Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 134 : chứng sợ bị đỏ mặt (17)

Edit: Phong Nguyệt Sau cổ bị Văn Nhiên hôn một cái, hơi thở nóng rực của Văn Nhiên phả lên, cộng thêm lời đường mật của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông như muốn tan rã. Cậu mềm nhũn trên giường, nhìn Văn Nhiên nói: "Em sẽ cố gắng." Văn Nhiên cố ý hỏi: "Em sẽ cố gắng làm gì?" Mạnh Miên Đông cắn một cái lên cánh tay đang chống bên tai cậu, thành thật nói: "Cố gắng chỉ đỏ mặt khi bị anh làm." "Miên Đông ngoan lắm." Văn Nhiên được như nguyện nhưng vẫn giữ cổ tay Mạnh Miên Đông, sau đó mãnh liệt hôn lên môi Mạnh Miên Đông. Văn Nhiên rất ít khi dùng sức hôn Mạnh Miên Đông như vậy, khiến Mạnh Miên Đông sinh ra một khoái cảm mới mẻ. Cậu rụt rè duỗi lưỡi ra, muốn làm sâu hơn, đầu lưỡi bị Văn Nhiên mãnh liệt mút mát, Văn Nhiên ngậm lưỡi cậu, đưa vào trong miệng mình, cẩn thận thưởng thức. "Ưm..." Cậu thoải mái đến mức bật ra tiếng rên rỉ, đôi tay được thả ra nhanh chóng ôm cổ Văn Nhiên, ngón tay vô thức sờ cổ Văn Nhiên. Văn Nhiên liếm láp một lát, nhả đầu lưỡi Mạnh Miên Đông ra, đẩy trở về trong miệng cậu, ngồi dậy, sờ mặt cậu nói: "Miên Đông, anh đi làm bữa sáng đây." "Ừm." Mạnh Miên Đông bình ổn hơi thở một lúc mới ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt. Văn Nhiên làm hoành thánh, trứng chần, chờ khi hai người ăn xong thì đi làm. Mình đang thất nghiệp, Văn Nhiên phải đi làm, về mặt lý trí Mạnh Miên Đông nghĩ như vậy, về mặt tình cảm lại cảm thấy cô đơn, cậu muốn giữ Văn Nhiên lại bên mình, không cho rời một giây một phút, không cho đi đâu hết. Chỉ là điều này không thể xảy ra. Cậu cuộn mình ngồi trên sofa buông thả bản thân một hồi, sau đó thay quần áo đến thư viện. Lần trước cậu gần như chạy trối chết, cậu hi vọng lần này mình có thể ở thư viện lâu hơn một chút. Cậu mang theo laptop của mình, đi bộ đến thư viện. Thời gian còn sớm, lại không phải ngày nghỉ, người trong thư viện không nhiều. Cậu thuận lợi tìm được một chỗ ngồi xuống, mở laptop ra. Cậu không biết mình có thể tiến vào vòng thứ ba không, nhưng vẫn bắt đầu chuẩn bị kịch bản cho vòng thứ ba. Cậu biết không ai chú ý mình, chỉ là ở trong hoàn cảnh xa lạ, cậu không được tự nhiên, hô hấp dồn dập, gương mặt hơi đỏ. Tay cậu phát run, không thể đánh chữ. Chưa đến một tiếng sau, cậu đã ngồi không nổi, không thể không cầm laptop lên, bỏ vào cặp đựng laptop. Trong khoảng thời gian chưa đến một tiếng này, ký tự trên tài liệu cứ tăng tăng giảm giảm, cuối cùng không lưu lại cái gì. Mãi cho đến khi ra khỏi thư viện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Người trên đường người cũng rất nhiều, toàn bộ đều là người xa lạ. Văn Nhiên... Cậu rất muốn cầu cứu Văn Nhiên, nhưng cậu biết mình không thể làm như vậy. Đến thư viện, gõ chữ trong hoàn cảnh toàn người lạ, đi chung đường với người lạ đều là những chuyện vô cùng bình thường, có thể nói là chỉ cần là người đều có thể làm được, không làm được là lỗi của cậu, cậu không thể làm phiền Văn Nhiên, Văn Nhiên đang đi làm, cậu tuyệt đối không được trở thành gánh nặng của Văn Nhiên. Cậu không đeo khẩu trang, cúi đầu đi về nhà, rõ ràng chỉ hai mươi phút đi đường lại như đã đi rất nhiều năm. Vừa bước vào nhà, cậu liền thoát lực ngồi ở huyền quan, thở hổn hển, giống hệt một con cá bị vứt trên mặt đất, bị ánh nắng chiếu vào. Ban đầu khi cậu làm việc ở quán cafe cũng vậy, dần dần mới quen, thậm chí có thể thỉnh thoảng nhìn mặt chủ quán. Lúc cậu làm ban biên tập cũng vậy, không lâu trước đây, cậu còn dám nhìn mọi người một lần. Cả hai nơi đều phải trải qua một thời gian dài cậu mới quen. Chỉ cần cậu thường xuyên đến thư viện, cậu sẽ quen nó. Thế là cậu đến thư viện ba ngày liên tiếp, có điều không có chút cải thiện nào, có lẽ vì thư viện nhiều người xa lạ lui tới chăng? Cho dù không có đối mặt mà chỉ vô tình bị đảo mắt qua, cậu cũng không thể bình tĩnh nổi. Đáng mừng chính là không ai bắt chuyện, hỏi xem có phải thân thể cậu không khỏe không hay dùng ánh mắt quái lạ nhìn cậu. Ngày thứ tư là thứ bảy, là ngày Văn Nhiên được nghỉ. Sáng sớm, Mạnh Miên Đông đã cọ má Văn Nhiên nói: "Chúng ta đến thư viện hẹn hò nha?" Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông: "Sao lại muốn đến thư viện hẹn hò?" "Bởi vì em muốn chiến thắng thư viện trước." Mạnh Miên Đông thẳng thắn nói, "Thật ra em đã đến thư viện bốn lần, ngày hôm qua, hôm trước, hôm trước trước, hôm trước trước nữa, em đều đến thư viện, lần nào em cũng không được tự nhiên, khó thở, đỏ mặt, em biết không ai chú ý đến em, lại cảm giác như tất cả mọi người đang nhìn em." "Được, chúng ta hẹn hò đi." Văn Nhiên đè Mạnh Miên Đông xuống, tặng một nụ hôn chào buổi sáng, rồi rời giường. Hai người rửa mặt thay quần áo xong, lúc chuẩn bị ra cửa, Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông đang chuẩn bị mở cửa: "Miên Đông, chào buổi sáng, anh yêu em." "Văn Nhiên, chào buổi sáng, em cũng yêu anh." Mạnh Miên Đông một tay mở cửa, một tay khác chủ động nắm tay Văn Nhiên. Văn Nhiên không làm bữa sáng nên khi đi ngang một cửa hàng bán đồ ăn sáng thì ghé vào ăn. Có Văn Nhiên bên cạnh, vả lại người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, vậy nên Mạnh Miên Đông bình tĩnh ăn xong phần xíu mại và phở bò của mình. Lúc bọn họ đến thư viện, thư viện vừa mới mở cửa, bên trong không có ai. Văn Nhiên cố ý chọn một vị trí trong cùng: "Miên Đông, ngồi ở đây đi." Mạnh Miên Đông gật đầu, cầm bổn quyển tiểu thuyết tới, ngồi ở vị trí Văn Nhiên chọn. Văn Nhiên không muốn đi quá xa, cầm một quyển tạp chí gần nhất tới xem. Thời gian dần trôi, càng lúc càng nhiều người lạ xuất hiện, lấp đầy vị trí xung quanh họ. Văn Nhiên không nói gì, chỉ nắm tay trái Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông cảm thụ được độ ấm từ tay phải Văn Nhiên, vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng. Một giờ sau, thấy Mạnh Miên Đông không có chút cải thiện nào, Văn Nhiên không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Miên Đông, chúng ta về nhé?" Mạnh Miên Đông không do dự nói: "Không được." Văn Nhiên không ép buộc Mạnh Miên Đông, qua thêm một tiếng, lòng bàn tay Mạnh Miên Đông bắt đầu đổ mồ hôi. Anh không thể không cứng rắn: "Miên Đông, theo anh về." "Em không về." Mạnh Miên Đông cắn môi nói, "Văn Nhiên, anh đừng quá chiều chuộng em." Văn Nhiên thở dài một hơi, không khuyên nữa. Đến giữa trưa, Mạnh Miên Đông buông tiểu thuyết ra, nhìn Văn Nhiên nói: "Chúng ta đi ăn trưa đi." Ngoài thư viện có một loạt cửa hàng nhỏ, cách đó không xa có một trung tâm thương mại, chính là trung tâm thương mại lần trước họ đến xem phim. Văn Nhiên lau mồ hôi trên tay Mạnh Miên Đông, ôn nhu hỏi: "Miên Đông, em muốn ăn gì?" Mạnh Miên Đông nghĩ nghĩ, chỉ vào một cửa hàng thức ăn nhanh nói: "Ăn thức ăn nhanh nha?" Ở thế giới thật, Văn Nhiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì thế anh không có ý kiến gì với ăn uống, kể cả thức ăn nhanh. Nhưng Mạnh Miên Đông cố ý đúng không? Cửa hàng thức ăn nhanh kia đã chật nít người. Văn Nhiên đau lòng đến nỗi muốn ôm Mạnh Miên Đông vào ngực che chở, không cho bất kì ai nhìn, đồng thời cảm thấy suy nghĩ này kéo chân Mạnh Miên Đông, như lời Mạnh Miên Đông nói, anh phải duy trì cố gắng của Mạnh Miên Đông mà không phải chiều chuộng Mạnh Miên Đông. Anh không phản đối cậu, đến bưng mâm thức ăn. Bày trí trong cửa hàng thức ăn nhanh trông rất bình thường, song tổng thể vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, các món cũng ăn không tệ. Hai người chọn thịt kho tàu, cá hầm cải chua, thịt hấp trứng, bún rau củ và canh cải bẹ thịt bầm. Khẩu phần các món ăn không lớn nhưng so với giá tiền thì coi như rất rẻ. Ăn xong, Văn Nhiên lo lắng hỏi: "Miên Đông, em còn muốn đi thư viện nữa không?" "Còn." Hai mắt Mạnh Miên Đông sáng quắc nhìn Văn Nhiên, "Mục tiêu hiện giờ của em chính là viết kịch bản trong thư viện." "Miên Đông của anh nhất định có thể thực hiện mục tiêu." Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông đến thư viện. Mãi cho đến khi trời tối, bọn họ mới ra khỏi thư viện, họ ăn tối ở cửa hàng thức ăn nhanh hồi trưa, sau đó về nhà. Về đến nhà, Văn Nhiên lập tức ôm chầm Mạnh Miên Đông, kề tai Mạnh Miên Đông hỏi: "Miên Đông, em ổn không?" Mạnh Miên Đông đã thả lỏng: "Bây giờ em tốt lắm, vừa nãy thì không, cơ mà em sẽ tiếp tục cố gắng, ngày mai chúng ta tiếp tục đến thư viện nha." Cuối tuần, bọn họ lại đến thư viện. Văn Nhiên vẫn luôn lặng lẽ quan sát Mạnh Miên Đông, hôm qua Mạnh Miên Đông cầm một quyển tiểu thuyết khoảng hai trăm trang, xem từ sáng nhìn đến chạng vạng cũng không tới một trăm trang, còn sáng hôm nay Mạnh Miên Đông đã xem hơn một trăm trang, mặt mày cũng hơi hơi thả lỏng. Lúc bọn họ đang định ăn trưa, có một nam sinh mặc đồng phục cấp ba cầm một chai nước suối đi tới, nói với Mạnh Miên Đông: "Lần trước người để nước suối ở thư viện là anh à? Anh ngồi ở chỗ bạn em, em vừa trò chuyện với anh, anh đã đỏ mặt đi mất." Là nam sinh lần trước, Mạnh Miên Đông còn nhớ rõ vẻ mặt kì quái của cậu nhóc. Thân thể Mạnh Miên Đông nháy mắt căng cứng, gương mặt vốn đã đỏ vì ở gần người lạ nay càng đỏ hơn. Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông, nói với nam sinh: "Cảm ơn cậu đã đưa nước suối tới." Nam sinh cầm chai nước suối đưa cho Văn Nhiên, bỗng dưng xin lỗi Mạnh Miên Đông: "Lần trước là lỗi của em, tuy em không biết mình sai chỗ nào nhưng có lẽ em làm anh không được tự nhiên phải không ạ? Nam sinh không làm sai chỗ nào, là do mình quá vô dụng. Mạnh Miên Đông nghĩ vậy, cố gắng ngẩng đầu lên, nói: "Cậu không sai, cảm ơn nhé." Chờ nam sinh đi rồi, Mạnh Miên Đông mới lẩm bẩm: "Những người em gặp được đều là người tốt, vì sao em không thể ở chung với họ? Có phải em thật sự là kẻ tệ hại không?" Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Nếu em là kẻ tệ hại thì người yêu em cũng là kẻ tệ hại." "Không, anh không tệ hại chút nào." Mạnh Miên Đông tự ti nói, "Người tệ hại là em." "Nếu em là người tệ hại thì em sẽ không cố gắng chữa khỏi bệnh sợ bị đỏ mặt, cũng sẽ không cố gắng thực hiện giấc mơ của mình." Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông nói, "Đi theo anh." Mạnh Miên Đông không hiểu mô tê gì đi theo Văn Nhiên, bị Văn Nhiên kéo đến khu văn hiến. Khu này không nhiều người lắm, càng vào sâu bên trong càng không thấy ai. Văn Nhiên không chờ Mạnh Miên Đông đặt câu hỏi đã lập tức hôn Mạnh Miên Đông, khuấy lộng khoang miệng Mạnh Miên Đông một hồi mới buông ra: "Không được nói mình là kẻ tệ hại nữa, bằng không sau này anh không hôn em, không lên giường với em nữa." Hô hấp Mạnh Miên Đông chưa ổn định, nhưng vẫn cố gắng nói: "Em... em biết... biết rồi..." Văn Nhiên hôn mi gian Mạnh Miên Đông: "Chúng ta trở về chiến đấu, anh cùng em." Bọn họ trở về chỗ ngồi của mình, Văn Nhiên tiếp tục quan sát Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông đã tốt hơn một chút. Anh mở chai nước khoáng nam sinh đưa tới, hỏi: "Muốn uống không?" Mạnh Miên Đông cầm nước suối uống một hớp, tiếp tục xem tiểu thuyết. Hôm nay, cậu đã xem hết bốn quyển tiểu thuyết, chẳng những thế mà cậu còn nhớ rõ nội dung bên trong. Thứ hai, Văn Nhiên phải đi làm, Mạnh Miên Đông một mình đến thư viện. Cậu không lựa vị trí trong góc mà lựa một vì trí dễ thấy nhất. Thứ ba, cậu mang theo laptop đến, vẫn chưa thể bình tĩnh. Thứ tư, cậu miễn cưỡng viết được thiết lập nhân vật. Thứ năm, cậu xóa hết mọi thiết lập nhân vật. Thứ sáu, cậu tiếp tục viết thiết lập nhân vật, lại xóa lần nữa. Thứ bảy, cậu không cần phải đến thư viện một mình. Chủ nhật, cậu thực hiện được mục tiêu viết kịch bản ở thư viện. Trải qua nửa tháng miệt mài đến thư viện, rốt cuộc cậu không còn quá mức để ý người xa lạ nữa, dẫu mặt vẫn hơi hơi đỏ. Ngày thứ mười bảy, Văn Nhiên không có ở bên cạnh, cậu thử nhìn người lạ, kết quả không thành công. Theo bản năng không muốn nhìn thấy người lạ, nếu ánh mắt đối phương dừng trên người cậu một giây, cậu sẽ cúi đầu ngay. Ngày thứ mười tám là thứ bảy. Trước khi vào thư viện, cậu nói với Văn Nhiên: "Mục tiêu hôm nay của em là nhìn một trăm người lạ." Văn Nhiên cổ vũ: "Miên Đông cố lên, em nhất định sẽ có thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại này." Văn Nhiên đang trêu ghẹo mình ư? Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên một cái mới bước vào thư viện. Cậu không mang theo laptop, cầm một quyển truyện tranh để trước mặt, lật vài trang, nâng má nhìn người lạ bước vào, nhưng vẫn vô thức cúi đầu như cũ. Cậu đan tay mình và Văn Nhiên vào nhau, siết chặt, tiếp tục nhìn người lạ. Cậu biết mặt mình rất đỏ, trái tim đập bang bang, cả người đổ đầy mồ hôi, có điều cậu không hề bỏ cuộc. Người lạ bị cậu nhìn có lẽ nghĩ cậu là người kỳ quái nhỉ? Không sao cả, bọn họ không có ác ý, hơn nữa cậu còn nắm tay Văn Nhiên mà, không sao cả. Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người... Hai mươi người, hai mươi mốt người... năm mươi người... sáu mươi mốt người, tám mươi người, tám mươi mốt người... chín mươi tám người... chín mươi chín người... Một trăm... Lúc sắp đến ba giờ chiều, cuối cũng cậu cũng thực hiện xong mục tiêu của mình, trong lúc đó cậu có trốn tránh, nhưng cũng thành công rồi. Ngày thứ mười chín, chủ nhật, trước khi vào thư viện, cậu nói với Văn Nhiên: "Hôm nay mục tiêu của em là đối mặt với người xa lạ." Ngày hôm qua, Mạnh Miên Đông chỉ nhìn một trăm người lạ chứ không hề đối mặt. Đối với người bình thường, đây là một mục tiêu vô cùng đơn giản, còn đối với Mạnh Miên Đông lại cực kỳ khó khăn. Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông quyết tâm ra sao mới định ra mục tiêu này, kề bên tai Mạnh Miên Đông nói: "Nếu em thành công anh sẽ thưởng cho em ngay." Thưởng... Thoạt nhìn Văn Nhiên rất nghiêm túc, vấn đề là nhắc tới đến khen thưởng, Mạnh Miên Đông không kiềm được suy nghĩ lệch lạc của mình. Cậu lại đỏ mặt, không phải đỏ mặt vì có người lạ đi ngang qua mà là đỏ mặt vì chờ mong phần thường kia. Văn Nhiên đoán được suy nghĩ của Mạnh Miên Đông, cười nói: "Miên Đông muốn anh khen thưởng không?" "Muốn." Mạnh Miên Đông nắm quyền, "Em sẽ cố lên." Mạnh Miên Đông cầm một quyển truyện tranh tới, ngồi xuống chỗ ngồi, thất thần lật. Truyện tranh trong thư viện không nhiều, quyển truyện tranh này là quyển truyện tranh cậu rất thích, chỉ là vừa nghĩ đến mục tiêu của mình thì không sao tập trung được. Cậu lật một trang rồi một trang, không dám ngẩng đầu lên. Cậu liếc nhìn Văn Nhiên, Văn Nhiên đang xem một quyển lịch sử, không chú ý cậu. Nếu cậu làm không được, chắc Văn Nhiên không trách cậu đâu. Song nếu cậu làm không được, cậu sẽ không được Văn Nhiên thưởng. Cậu rất muốn rất muốn được Văn Nhiên thưởng. Quan trọng nhất là cậu muốn chiến thắng sự yếu đuối của mình. Sau khi cậu vượt qua nó, cậu có thể lấy được phần thưởng của Văn Nhiên —— Suốt đêm không ra ngoài. Cộng lên, cậu có tới hai phần thưởng. Phần thưởng... Cậu ngây ngốc bật cười, lấy lại bình tĩnh rồi thử nhìn người lạ. Người thứ nhất đập vào mắt cậu là một người phụ nữ trung niên, chưa kịp tiếp xúc với đối phương, cậu đã cúi đầu. Thất bại! Cậu do dự một hồi mới thử nhìn người thứ hai, người thứ hai là một nhân viên văn phòng, người này dẫn theo một cô bé. Cô bé thấy cậu đỏ mặt, tách khỏi tay mẹ, đi tới trước mặt cậu, dùng bàn tay nhỏ nhỏ mềm mại sờ mặt cậu nói: "Anh ơi, thân thể anh không khỏe ạ?" Vậy mà mình lại để một cô bé lo lắng, đúng là không ra sao. Cậu lắc đầu nói: "Anh không có không khỏe." "Vậy là tốt rồi." Cô bé hơi xấu hổ, "Anh đẹp lắm." Hóa ra mình bị tiếp cận à? Đã vậy còn là một cô bé. Mạnh Miên Đông cười cười, muốn xoa đầu cô bé, nào ngờ lại bị cô bé tránh né. Cô bé giòn giã nói: "Bị người khác xoa đầu sẽ không cao đâu, tương lai em muốn làm người mẫu, không cao sẽ không làm người mẫu được." Mạnh Miên Đông lập tức xin lỗi: "Xin lỗi nhé." Cô bé được Mạnh Miên Đông xin lỗi, cầm tay Mạnh Miên Đông để lên đầu mình: "Anh trai xinh đẹp, chỉ cho sờ một lần thôi nha." Mạnh Miên Đông xoa đầu cô bé, thả tay xuống, nghiêm túc nhìn cô bé nói: "Phải nhớ cố gắng thực hiện giấc mơ của mình nhé." Cô bé tự tin nói: "Nhất định em sẽ có thể thực hiện được giấc mơ, đến lúc đó anh trai xinh đẹp có thể cưới em làm cô dâu không?" Mẹ cô bé đang ở cạnh nhìn, nghe con mình tròn mắt nói thế, mở miệng nhắc nhở: "Con đã nói với ba anh trai khác như vậy rồi, thêm anh này nữa là bốn, một mình con có thể gả cho bốn người à?" Cô bé ôm chặt Mạnh Miên Đông nói: "Anh trai này xinh đẹp nhất, ba anh trai trước con bỏ, con chỉ cần anh trai này." Mạnh Miên Đông bị cô bé ôm, ngửi thấy mùi sữa phát ra từ người cô bé, có chút hoảng hốt, ngoài trừ ba mẹ, chị gái và Văn Nhiên, cậu chưa từng bị ai ôm như vậy, thậm chí cô bé còn đòi gả cho cậu. Ngay sau đó, cậu nghe thấy Văn Nhiên ở bên cạnh nói: "Anh trai xinh đẹp đã có người trong lòng, em đã tới trễ rồi." Cô bé không tin: "Anh trai xinh đẹp chắc chắn chưa có người trong lòng, chú là kẻ lừa đảo." Cô bé này gọi Miên Đông là anh trai, lại kêu mình là chú, rõ ràng ở thế giới này mình chỉ hơn Mạnh Miên Đông hai tuổi. Văn Nhiên bắt đầu xem xét bản thân mình già trước tuổi hay ăn mặc quá thành thục. Chưa xem xét xong, anh đã ôm chặt Mạnh Miên Đông tỏ rõ chủ quyền: "Anh chính là người trong lòng của anh trai xinh đẹp." Mạnh Miên Đông bị cô bé ôm phía trước, lại bị Văn Nhiên ôm phía sau, không thể nhúc nhích. Cậu thầm nghĩ: Đây là Tu La Tràng trong truyền thuyết à? Cô bé nhe răng với Văn Nhiên: "Anh trai xinh đẹp là của cháu, chú hư hỏng mau buông ra!" Văn Nhiên đương nhiên không buông Mạnh Miên Đông ra, cũng nhe răng với cô bé: "Nhóc nghịch ngợm, em mới là người nên buông ra." Mạnh Miên Đông nháy mắt cảm thấy tuổi tác Văn Nhiên và cô bé không chênh lệch bao nhiêu, đều là tuổi đến mẫu giáo. Cậu lại nghe thấy Văn Nhiên ấu trĩ nói: "Tự em hỏi anh trai xinh đẹp xem anh trai xinh đẹp chọn em hay anh?" Cô bé lập tức buông Mạnh Miên Đông ra, sửa lại đầu tóc và váy của mình, ra vẻ thục nữ, hỏi Mạnh Miên Đông: "Anh trai xinh đẹp, anh chọn chú này hay chọn em? "Chờ em lớn lên, sẽ có nhiều anh trai..." Mạnh Miên Đông chưa nói xong, cô bé đã đỏ mắt, hít hít mũi nói: "Chú này có gì tốt? Em vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, ngày nào cũng được giáo viên khen." Văn Nhiên mỉa mai đáp: "Chỗ nào của chú cũng tốt hết." Cô bé oa một tiếng, được mẹ ôm vào lòng dỗ dành, nhưng cũng không hết khóc. Mẹ cô bé bất đắc dĩ nhìn Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông nói: "Xin lỗi, quấy rầy hai vị." Mạnh Miên Đông nhìn bóng dáng hai người, bỗng nhiên ý thức được mục tiêu cùng người lạ đối mặt hôm nay đã thành công, vừa nãy cậu có đối diện với cô bé và mẹ cô bé. Nhớ đến cảnh tưởng cô bé kêu Văn Nhiên là chú, không nhịn được bật cười. Văn Nhiên đoán được Mạnh Miên Đông đang cười cái gì, đến bên tai Mạnh Miên Đông nói: "Anh trai xinh đẹp, đi với về với chú, để chú yêu thương nào." Anh trai xinh đẹp... Một xưng hô vô cùng xấu hổ, đặc biệt là toát ra từ miệng Văn Nhiên. Lúc Văn Nhiên tiến vào, cắn vành tai cậu, xấu xa nói: "Thoải mái không? Anh trai xinh đẹp." Mạnh Miên Đông che khuôn mặt nóng lên, xin tha: "Đừng kêu em là anh trai xinh đẹp nữa." Văn Nhiên không tha cho Mạnh Miên Đông: "Anh trai xinh đẹp, có muốn chú vào sâu một chút không?" "Muốn..." Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên bắt nạt đến nức nở, hai chân kẹp chặt eo Văn Nhiên, mặc kệ bản thân trầm luân. Hết chương 134