Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 141 : chứng sợ bị đỏ mặt (24)

Edit: Phong Nguyệt Mạnh Miên Đông gọi hai món, sau khi Văn Nhiên, ba Văn, mẹ Văn gọi món xong, bốn người bắt đầu nói chuyện phiếm. Ba Văn kinh doanh trong nước, ông nghiêm túc hơn mẹ Văn, phần lớn nói về kinh doanh. Mẹ Văn ở nước ngoài nhiều năm, phần lớn nói về những chuyện lý thú khi đi lưu diễn. Mạnh Miên Đông trước giờ không giỏi giao tiếp, nhưng cậu thấy ba Văn và mẹ Văn đối xử khá tốt với mình, nên cũng không im lặng giống ngày thường. Văn Nhiên không xen vào, anh nhìn ba mẹ và Mạnh Miên Đông, trong lòng rất vui mừng. Ba mẹ anh đều là song tính luyến, tư tưởng cởi mở, anh biết họ sẽ không phản đối anh và Mạnh Miên Đông, anh chỉ không ngờ ba mẹ anh và Mạnh Miên Đông có thể trò chuyện với nhau. Bữa cơm này ăn tới khi nhà hàng đóng cửa mới kết thúc. Ba Văn có bất động sản trong thành phố, hơn nữa thường xuyên được quét tước, vậy nên ông đến đó ở. Mẹ Văn thuê phòng ở khách sạn, thế là bà về khách sạn. Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông tiễn ba Văn, mẹ Văn xong rồi trở về nhà. Mạnh Miên Đông về đến nhà, ôm chầm Văn Nhiên, vui vẻ nói: "Có thể thuận lợi thế này thật sự quá tốt." Văn Nhiên sờ mặt Mạnh Miên Đông, khen ngợi: "Bởi vì Miên Đông của anh rất đáng yêu." Mạnh Miên Đông đắc ý nói: "Đúng vậy, em đáng yêu nhất." Văn Nhiên cười nói: "Vậy anh có thể bắt đầu hưởng dụng Miên Đông đáng yêu nhất thế giới chưa?" Mạnh Miên Đông thẹn thùng, chủ động hôn Văn Nhiên, tùy ý để Văn Nhiên lột sạch sẽ. Nhiệt độ cơ thể nóng rực, da thịt ẩm ướt, tay chân quấn quít... Rõ ràng cậu và Văn Nhiên đang làm tình, lại bỗng cảm thấy họ chỉ đang thông qua thân thể để tiến hành tiếp xúc linh hồn, nếu không, cớ sao linh hồn lại run rẩy mãnh liệt như thế? Chẳng mấy chốc, cậu không còn hơi sức suy nghĩ gì nữa, cậu chỉ có thể cảm giác được khoái cảm vô hạn mà Văn Nhiên mang đến. Khi nhiệt độ cơ thể rút đi, cậu nằm trong lòng Văn Nhiên, nghĩ: Nếu ba mẹ có thể chấp nhận Văn Nhiên thì tốt biết mấy. Cuối tuần nào cậu cũng gọi hai ba cuộc cho ba mẹ, nhưng mãi đến khi truyện tranh của cậu đăng kỳ đầu tiên trên, cậu cũng không nhận được bất cứ phản ứng tích cực nào từ ba mẹ, mỗi lần cậu nhắc đến Văn Nhiên, nếu họ không chuyển đề tài thì sẽ cúp máy. Cậu ủ rũ không thôi, may mà độc giả có phản hồi rất tốt về kỳ đầu tiên, không ít đọc giả bày tỏ yêu thích truyện tranh trên mạng, điều này đã cổ vũ cậu. Thật ra cơ chế của rất khắc nghiệt, một khi tác giả có mấy kỳ liên tục không nhận được phản hồi tốt sẽ có khả năng bị biên tập viên yêu cầu kết thúc nội dung sớm, nhiều truyện tranh đầu voi đuôi chuột từ đây mà ra. Lúc cậu vẽ kỳ thứ năm, luật hôn nhân đồng tính được thông qua. Lúc ấy cậu đang vẽ truyện tranh, di động đột nhiên vang lên, thấy là Văn Nhiên, cậu lập tức nghe máy, Văn Nhiên ở bên đầu kia nói: "Chúng ta kết hôn đi!" Cậu hơi giật mình, không do dự nói: "Ừm, chúng ta kết hôn." Chưa dứt lời, cửa phòng sách đã bị mở ra. Cậu quay đầu lại, tất nhiên người nọ là Văn Nhiên, ngày thường Văn Nhiên toàn mặc tây trang sẫm màu, giờ đây anh mặc một bộ tây trang trắng, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ. Văn Nhiên kích động khó nén, đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, quỳ một chân, lặp lại lần nữa: "Chúng ta kết hôn đi!" Mạnh Miên Đông đứng dậy, nhận hoa hồng, hai mắt ánh hơi nước: "Ừm, chúng ta kết hôn." Văn Nhiên lấy một hộp nhẫn từ trong túi ra, sau đó mở hộp, lấy nhẫn ra. Mạnh Miên Đông đưa tay trái, để Văn Nhiên đeo nhẫn cho cậu. Nhẫn là loại bạch kim, phía trên khảm kim cương, Mạnh Miên Đông nhìn nhẫn, lại nhìn Văn Nhiên nói: "Văn Nhiên, em yêu anh." "Miên Đông, anh cũng yêu em." Mạnh Miên Đông kéo Văn Nhiên lên, sau đó ôm eo Văn Nhiên, đang cảm động thì thấy sau vạt áo của Văn Nhiên còn gắn mác, phì cười, "Anh gấp gáp cầu hôn em như thế sao? Ngay cả mác cũng không kịp gỡ." Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Anh vừa nghe tin luật hôn nhân đồng tính được thông qua liền nghỉ làm đi mua tây trang, nhẫn đã đặt mua từ lâu, luôn để ở phòng làm việc. Lúc anh thay đồ không chú ý đến chuyện gỡ mác, anh vội vã chạy về nhà cầu hôn em. Việc anh muốn làm nhất đời này chính là cùng em bên nhau." "Em đã cùng anh bên nhau từ lâu rồi mà, em cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ rời xa anh, nhưng anh cầu hôn em, em vui lắm." Mạnh Miên Đông cọ cọ vào lòng Văn Nhiên, nói "Bây giờ mới hơn mười giờ sáng, anh nghỉ làm sớm như vậy không sao chứ?" Văn Nhiên không để ý nói: "Không sao, cùng lắm thì nghỉ luôn, em nuôi anh." Mạnh Miên Đông cười nói: "Nếu anh thất nghiệp, em sẽ nuôi anh, em nhất định sẽ nuôi anh đến trắng trẻo mập mạp." Văn Nhiên nói: "Nếu anh trắng trẻo mập mạp, có lẽ thể lực sẽ suy yếu, vậy làm sao thỏa mãn em được?" Mạnh Miên Đông chưa kịp nói gì đã bị Văn Nhiên ngậm vành tai, Văn Nhiên tiếp tục nói: "Việc thứ hai anh muốn làm trong đời này chính là khiến em ướt dầm ướt dề từ trong ra ngoài." Mạnh Miên Đông nhiệt tình mời mọc: "Vậy vì sao anh không khiến em ướt dầm ướt dề ngay đi?" Văn Nhiên cười trêu: "Tuy kỹ năng hôn và kỹ năng trên giường của em không có tiến bộ, nhưng kỹ năng câu dẫn lại ngày càng tiến bộ." "Ai nói kỹ năng hôn và kỹ năng trên giường của em không có tiến bộ." Mạnh Miên Đông hổn hển nói, "Em muốn anh sâu sắc nhận thức rằng kỹ năng hôn và kỹ năng trên giường của em có bước tiến nhảy vọt." Sự thật chứng minh, mặc kệ là kỹ năng hôn và kỹ năng trên giường của Mạnh Miên Đông, đều không có một chút tiến bộ. Lúc hôn môi, mới đầu là cậu làm chủ, cuối cùng lại bị Văn Nhiên đoạt lại quyền làm chủ. Lúc làm tình, ban đầu họ dùng tư thế cưỡi ngựa, động được mấy cái, cậu đã hết hơi. Sau khi luật hôn nhân đồng tính được thông qua, kể từ ngày 31 tháng 12 chính thức đăng ký kết hôn. Trời còn chưa sáng, họ đã đến nơi đăng ký, ngoài họ ra vẫn chưa có cặp đôi nào tới. Không bao lâu, những cặp đôi khác lục tục đến xếp hàng. Mãi cho đến buổi sáng 8 giờ rưỡi, nơi đăng ký mới mở cửa. Bọn họ là người đầu tiên đăng ký, điền thông tin, chụp ảnh, nhân viên đăng ký hỏi họ có đồng ý kết hôn không rồi phát hôn thú cho họ. Ra khỏi nơi đăng ký, Mạnh Miên Đông vừa kích động vừa vui vẻ, cầm tờ hôn thú nhìn tới nhìn lui. Văn Nhiên lái xe, thừa dịp đèn đỏ hôn má Mạnh Miên Đông một cái, hỏi: "Bây giờ chúng ta đến khách sạn xem nhé?" "Khách sạn?" Mạnh Miên Đông ngẩn ngơ, "Là khách sạn dùng để tổ chức hôn lễ?" Văn Nhiên gật gật đầu: "Anh đã hẹn với bên khách sạn rồi." Mạnh Miên Đông thẹn thùng nói: "Ừm, vậy tới khách sạn đi." Khách sạn mà Văn Nhiên đặt vô cùng đắc đỏ, chẳng qua xét về khí chất và phong cách bày trí quả thật rất đáng tiền. Sau khi họ và người phụ tránh bàn bạc chuyện thực đơn và phong cách bày trí xong, mới ấn định ngày cử hành hôn lễ—— Ngày 6 tháng 3, kinh trập. Bọn họ lại đi đặt may tây trang, đều là kiểu đuôi tôm, Văn Nhiên màu đen, Mạnh Miên Đông màu trắng. Tuy hôm nay là ngày cuối cùng làm việc trong năm, có điều nó trùng với ngày chính thức kết hôn với Mạnh Miên Đông nên Văn Nhiên lại nghỉ làm. Thời gian trôi qua nhanh vô cùng, đầu năm, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông về nhà, ba Mạnh và mẹ Mạnh vẫn lãnh đạm như cũ. Bọn họ ở một đêm, mồng 2, Mạnh Miên Đông nói với ba mẹ: "Bọn con đã lãnh hôn thú vào ngày 31 tháng 12, hiện giờ bọn con là vợ chồng hợp pháp, hôn lễ của chúng con sẽ cử hành vào ngày 6 tháng 3 này, hi vọng ba mẹ có thể tới tham gia." Ba Mạnh, mẹ Mạnh tràn đầy ngạc nhiên, sau ngạc nhiên là buồn bã. Mạnh Miên Đông biết mình không được ba mẹ đồng ý đã cùng Văn Nhiên đi lãnh chứng, định ngày kết hôn đã gây ra đả kích to lớn cho ba mẹ, song cậu rất muốn rất muốn kết hôn với Văn Nhiên. Cậu nhìn vẻ mặt ba mẹ, nghẹn ngào: "Con không thể trở thành người ba mẹ mong muốn, con xin lỗi, nhưng cùng Văn Nhiên kết hôn là chuyện con muốn làm nhất đời này." Mẹ Mạnh đau lòng nói: "Miên Đông, đứa nhỏ này sao không chịu nghĩ đến cảm giác của ba mẹ chút nào vậy." "Con..." Mạnh Miên Đông không biết nên nói gì, nắm tay Văn Nhiên nói, "Chúng ta đi thôi." Lần này rời đi, có lẽ cậu không quay về được nữa. Sau khi hết giờ làm của ngày đầu tiên đi làm lại, Mạnh Miên Đông nhận được một tin tốt từ Bạch Tiêu —— Truyện tranh của cậu được đạo diễn nổi tiếng trong nước nhìn trúng, đạo diễn muốn đem bộ truyện tranh này lên màn ảnh rộng. Mạnh Miên Đông ngạc nhiên không thôi, cậu không hề nghĩ tới chuyện này,. Cậu không đồng ý qua loa mà trò chuyện với đạo diễn, nghe đạo diễn nói về hiểu biết của mình về truyện tranh và hiệu quả muốn mang đến cho khán giả mới ký hợp đồng. Nội dung cậu đăng trên còn chưa đủ để chuyển thể thành phim, vậy nên cậu phải vừa tăng khối lượng công việc vừa phải đảm bảo nội dung. Cậu phải tập trung làm việc, chuyện hôn lễ hầu như giao cho Văn Nhiên xử lý. Ngày 28 tháng 2, ngày 1 tháng 3, ngày 2 tháng 3, ngày 3 tháng 3, ngày 4 tháng 3, ngày 5 tháng 3, ngày 6 tháng 3... Ngày 6 tháng 3, Mạnh Miên Đông hơn ba giờ sáng tỉnh dậy, không ngủ được nữa. Qua khoảng mười lăm phút, Văn Nhiên cũng tỉnh dậy. Bọn họ nhìn nhau cười, sau đó hôn nhau, làm một lần rồi mới rời giường. Lúc thay quần áo, Mạnh Miên Đông phát giác tầm mắt của Văn Nhiên, quay đầu hỏi: "Trên người em dính gì sao?" Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Trên người em dính dấu vết của anh, trong đùi của em cũng có dấu hôn của anh để lại." Trong đùi gì đó, thật quá xấu hổ. Mạnh Miên Đông đỏ mặt, tiếp tục mặc sơ mi trắng. Mặc áo sơmi, áo đuôi tôm xong, Văn Nhiên một bên thắt nơ cho cậu, một bên thấp giọng nói: "Anh muốn cởi hết quần áo trên người em, lưu lại nhiều dấu hôn hơn, nhất là trong đùi." "Lưu manh." Mạnh Miên Đông không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, bình tĩnh một hồi mới thắt nơ cho Văn Nhiên. Họ để nhà tạo mẫu chuyên nghiệp làm tóc cho mình, sau đó vào phòng nghỉ chờ. Hôn lễ cử hành vào lúc 12 giờ trưa, hiện tại còn chưa tới 10 giờ. Một lát sau, ba Văn, mẹ Văn và bạn đời của họ tới. Mẹ Văn vọt tới trước mặt Mạnh Miên Đông, ôm lấy Mạnh Miên Đông, hơi hơi nức nở: "Dì vừa xuống máy bay, dì đọc truyện tranh của cháu trên máy bay, cảm động đến nỗi khóc trôi lớp trang điểm luôn, Miên Đông bồi thường dì thế nào đây?" Mạnh Miên Đông còn chưa lên tiếng, Văn Nhiên đã kéo mẹ Văn ra: "Không được tùy tiện ôm Miên Đông, Miên Đông là của con." "Quỷ hẹp hòi." Mẹ Văn ghét bỏ nói "Con nhỏ mọn như vậy sao có thể tìm được đứa bé tốt như Miên Đông chứ?" Văn Nhiên đắc ý nói: "Bởi vì con đẹp trai." Mẹ Văn nhéo mặt Văn Nhiên nói: "Vậy con phải cảm ơn mẹ đẹp gái, gien tốt." Lúc Văn Nhiên và mẹ Văn đấu võ mồm, Mạnh Miên Đông không tự chủ được mà nhớ tới ba mẹ mình, từ sau cuộc gặp mặt hồi tết Âm Lịch, cậu vẫn gọi điện về nhà vào cuối tuần, chỉ là mỗi lần trò chuyện chưa tới mười giây, ba mẹ sẽ cúp máy. Vậy nên có lẽ hôm nay họ sẽ không tới. Cậu cảm thấy lồng ngực trống rỗng, nhìn Văn Nhiên mới thấy khá lên. 11 giờ, cậu và Văn Nhiên ra ngoài đón khách khứa, đến 11 giờ 45 phút, ba mẹ cậu không xuất hiện, thậm chí chị cậu cũng không xuất hiện. Cậu lấy di động ra muốn gọi cho chị, nào ngờ không gọi được. Cậu chán chường bỏ điện thoại vào túi, lúc ngẩng đầu lên, cậu thấy chị, bóng dáng phía sau chị cũng rất quen thuộc—— là ba mẹ cậu. Cậu kích động vọt qua, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhả ra một câu: "Cảm ơn mọi người đã tới." "Chúc mừng hai đứa." Thoạt nhìn ba Mạnh không tình nguyện. Mẹ Mạnh lại nói: "Ban đầu mẹ cho rằng đồng tính luyến ái là bệnh, sau này mẹ xem rất nhiều sách, mẹ mới biết được đây không phải là bệnh, mẹ quyết định tôn trọng lựa chọn của con, Miên Đông, con và Văn Nhiên phải sống thật tốt đó." Mạnh Miên Đông rưng rưng nói: "Con và Văn Nhiên sẽ sống thật tốt." Văn Nhiên cũng nói: "Chúng con sẽ chăm sóc nhau đến bạc đầu." Ba Mạnh và mẹ Mạnh gật đầu, cùng chị gái bước vào. Qua năm phút, Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông cũng đến hậu trường chuẩn bị. Lúc đọc diễn văn, Văn Nhiên thâm tình nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Anh yêu em, từ lúc bắt gặp ánh mắt đầu tiên của em, anh đã yêu, anh lấy sinh mạng thề, anh sẽ dùng cả đời bảo vệ em, chăm sóc em, cho đến khi sinh mệnh anh kết thúc." Mạnh Miên Đông đứng ở bên người Văn Nhiên, sau khi Văn Nhiên đọc diễn văn xong, bổ nhào vào lòng Văn Nhiên, chủ động hôn Văn Nhiên. Hôn lễ vô cùng long trọng, bọn họ nhận được chúc phúc của mọi người. Ngày 6 tháng 3 năm ngoái họ gặp nhau lần đầu tiên, bọn họ đã nắm tay vượt qua một năm, họ dùng quãng thời gian bên nhau còn lại, cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn, cùng nhau tận hưởng những thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau già đi. Hết chương 141 Hôm qua làm xong rồi mà laptop update đột ngột, xong phải làm lại từ đầu, tức lộn cái bàn:)