình có thể viết được một ca khúc hoàn chỉnh. Song hôm sau nhìn lại ca từ mình viết ngày hôm qua, em cảm thấy không hay, cho nên em sửa đi sửa lại mãi, sửa nhiều đến mức em không biết mình sửa mấy lần rồi, nhiều đến mức không thấy cái bóng lần thứ nhất đâu, thẳng đến vừa nãy, em mới phát hiện mình có thể tự đàn tự hát cho anh nghe, em vừa hát vừa hồi hộp, đồng thời bắt đầu hoài nghi ca từ có phải vô cùng tệ hại không.” Văn Nhiên trầm giọng nói: “Miên Đông, em không tin vào ca từ của mình thì là sao chúng nó có linh hồn được?” Mạnh Miên Đông chán nản nói: “Ca khúc này vốn không có linh hồn, chẳng liên quan đến em có tin hay không.” Văn Nhiên khuyên nhủ: “Em tiến bộ rất lớn, đừng ép buộc bản thân quá.” Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Tiến bộ của em rất nhỏ, em cũng không ép buộc bản thân, anh đừng quá nuông chiều em.” Mạnh Miên Đông vốn rất hiếu thắng, nếu quyết định muốn trở lại, liền sẽ muốn trở lại sân khấu trong vòng thời gian ngắn, cái này làm sao có khả năng chứ, Mạnh Miên Đông đã từ bỏ âm nhạc ba năm, làm sao tìm về trong một sớm một chiều được? Hơn nữa tai trái Mạnh Miên Đông còn chưa khỏi hẳn. Văn Nhiên thở dài thườn thượt: “Đừng gấp, từ từ sẽ đến, chúng ta ra ngoài xem phim chiếu rạp nhé?” “Không được.” Mạnh Miên Đông lấy dũng khí, ôm đàn guitar lần nữa, “Em muốn đến phòng sách tiếp tục cố gắng, anh không cần lo cho em.” Văn Nhiên cười giỡn: “Anh không nghe lén đâu, em đi đi.” “Ừ.” Mạnh Miên Đông vòi Văn Nhiên hôn, “Anh hôn em một cái đi.” Văn Nhiên giảo hoạt nói: “Một cái đủ không?” Mạnh Miên Đông nghiêm túc nói: “Không đủ, hai cái!” Văn Nhiên bật cười, chọt gò má hơi phồng của Mạnh Miên Đông, nói: “Vậy hai cái.” Anh nói xong, liền cách đàn guitar, hôn Mạnh Miên Đông. Anh liếm khóe miệng Mạnh Miên Đông, nhân lúc Mạnh Miên Đông chủ động đáp lại, chui vào khoang miệng cậu. Khoang miệng Mạnh Miên Đông vô cùng mẫn cảm, cơ hồ là bị anh nhẹ nhàng cọ một cái, Mạnh Miên Đông liền ngã vào lòng anh, ngay cả đàn guitar cũng ôm không được. Để hôn Mạnh Miên Đông dễ hơn, anh lấy cây đàn ra, sau đó hé miệng ngậm cánh môi của cậu. Mạnh Miên Đông không tự chủ được vòng tay ôm lưng Văn Nhiên, cơ thể hai người chợt không có kẽ hở. Văn Nhiên mò tay vào, cởi nút áo của cậu, vuốt ve da thịt cậu. Thân thể Mạnh Miên Đông bỗng nhiên run rẩy, hai mắt đang nhắm lại khẽ run, níu chặt quần áo của Văn Nhiên hơn. Văn Nhiên lướt qua chỗ nhô ra, lập tức thu tay về, tập trung hôn Mạnh Miên Đông. Khoang miệng Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên khuấy lộng đến nước bọt tràn lan, đầu lưỡi cậu khó nhịn quấn lấy đầu lưỡi anh. Văn Nhiên chạm vào đầu lưỡi Mạnh Miên Đông, lại trườn tới cuống lưỡi, mút sâu vào, rồi mới lui ra khỏi khoang miệng cậu. Một sợi chỉ bạc vướng giữa răng môi hai người, Văn Nhiên lui về sau, làm mới đứt hẳn. Sau đó, anh nhìn Mạnh Miên Đông hơi hơi mở mắt, hôn nhẹ lên môi cậu, nói: “Hai cái rồi, Miên Đông, nhanh đến phòng sách đi.” Mạnh Miên Đông còn chưa ổn định hô hấp, tùy ý để Văn Nhiên lau nước bọt dính trên môi mình, tiếp đó cài nút áo lại cho cậu. Cậu muốn kháng nghị Văn Nhiên hơi quá đáng, nhưng không phát ra được thanh âm nào. Hồi lâu, cậu mới trừng Văn Nhiên nói: “Anh hơi quá đáng đó.” Văn Nhiên nhẹ nhàng nắn bóp tai trái của Mạnh Miên Đông: “Anh quá đáng chỗ nào?” “Chỗ nào anh cũng quá đáng.” Mạnh Miên Đông rõ ràng nếu như nói nữa, cậu nhất định sẽ yêu cầu Văn Nhiên làm thêm những chuyện khác, thế là ôm lấy đàn guitar chạy trốn tới phòng sách. Văn Nhiên nhìn cửa phòng sách khép lại “cạch” một cái, lộ ra một nụ cười ưu nhã. Mạnh Miên Đông suýt chút nữa đã phản ứng, cậu bình tĩnh thật lâu mới thử gảy dây. Chỉ là cậu tốn ba giờ, cũng không thể sửa ca khúc được như ý, không khỏi ủ rũ. E rằng cậu không có khả năng quay lại. Cho dù có quay lại cũng sẽ phụ lòng mong mỏi của fans, phụ lòng mong mỏi của Văn Nhiên mà thôi. E rằng cứ thế này sẽ tốt hơn. Cứ thế này mà cùng Văn Nhiên bên nhau, không nghĩ đến chuyện trở lại nữa. Cậu có thể tìm một công việc bình thường, sống như những người bình thường khác. Nhưng… Nhưng… Cậu đã phát Weibo bảo mọi người chờ cậu trở về, cũng đáp ứng viết ca khúc chủ đề cho phim của Văn Nhiên, cậu không thể nuốt lời. Cậu nên làm sao đây? Làm sao mới tốt? Cuối cùng, cậu quyết định buông đàn guitar, đi ra khỏi phòng sách, quay lại bên người Văn Nhiên của cậu. Văn Nhiên đang xem DVD concert của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông trên sân khấu tràn đầy phấn chấn, ngạo nghễ, fans hâm mộ dưới sân khấu hò hét, thét chói tai, không thiếu người xúc động bật khóc. Mạnh Miên Đông phản xạ có điều kiện cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi. Văn Nhiên không nói gì, đứng dậy, ôm lấy Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông cũng không nói gì, gác cằm lên vai trái của Văn Nhiên, nhắm hai mắt lại, vươn tay ôm eo Văn Nhiên. Cậu biết hành vi của mình khiến Văn Nhiên thất vọng rồi, ngay cả cậu cũng không có mặt mũi nhìn bản thân mình ba năm trước, huống chi là bước lên sân khấu ba năm trước. Cậu là kẻ hèn nhát từ đầu đến chân. Cậu vô dụng quá. Nhưng Văn Nhiên không hề trách cứ cậu, Văn Nhiên chưa từng trách cứ cậu, vì Văn Nhiên, cậu phải liều mạng nỗ lực. “Em…” Cậu há miệng, khẩn cầu, “Cho em mềm yếu một ngày được không, ngày mai em sẽ tiếp tục cố gắng.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông chặt hơn một chút, ôn nhu nói: “Không sao, em mềm yếu một ngày, một tuần, một tháng, hay cả đời cũng không sao, chỉ cần em không buông bỏ bản thân là được.” Mạnh Miên Đông giật mình, bởi vì dường như Văn Nhiên cưng chiều cậu không giới hạn, chẳng qua cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cậu nhìn lại Văn Nhiên nói: “Em sẽ không buông bỏ bản thân, một ngày thôi, mềm yếu một ngày như vậy đủ rồi, em không muốn làm anh thất vọng.” Văn Nhiên trịnh trọng nói: “Anh sẽ không thất vọng với em, anh hy vọng em quay trở lại sân khấu, nhưng anh không bắt ép em, nếu em không muốn, em có thể ở trong nhà không ra ngoài, đừng băn khoăn về anh, bởi vì anh vẫn luôn đứng bên em.” Mạnh Miên Đông bị lời nói của Văn Nhiên làm đỏ mắt, nức nở: “Em muốn quay trở lại, em muốn một lần nữa đứng trên sân khấu, em đã từng rất thích sân khấu, em không thể chấp nhận được việc mình không thể bước lên sân khấu một lần nữa, nhưng đối mặt với thất bại, em lại theo bản năng muốn chạy trốn, Văn Nhiên…” “Văn Nhiên…” Cậu cọ trán vào cằm Văn Nhiên, nói, “Văn Nhiên, giúp em.” Văn Nhiên nghiêm túc hỏi: “Em muốn anh giúp em như thế nào?” Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên, nói: “Ở cạnh em.” Văn Nhiên cũng hôn Mạnh Miên Đông một cái, nói: “Anh mãi mãi luôn ở bên cạnh em.” Mạnh Miên Đông lấy can đảm câu dẫn: “Vậy bây giờ anh làm em đi.” Văn Nhiên ngồi xổm người xuống, mút vào, hàm hàm hồ hồ nói: “Vừa rồi thiếu chút nữa em…” Mạnh Miên Đông ngắt lời nói: “Không có.” Văn Nhiên hào sảng nói: “Em nói không có thì không có vậy.” Mạnh Miên Đông bất mãn nói: “Cái gì gọi là em nói không có là không có, vốn là không có mà.” Văn Nhiên đáp có lệ: “Ờ, vốn là không có.” Mạnh Miên Đông tức giận nói: “Anh lại bắt nạt em…” Văn Nhiên cố ý dùng chút sức, thực tế hóa kháng nghị của Mạnh Miên Đông. Thân thể Mạnh Miên Đông lập tức mềm nhũn, cậu hoàn toàn không phản kháng được sự bắt nạt của Văn Nhiên, thậm chí một câu đầy đủ cũng không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ và thở dốc mà Văn Nhiên cảm thấy bùi tai nhất.