Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 49 : chứng nghiện rượu (5)

Edit: Phong Nguyệt Văn Nhiên đi tới cửa phòng bệnh, trùng hợp nghe thấy Hàn Thừa nói: “Đúng, bây giờ tôi là người đại diện của Văn Nhiên.” Thật ra, anh chưa từng nghĩ tới chuyện giấu giếm Mạnh Miên Đông, vì anh biết sớm muộn Mạnh Miên Đông cũng sẽ biết. — Chỉ cần Mạnh Miên Đông tra trên mạng một chút, là có thể biết Hàn Thừa là người đại diện của anh rồi. Nhưng khi anh đi vào phòng bệnh, thấy vẻ mặt Mạnh Miên Đông, không khỏi hy vọng Mạnh Miên Đông vĩnh viễn không biết chuyện này. Bây giờ Mạnh Miên Đông đang đứng dưới vực sâu, anh lại đang ở chỗ cao tít tắp mà Mạnh Miên Đông không thể nào với tới. Sự hiện hữu của anh thời thời khắc khắc nhắc nhở Mạnh Miên Đông, rằng cậu từng tỏa sáng thế nào, vốn chỉ chuyện này cũng không đến nỗi khiến Mạnh Miên Đông chán ghét anh, cộng thêm một Hàn Thừa, e rằng Mạnh Miên Đông sẽ càng thêm không tin tưởng tâm ý của anh, dù anh thành kính moi tim cho Mạnh Miên Đông xem, xem phía trên có viết đầy tên Mạnh Miên Đông không. Anh giả vờ không có gì đến bên giường bệnh Mạnh Miên Đông, nói với Hàn Thừa: “Hàn Thừa, anh đi trước đi, tôi sẽ chăm sóc Miên Đông.” Đối với Mạnh Miên Đông, Hàn Thừa cảm thấy vô cùng đáng tiếc, hắn vốn còn muốn hỏi tai trái Mạnh Miên Đông thế nào rồi, nhưng Văn Nhiên hiển nhiên muốn nói chuyện riêng với Mạnh Miên Đông, hắn đành xoay người rời khỏi, chỉ để lại một câu: “Miên Đông, cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé, nếu có chuyện gì có thể đến tìm tôi, số điện thoại của tôi vẫn là số ban đầu.” Nửa năm trước, Hàn Thừa đến thăm Mạnh Miên Đông, cũng đã nói lời tương tự, nhưng Mạnh Miên Đông chưa từng nghĩ tới muốn nhờ cậy Hàn Thừa. Cậu đã tàn tật, song cũng may mắn hơn những người khác, có nhà ở, có tiền gửi ngân hàng, không cần vì sinh hoạt mà bôn ba, chỉ cần cậu không đặt ra yêu cầu quá cao với bản thân, e rằng có thể mơ mơ hồ hồ sống trọn đời. Cậu liếc nhìn nơi Hàn Thừa biến mất, rồi quay sang Văn Nhiên nói cảm ơn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Mạnh Miên Đông khó thấy thu hồi gai nhọn, Văn Nhiên muốn ôm Mạnh Miên Đông một cái, nhưng chỉ có thể tận lực khống chế hai tay mình, chau mày lo lắng nhìn Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, nếu em ghét anh, không muốn lên giường với anh, em có thể nói cho anh biết, đừng nhân lúc anh mua thuốc mà bỏ đi, cũng đừng vì muốn cho anh biết em ghét anh mà không cần thuốc anh mua.” “Đúng, tôi rất ghét anh.” Tôi không ghét anh, tôi chỉ ghét chính mình. Nỗi lo lắng giữa chân mày Văn Nhiên phá lệ chói mắt, làm Mạnh Miên Đông hơi hơi nghiêng đầu, cười châm biếm, “Anh để Hàn Thừa đến chăm sóc tôi, không phải để tôi biết Hàn Thừa đang là người đại diện của anh ư? Anh rộng lượng không nói vết thương của tôi cho Hàn Thừa mà chỉ nói tôi phát sốt cao, không phải là vì để tôi cảm kích anh sao? Anh nói với Hàn Thừa rằng anh muốn mời tôi sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề trong bộ phim điện ảnh mới của anh, không phải vì muốn làm nhục tôi sao?” Văn Nhiên không biết mình vừa làm gì sai, khiến Mạnh Miên Đông lại dựng gai nhọn lên, hay sự hiện hữu của anh chính là sai!? Anh thở dài giải thích từng cái: “Anh kêu Hàn Thừa đến thăm em là bởi vì em quen thuộc Hàn Thừa, Hàn Thừa sẽ không làm em bất an, Hàn thừa cũng nhớ em, muốn đến xem em có ổn không; anh không nói cho anh không nói về vết thương của em vì chuyện này quá riêng tư, anh không muốn để cho người khác biết, bao gồm Hàn Thừa; anh nói với Hàn Thừa rằng mình muốn mời em sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề trong bộ phim điện ảnh mới của anh không phải để làm nhục em, anh thật tâm hy vọng em có thể nhờ vào nó quay trở lại. Miên Đông, anh thích dáng vẻ ca hát của em, anh muốn lần nữa nghe em hát.” “Hát… Không thể.” Mạnh Miên Đông mặt không đổi sắc, chỉ chỉ tai trái, “Ba năm qua, thính lực chỉ khôi phục 70-80%, anh bảo tôi làm sao hát?” Văn Nhiên hỏi: “Bao lâu rồi em không đến bệnh viện tái khám?” Mạnh Miên Đông vặn lại: “Đến bệnh viện tái khám có ích lợi gì à?” Quả thực, Mạnh Miên Đông bị bệnh ba năm rồi, đã qua thời gian trị liệu tốt nhất, tái khám cũng không có bao nhiêu tác dụng, không bằng an tâm tĩnh dưỡng ở nhà. “Vậy mỗi ngày em đều ở nhà say rượu thì có ích gì? Em thật sự muốn say chết sao?” Văn Nhiên nói nặng lời với Mạnh Miên Đông, trong lòng hối hận không thôi, vừa muốn bù đắp, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: “Không phải tôi nói phiền anh nhặt xác cho tôi sao?” Mạnh Miên Đông dường như đang cười, lại giống như đang khóc, Văn Nhiên không kịp suy tư, thân thể đã ôm Mạnh Miên Đông vào trong lòng. Mạnh Miên Đông đột nhiên giằng co, Văn Nhiên bất chợt bị Mạnh Miên Đông đẩy ngã xuống đất, nhưng giây kế tiếp, anh lại đứng dậy ôm Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông không giãy giụa nữa, cậu nhàn nhạt nói: “Tôi không có gì đáng để anh quan tâm, chờ tôi xuất viện, chúng ta nhanh chóng hoàn thành giao dịch, sau đó anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Văn Nhiên ôn nhu nói: “Em cho là mình tàn tật, trắng tay, không có gì đáng để anh quan tâm, đối với anh thì không phải vậy, sự tồn tại của em đã đáng giá để anh quan tâm, anh thích em, anh muốn nghe em hát, cũng muốn cùng em yêu đương.” “Yêu đương?” Mạnh Miên Đông cười lạnh, “Có rất nhiều người muốn cùng anh yêu đương, sao anh không đi tìm họ?” “Anh không muốn yêu đương với họ, anh chỉ muốn yêu đương với em.” Văn Nhiên Nghiêm túc nhìn Mạnh Miên Đông, “Anh có thể hôn em chứ?” “Không…” Không đợi Mạnh Miên Đông chối từ, bờ môi cậu đã bị Văn Nhiên lấp kín. Khi cậu còn nhỏ, chỉ biết làm công kiếm tiền vì muốn sớm ngày có nhà riêng của mình, sau khi xuất đạo, sự nghiệp chưa kịp ổn định, cậu bị điếc đột ngột, rồi sau đó mắc chứng nghiện rượu. Thế nên cậu chưa từng yêu đương, nụ hôn này là nụ hôn đầu của cậu, mà đối tượng là Văn Nhiên. Cũng không nên xưng là nụ hôn đầu tiên, bởi vì cậu bị cưỡng ép. Nhưng vì sao cái hôn Văn Nhiên ôn nhu như vậy? Ôn nhu đến mức cậu sinh ra ảo giáo Văn Nhiên thật sự thích cậu. Văn Nhiên không hề quá phận, nhẹ nhàng hôn một cái rồi thôi. Anh nhìn vào đôi mắt Mạnh Miên Đông, nói: “Hôm qua, em cho anh xem cái video kia, chứng tỏ em cũng không xem nó ra gì, nếu không… Em sẽ không cho anh xem.” Mạnh Miên Đông phản bác: “Tôi cho anh xem video là muốn cho anh thấy tôi ghê tởm đến đâu. “Em không hề làm anh thấy ghê tởm, em chật vật chỉ làm anh đau lòng.” Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông, sau đó buông ra, lại nói, “Nếu tai của em đã khôi phục 70-80%, em nên thử tiếp xúc âm nhạc một lần nữa, em rất có tài, 70-80% này đủ để cho em tạo ra một ca khúc hay. Nếu em có thể cai rượu, tĩnh dưỡng thật tốt, tai em nhất định có thể khôi phục thêm một ít.” Từ lúc điếc đột ngột, Mạnh Miên Đông không tiếp xúc với nhạc cụ nữa, tất cả đều để trong căn họ lúc còn làm ca sĩ, cậu chưa quay lại nơi đó lần nào, mới đầu là bởi vì sợ cẩu tử, sau bởi vì sợ chính nhạc cụ. Nếu như đổi lại Mạnh Miên Đông trước khi chưa mắc chứng điếc đột ngột, có người khích lệ cậu có tài, cậu sẽ giả vờ khiêm tốn, nhưng trong thâm tâm lại nghĩ đó là chuyện đương nhiên. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy mỉa mai. Trước khi cậu lộ ra nụ cười tự giễu, Văn Nhiên đã hôn lên, cậu muốn đẩy Văn Nhiên ra, Văn Nhiên lại một tay ghì thắt lưng, một tay chế trụ gáy cậu, cúi người xuống. Cậu chưa từng bị đối xử như vậy, trong lúc nhất thời hơi thất thần, môi dưới của cậu bị liếm một cái, một trận tê dại lan ra. Chờ khi lấy lại tinh thần, cậu phát giác mình đã ôm lại Văn Nhiên, mười ngón tay bấu chặt vạt áo sau lưng Văn Nhiên. Đầu lưỡi Văn Nhiên không trong miệng của cậu, nhẹ nhàng khuấy lộng, nước bọt đã tràn lan. Cậu mở mắt ra, nhìn Văn Nhiên, không biết vì sao không còn sức đẩy Văn Nhiên. Văn Nhiên nhắm chặt hai mắt, so với trong phim đẹp trai hơn nhiều, mặc dù trong phim Văn Nhiên hoá trang thành mỹ nam tiếng tăm lừng lẫy, cậu đã từng xem qua phim của Văn Nhiên, là một bộ điện ảnh, cách cửa sổ thủy tinh, Văn Nhiên triền miên hôn nữ chính, cậu vô cùng thích một màn kia, cậu có thể cảm nhận được sự thâm tình Văn Nhiên xuyên qua màn hình, cực kỳ thuần túy, không pha bất kỳ tạp chất gì. Bây giờ Văn Nhiên cũng đang thâm tình hôn cậu? Vì sao cách màn hình cậu có thể cảm nhận được thâm tình của Văn Nhiên nhưng khi thật sự bị hôn, cậu lại không biết Văn Nhiên thâm tình thật hay có mưu đồ khác mới giả vờ thâm tình. Cậu cái gì cũng không có, chỉ còn một bộ thân xác, cậu cũng đồng ý cùng Văn Nhiên lên giường, Văn Nhiên có thể có mưu đồ gì khác? Trong lúc cậu miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy hô hấp không thuận, ngay sau đó, liền bị Văn Nhiên ghì gáy. Cậu bị Văn Nhiên ôm vào lòng, sau đó, dường như Văn Nhiên vỗ về sống lưng cậu. Văn Nhiên vẫn luôn đối với cậu rất ôn nhu, cho dù là cường hôn cũng rất ôn nhu, nhưng cậu có thể tin tưởng Văn Nhiên sao? Không, cậu không đáng được Văn Nhiên ôn nhu đối đãi. Vì vậy, cậu không thể tin Văn Nhiên. Nghĩ như vậy, cậu ngẩng đầu lên, dụ dỗ: “Anh khóa cửa lại đi, không bằng chúng ta ở nơi này hoàn thành giao dịch.” Văn Nhiên lắc đầu nói: “Anh muốn cùng em lên giường, dựa trên tự nguyện của em, anh không muốn làm giao dịch với em, lúc trước anh cho em một triệu một lần chỉ là muốn tiếp cận em mà thôi.” Mạnh Miên Đông không muốn nói nhảm với Văn Nhiên, cậu giùng giằng khóa cửa lại, lột sạch sẽ quần áo bệnh nhân trên người, rồi ôm Văn Nhiên, thô lỗ nói: “Đè tôi đi.” Văn Nhiên đẩy Mạnh Miên Đông không ra, ngược lại bị Mạnh Miên Đông bắt lại. Mạnh Miên Đông không hề kỹ xảo vuốt ve, cảm giác trong bàn tay dị dạng, mở miệng cười trêu: “Đều đã như vậy, anh còn có thể chịu đựng, không sợ nhịn đến hỏng sao?” Văn Nhiên từ chối: “Không được, em sẽ đau.” Mạnh Miên Đông cũng không để ý tới Văn Nhiên, đưa nó vào trong, hô hấp của cậu bị đau đến hơi trì trệ, rất nhanh sau đó, toàn bộ khí lực của cậu bị hút cạn. Cậu mềm nhũn ghé vào giường bệnh, quay đầu lại, nhìn Văn Nhiên nói: “Anh tới đi, tôi không còn hơi sức nữa.” Văn Nhiên luôn mồm nói không muốn làm giao dịch, nhưng đến tình trạng này rồi, cậu không tin Văn Nhiên không làm. Chờ giao dịch xong, Văn Nhiên sẽ lập tức chán ghét thân thể cậu, dù sao thân thể cậu cũng làm tình không dễ chịu. Đến lúc đó, Văn Nhiên biến mất trước mắt cậu, trở lại thế giới đầy màu sắc, cậu tiếp tục sống một mình, thẳng đến khi thân thể tàn tật này chết đi, đốt thành tro, vùi sâu vào phần mộ — Nếu có người nguyện nhặt xác cho cậu. Ngoài ý liệu là, Văn Nhiên lập tức lui ra, sau đó, nhặt quần áo bệnh nhân của cậu lên, mặc vào cho cậu. Cậu nhìn thấy chỗ đó dính máu của anh, nó vẫn chưa rũ xuống, trên mặt Văn Nhiên không có chút dục niệm, chỉ có thương tiếc. Văn Nhiên kéo khóa kéo, cài nút áo khoác, lại hôn trán của cậu nói: “Rất đau? Xin lỗi.” Mạnh Miên Đông kỳ quái: “Sao anh lại xin lỗi? Rõ ràng là tự tôi muốn làm như vậy.” Văn Nhiên không nghĩ ngợi đáp: “Chỉ cần em có một chút không tốt, đều do lỗi của anh.” Mạnh Miên Đông không thể phán đoán lời Văn Nhiên là thật hay giả, đang chìm trong tầng tầng lớp lớp nghi hoặc, đã thấy Văn Nhiên nói: “Anh đi gọi bác sĩ.” Văn Nhiên đi gọi bác sĩ tới, bác sĩ thoạt nhìn sáu bảy chục tuổi, không nhận ra Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông, bôi thuốc cho Mạnh Miên Đông xong, ngay mặt trước Văn Nhiên, nói với Mạnh Miên Đông: “Cậu bị thương, bạn trai cậu không biết nhẫn nại thế này thì nhanh chóng đổi bạn trai đi! Đừng để sang năm.” Mạnh Miên Đông phủ nhận: “Anh ta không phải bạn trai tôi.” Ông vui mừng nói: “Đúng đúng đúng, cậu đá cậu ta là đúng, trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt.” Mạnh Miên Đông thấy không thể nói thông với ông, dứt khoát không nói nữa. Đợi bác sĩ đi rồi, Văn Nhiên đang muốn đi vệ sinh, lại bị Mạnh Miên Đông gọi lại: “Anh qua đây.” Văn Nhiên quay lại giường bệnh của Mạnh Miên Đông, đột nhiên bị Mạnh Miên Đông vén quần lên, khí nóng phun ra, kèm một chút mồ hôi nóng. Anh cứng người một chút, mới cầm khăn giấy lau tay cho Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông nhịn không được giễu cợt: “Anh thật giỏi nhẫn nại, có thể chịu lâu như vậy.” Văn Nhiên lại cười nói: “Chẳng những anh giỏi nhẫn nại, anh còn rất giỏi kiên trì.”