Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 130 : chứng sợ bị đỏ mặt (13)

Edit: Phong Nguyệt Như trải qua một hồi thanh tẩy, cả người Mạnh Miên Đông trở nên quyến rũ cực kỳ, sự quyến rũ này vượt ra khỏi phạm vi giới tính, vô cùng thánh khiết cũng vô cùng dụ hoặc, bản thân cậu lại không hề ý thức được sự quyến rũ này của mình, khiến Văn Nhiên thật muốn làm cậu khóc ngay tại chỗ. Đương nhiên cuối cùng Văn Nhiên không làm gì cả, chỉ đáp lại lời thổ lộ của Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, anh cũng yêu em." Vì thân thể của Mạnh Miên Đông, anh không định làm lần thứ hai. Mặt Mạnh Miên Đông từng chút đỏ lên, cậu cúi đầu, cầm dao nĩa, cắt bò bít tết. Bò bít tết vừa mềm vừa tươi, cắn một cái, trong miệng tràn nhập mùi vị thơm ngon. Tiếp đó cậu ăn một miếng cá hồi, một miếng măng tây. Tuy salad không khó làm, nhưng nhìn từ món bò bít tết cũng đủ biết tay nghề của Văn Nhiên rất tốt. "Ngon không?" Văn Nhiên không ăn mà nhìn Mạnh Miên Đông ăn. "Ngon." Dứt lời, Mạnh Miên Đông bỗng thấy thân thể mình có chút khác thường. Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông nhíu mày, anh nhận ra gì đó, đứng lên, ôm Mạnh Miên Đông lên, lót thêm một cái đệm cho cậu. "Không thoải mái à? Anh xin lỗi." Văn Nhiên hôn lên mi gian Mạnh Miên Đông, sau đó trở về ngồi trên nệm của mình. —— Bàn ăn nhà Miên Đông vừa thấp vừa bé, chỉ cần dùng đệm là được rồi. Nhưng Mạnh Miên Đông chỉ dùng một cái đệm thì quá ít. Văn Nhiên không khỏi tự trách mình quá sơ sót. "Không sao, chỉ hơi kỳ một chút thôi." Mạnh Miên Đông ăn thêm một miếng bò bít tết, nói, "Em tưởng hai người đàn ông lên giường chỉ cần cởi quần áo rồi an ủi cho nhau, không nghĩ rằng..." Mặt cậu lại đỏ hơn, tiếp tục nói: "Không nghĩ rằng sẽ kích thích như vậy." Văn Nhiên duỗi tay, sờ soạng mu bàn tay Mạnh Miên Đông, cười trêu: "Vậy em có thích kích thích như vậy không?" "Thích." Dù Mạnh Miên Đông xấu hổ đến không chịu nổi, nhưng vẫn thật thà đáp, "Lúc kết hợp, em có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, nó làm cho em cảm thấy thân thể của anh và em gắn liền với nhau, vĩnh viễn không rời." Văn Nhiên nghiêm mặt nói: "Mặc kệ thân thể chúng ta có gắn liền với nhau không, chúng ta đều vĩnh viễn không rời." "Ừm." Mạnh Miên Đông buông nĩa, trở tay nắm tay Văn Nhiên, "Văn Nhiên, em chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng được ai theo đuổi, trước đây em cảm thấy mình không thể hấp dẫn anh, luôn cảm thấy bất an, bây giờ thì không còn nữa." "Vậy là tốt rồi." Văn Nhiên rút tay về, ôn nhu nói, "Ăn đi, ăn xong anh ôm em ngủ." Mạnh Miên Đông gật đầu, ăn bò bít tết và salad cá hồi măng tây, cậu chưa từng uống rượu, mới uống có mấy ngụm đã ngà ngà say. Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đến phòng tắm đánh răng rửa mặt trước, sau đó ôm về giường, rửa sạch dụng cụ ăn uống, dọn dẹp phòng bếp một phen rồi mới lên giường. Chiếc giường đơn rộng chừng một mét thật sự quá chật hẹp, anh ôm Mạnh Miên Đông vào lòng mới miễn cưỡng chứa được hai người. Hơi thở Văn Nhiên quẩn quanh sau tai Mạnh Miên Đông, nóng bỏng đến mức dường như có thể xuyên qua lớp da mỏng manh tiến vào lớp sương sụn bên trong. Mạnh Miên Đông khó nhịn mà quay đầu, hỏi: "Anh không hôn em à?" Văn Nhiên nom rất bình tĩnh, hỏi: "Em muốn anh hôn em thế nào?" Mạnh Miên Đông không do dự nói: "Hôn lưỡi." "Miên Đông háo sắc." Văn Nhiên trở mình đè Mạnh Miên Đông xuống, rồi hôn cậu. Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn hé miệng, hai tay ôm cổ Văn Nhiên. Văn Nhiên tham nhập vào trong khoang miệng Mạnh Miên Đông, không nhẹ không nặng liếm láp, lúc này, anh phát hiện Mạnh Miên Đông vòng chân kẹp chặt eo anh. Đầu lưỡi của của anh dừng trên đầu lưỡi Mạnh Miên Đông, dụ dỗ đầu lưỡi Mạnh Miên Đông ra khỏi khoang miệng, để Mạnh Miên Đông có thể nhìn thấy đầu lưỡi hai người dây dưa. Mạnh Miên Đông thấy đầu lưỡi ướt át của mình bị đầu lưỡi Mạnh Miên Đông chọc ghẹo, lúc thì cuốn lên lúc thì duỗi ra, vô cùng dâm mỹ. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, Văn Nhiên bất mãn tóm lấy cằm cậu. Văn Nhiên nhẹ nhàng đẩy đầu lưỡi Mạnh Miên Đông trở về, sau đó cắn lên môi Mạnh Miên Đông. Cắn một hồi, lại bắt đầu liếm mút, thẳng đến khi môi Mạnh Miên Đông sưng vù mới buông ra, anh nhìn Mạnh Miên Đông từ trên cao xuống, khàn giọng hỏi: "Em đang dụ dỗ anh à?" Mạnh Miên Đông mê man, đưa mắt nhìn Văn Nhiên: "Dụ dỗ?" Văn Nhiên bất đắc dĩ giải thích: "Em muốn anh hôn lưỡi, lại dùng hai chân kẹp chặt eo anh, không phải dụ dỗ thì là gì?" Toàn bộ lực chú ý của Mạnh Miên Đông đều tập trung trên môi lưỡi, làm gì ý thức được mình chủ động vòng chân kẹp chặt eo Văn Nhiên. Tư thế này không khác vừa nãy là bao, có khác là khác ở chỗ Văn Nhiên không đi vào thôi. Mặt cậu nhất thời đỏ như nhuộm, lúng túng nói: "Em cũng không biết tại sao mình lại vòng chân kẹp chặt eo anh." Văn Nhiên cúi đầu, cắn vành tai Mạnh Miên Đông, phả một hơi nóng: "Bởi vì em đã thực tủy biết vị rồi." Thực tủy biết vị? Chỉ làm một lần, mình đã thực tủy biết vị? Cơ mà thân thể của mình đúng là nhớ kỹ khoái cảm điên đảo mà Văn Nhiên mang đến. Hay tại mình quá háo sắc? Mạnh Miên Đông trước giờ đều thành thật với Văn Nhiên, lập tức xin lỗi: "Em xin lỗi, tại em háo sắc quá." Văn Nhiên kỳ quái hỏi: "Sao em phải xin lỗi anh?" Mạnh Miên Đông trả lời: "Chẳng lẽ háo sắc không phải là sai sao?" Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Ở trong nước, đa số mọi người đều xấu hổ và tránh né khi nói đến chuyện tình dục, trên phim truyền hình hay phim chiếu rạp, dù có cảnh hôn môi cũng chỉ dừng ở mức môi chạm môi. Nhưng Miên Đông, em phải biết người trưởng thành hưởng thụ chuyện tình dục không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, đừng sa đọa quá là được. Còn đối với anh, tiền đề phải là người anh yêu, anh thích em háo sắc, anh thích em chủ động, thích em đòi anh hôn, anh thích em, đương nhiên thích cùng em thân mật rồi." "Là vậy ư?" Mạnh Miên Đông xuất thân từ gia đình bảo thủ, ba mẹ cậu chưa từng nắm tay trước mặt cậu, từ lúc cậu lên cấp hai, ba mẹ đã dặn dò không cho cậu yêu sớm. Nghe Văn Nhiên nói thế, cậu mới thoáng yên tâm, nhìn Văn Nhiên nói: "Em chưa từng nghĩ muốn cùng người khác lên giường." Văn Nhiên hài lòng nói: "Miên Đông ngoan như vậy, lần sau nhất định anh sẽ tận lực thỏa mãn em." Mạnh Miên Đông thẹn thùng hỏi: "Không thể thỏa mãn liền được sao?" Văn Nhiên lắc đầu: "Không được, cơ thể nam giới vốn không thích hợp tiến vào, làm thêm lần nữa em sẽ chịu không nổi." Anh sợ cứ tiếp tục đề tài này thì tự chủ của mình sẽ sụp đổ, thế là xoay người, nằm xuống giường, ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, úp úp mở mở: "Miên Đông, anh có một tin tức tốt muốn nói cho em, em có muốn biết không?" Mạnh Miên Đông ngơ ngác hỏi: "Anh thích em, thích thân thể em, thích cùng em lên giường, thích em háo sắc, thích em đòi anh hôn, thích cùng em thân mật, đó chính là tin tốt nhất với em rồi, còn tin nào tốt hơn nữa?" Rõ ràng Mạnh Miên Đông đang tự thuật chứ không phải đang nói tình thoại, nhưng Văn Nhiên vẫn nếm được hương vị ngọt ngào. Văn Nhiên tạm thời bỏ tin tức tốt qua một bên, lấy rượu vang đỏ tới, uống một ngụm, hôn lên môi Mạnh Miên Đông. Chất lỏng của rượu chảy qua lại trong miệng hai người họ, tràn ra khóe môi Mạnh Miên Đông. Văn Nhiên liếm hết chất lỏng tràn ra, liếm từ khóe môi đến xương quai xanh của Mạnh Miên Đông. Mạnh Miên Đông thở hổn hển, bất chợt phát hiện mình có phản ứng, nhưng mà Văn Nhiên nói thích cậu háo sắc. Cho nên cậu trực tiếp nói: "Giúp em." Văn Nhiên duỗi tay ra, đồng thời cẩn thận hôn Mạnh Miên Đông. Qua hồi lâu, Văn Nhiên vào phòng tắm rửa sạch tay, rồi cầm một cái khăn tới. Anh lau sạch cho Mạnh Miên Đông, hỏi: "Em thật sự không muốn biết tin tức tốt là gì sao?" Giọng Mạnh Miên Đông đã khàn đặc: "Là cái gì?" "Em đã vượt qua vòng thứ nhất của cuộc thi sáng tác truyện tranh!" Văn Nhiên vuốt ve gương mặt kinh ngạc của Mạnh Miên Đông, "Nói trước là anh không có gian lận giúp em, anh chỉ nói kết quả cho em biết trước thôi." "Đúng là một tin tốt." Mạnh Miên Đông nghẹn ngào, "Mấy ngày nay em vẫn đang chuẩn bị cho vòng thứ ba, mà thực tế em cho rằng 80% mình sẽ bị loại từ vòng thứ nhất." Văn Nhiên cảm thấy ghen tỵ: "So với anh thích em, thích thân thể em, thích cùng em lên giường, thích em háo sắc, thích em đòi anh hôn, thích cùng em thân mật thì tin nào tốt hơn?" Mạnh Miên Đông chưa từng thấy một mặt trẻ con thế này của Văn Nhiên, cố ý ra vẻ khó chọn, chần chờ nói: "Cái này..." Văn Nhiên thở dài: "Không ngờ có ngày anh phải tranh sủng với một cuộc thi sáng tác truyện tranh." Mạnh Miên Đông buồn cười, ôm chặt anh, an ủi: "Anh thích em, thích thân thể em, thích cùng em lên giường, thích em háo sắc, thích em đòi anh hôn, thích cùng em thân mật là tin tức tốt nhất." Văn Nhiên thừa cơ rờ xương hồ điệp của Mạnh Miên Đông, hỏi: "Vì sao?" Mạnh Miên Đông cố nén thẹn thùng đáp: "Vì anh làm em thực tủy biết vị." Đáp án tiêu chuẩn này làm Văn Nhiên vui vẻ hôn lên mặt Mạnh Miên Đông vài cái, sau đó mới động viên: "Miên Đông của anh là giỏi nhất, em nhất định có thể giành được hạng nhất, thuận lợi đăng dài kỳ trên." Mạnh Miên Đông khép hờ mắt nói: "Em không tin." "Không sao, có anh ở bên em." Văn Nhiên lại hỏi, "Mấy ngày nay nay em chuẩn bị vòng thứ ba thế nào rồi?" "Em..." Tâm tình Mạnh Miên Đông trong nháy mắt chùng xuống, "Ngay cả kịch bản em cũng không nghĩ ra." "Không cần gấp, từ từ, còn lâu mới tới vòng thứ ba mà." Văn Nhiên đi tắt đèn, "Miên Đông, ngủ đi." "Ừm." Mạnh Miên Đông chôn mặt trong lòng Văn Nhiên, không bao lâu đã ngủ mất. Sáng sớm, cậu mơ mơ màng màng cảm giác được Văn Nhiên đang hôn cậu, lúc tỉnh lại thì không thấy Văn Nhiên đâu nữa. Có điều Văn Nhiên có để lại tờ giấy cho cậu: Anh đã mua sủi cảo rau tề thái bỏ ở trong tủ lạnh, nhớ nấu ăn đó. Di động của cậu cũng nhận được tin nhắn thoại của Văn Nhiên, vừa nhấn vào, giọng nói giàu từ tính của Văn Nhiên chui vào lỗ tai cậu: "Miên Đông, anh yêu em." Cậu lập tức đáp lại: "Văn Nhiên, em cũng yêu anh." Bắt đầu từ hôm nay, nếu Văn Nhiên không đi làm, Văn Nhiên sẽ hôn Mạnh Miên Đông vào mỗi sáng và nói với Mạnh Miên Đông rằng: "Miên Đông, anh yêu em." Nếu Văn Nhiên phải đi làm, anh sẽ gửi một tin nhắn thoại cho Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, anh yêu em." Trước đây Mạnh Miên Đông chưa từng nếm trải mùi vị yêu đương, khi nhìn thấy ba chữ "Anh yêu em" trên TV, truyện tranh hoặc tiểu thuyết, cậu đều không có cảm giác gì. Sau khi cùng Văn Nhiên yêu đương, cậu lại cảm thấy câu thoại kỳ diệu nhất thế gian chính là "Anh yêu em", "Anh yêu em" có thể khiến thế giới tầm thường khoác thêm một lớp bong bóng hồng. Dù Văn Nhiên không ở bên cạnh, cậu cũng cảm thấy mình như đang tắm trong đường. Song, cậu vẫn không có lòng tin với truyện tranh của mình. Ngày phát hành kỳ mới của, cậu đến sạp báo mua, mở tạp chí ra xem, quả nhiên giống như Văn Nhiên nói, cậu vào vòng trong rồi, dưới danh sách công bố còn có đề thi vòng thứ hai, tựa đề là "Thế giới chúng ta đang sống". Từ cái đề này có thể triển khai thành nhiều loại đề tài, ví dụ như khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, sinh hoạt thường ngày... Cậu vừa suy nghĩ vừa ôm đi về phía trước, cậu vốn tính về nhà, lại bỗng muốn đến thư viện. Cậu đã đáp ứng Văn Nhiên sẽ trị hết bệnh sợ bị đỏ mặt, cậu muốn thử nhìn người khác, chẳng qua cậu đã từ chức, vẫn ở trong nhà trọ của mình không ra ngoài. Thư viện là một nơi có rất nhiều người lạ, những người này không nhìn mặt nhau hay nói chuyện với nhau. Thư viện cách sạp báo không quá xa, đi khoảng chừng nửa tiếng là đến. Cậu mua một chai nước suối, ôm vào. Thư viện này là thư viện thành phố, mở cửa miễn phí, không cần phải check thẻ. Càng đi vào bên trong, người càng nhiều, khó khăn lắm cậu mới tìm được một chỗ ngồi. Nhưng xung quanh chỗ đó toàn là người. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Nào ngờ, học sinh trung học bên cạnh cậu bỗng lên tiếng: "Xin lỗi, đây là chỗ của bạn em, cậu ấy đi tìm sách, sẽ trở lại ngay." Cậu đứng lên, ánh mắt không cẩn thận chạm phải khuôn mặt của học sinh trung học, hai má lập tức nóng bừng. Học sinh trung học lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Cậu sợ học sinh trung học sẽ nói gì đó, vội vã chạy đi. Cậu chạy ra khỏi thư viện, đi thẳng về nhà. Về đến nhà, cậu sờ sờ ngực, phát hiện tim mình đập mạnh kinh khủng. Cậu ngồi xổm bên cửa, chợt đứng dậy, tự cổ vũ: "Ngày mai mình phải thử lần nữa, nhất định mình sẽ làm được." Sau đó, cậu đi tới bàn ăn, ngồi trên đệm, cảm thấy khát nước, rót một ly nước uống. Uống nước rồi cậu mới nhớ mình để bỏ quên chai nước suối ở thư viện. Đây thực sự là một chuyến đi thư viện thất bại. Cậu cho phép mình chán nản một hồi, rồi mở xem. Tác phẩm ngắn nhất trên cũng phải đăng cỡ ba tháng nữa mới hết, tác phẩm dài nhất đã viết được ba năm rồi. Trang tạp chí có hạn, các tác phẩm dài nổi tiếng chiếm một phần lớn, khiến các tác phẩm mới ít cơ hội được đăng lên. Muốn mở một đường máu là chuyện cực kỳ khó khăn. Cậu nghiêm túc đọc, mỗi câu chuyện trên đây đều rất hấp dẫn. Lật tới trang cuối, cậu thấy một tác phẩm ngắn, nội dung là sinh hoạt hằng ngày của một quán cafe, tác giả của tác phẩm này là Hứa Thấu. —— Hứa Thấu dùng tên thật của mình. Hứa Thấu đánh trận nào thua trận đó nay rốt cuộc đã có cơ hội đăng trên. Cố gắng của Hứa Thấu đã được hồi báo. Nếu cậu cố gắng như Hứa Thấu, có phải cũng có ngày được đăng tác phẩm trên không? Nghĩ như thế, cậu không nhịn được tưởng tượng cảnh tác phẩm mình được đăng trên, lâu rồi cậu không có ảo tưởng như vậy. Văn Nhiên tan tầm liền đến gặp Mạnh Miên Đông, mới vừa mở cửa ra, anh ngạc nhiên thấy Mạnh Miên Đông phá lệ sáng sủa, cười hỏi: "Hôm nay gặp chuyện gì tốt à?" "Anh có biết chuyện truyện tranh ngắn của Hứa Thấu được đăng trên không?" Thấy Văn Nhiên lắc đầu, Mạnh Miên Đông nói tiếp, "Em chưa từng nhắc Hứa Thấu với anh đúng không? Hứa Thấu là đồng nghiệp trong quán cafe mà em làm thêm lúc trước, Hứa Thấu là phục vụ, lần đầu tiên em gặp anh cũng là lần đầu tiên em làm phục vụ, quán cafe có hai phục vụ, một người là Hứa Thấu, một người là sinh viên làm thêm. Ngày đó, Hứa Thấu phát sốt xin nghỉ, sinh viên làm thêm cũng đột ngột nghỉ việc, dưới sự nhờ cậy của chủ quán, em không thể không tạm thời đảm đương công việc phục vụ. Sau này, em đến ban biên tập, không ngờ lại gặp Hứa Thấu ở ban biên tập, hóa ra Hứa Thấu muốn vẽ một bộ truyện có bối cảnh là quán cafe nên mới đi làm ở quán cafe, cậu ta thường tự tiến cử với Bạch Tiêu, nhưng lần nào đều thất bại. Nào ngờ, trong kỳ mới của hôm nay lại đăng truyện tranh ngắn của Hứa Thấu." Thật ra Mạnh Miên Đông đã từng nhắc Hứa Thấu với Văn Nhiên, lúc ấy Mạnh Miên Đông nói rất hâm mộ Hứa Thấu. Hứa Thấu, Hứa Thấu... Mạnh Miên Đông nói một đoạn thật dài, tổng cộng nhắc Hứa Thấu tám lần! Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông sẽ không di tình biệt luyến, nhưng anh không thích Mạnh Miên Đông cứ mãi nhắc đến Hứa Thấu trước mặt anh. Hay là bảo biên tập Hàng đừng đăng tác phẩm của Hứa Thấu nữa? Anh nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình quá hẹp hòi, dù gì Hứa Thấu cũng dùng hành động thực tế cổ vũ Mạnh Miên Đông. Nhưng cảm giác ăn giấm chua thật khó chịu. Mạnh Miên Đông không hề phát hiện Văn Nhiên đang ăn giấm chua, cậu lật đến trang đăng truyện tranh của Hứa Thấu, hưng phấn nói: "Anh xem, đây là Hứa Thấu vẽ, lấy quán cafe làm bối cảnh." Văn Nhiên không thể khống chế được sự chua loét của mình, đoạt lấy trên tay Mạnh Miên Đông, vứt xuống đất, sau đó bế Mạnh Miên Đông lên, đè lên giường. Mạnh Miên Đông không kịp phòng bị, sau khi bị thả lên giường mới đỏ mặt hỏi: "Hôm nay anh muốn làm?" Từ sau đêm đầu tiên, Văn Nhiên không cùng Mạnh Miên Đông làm đến cuối, thứ nhất là năm ngày này anh bận quá, thứ hai là anh không muốn làm Mạnh Miên Đông đau. Cùng lắm là anh chỉ dùng tay. Nghe Mạnh Miên Đông hỏi như vậy, anh liếm môi Mạnh Miên Đông nói: "Em muốn làm không?" "Muốn, làm đi." Mạnh Miên Đông chủ động cởi tây trang cho Văn Nhiên, sau đó cởi sơmi cho Văn Nhiên. Văn Nhiên nổi ý xấu không giúp Mạnh Miên Đông, trơ mắt nhìn Mạnh Miên Đông cởi quần áo cho anh. Lúc cởi tới quần lót, cả người Mạnh Miên Đông như được ngâm nước nóng, da dẻ đỏ bừng. Văn Nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông nói: "Nhanh cởi quần áo của mình ra." "Anh không giúp em?" Sau khi bị Văn Nhiên từ chối, Mạnh Miên Đông chỉ đành tự cởi quần áo của mình. Ánh mắt Văn Nhiên tựa như hóa thành thực thể, vuốt ve từng tấc da thịt lộ ra của cậu, khiến cậu vừa xấu hổ vừa ngọt ngào. Cởi xong, cậu ngồi trên giường, nhắm mắt chờ Văn Nhiên "yêu thương" cậu. Chờ mãi không thấy thân thể Văn Nhiên đè lên, chỉ nghe thấy ngăn kéo mở ra. Không lâu lắm, giọng của Văn Nhiên vang lên bên tai cậu: "Miên Đông, anh nhớ anh để áo mưa và gel bôi trơn ở trong ngăn kéo mà, sao lại chỉ có gel bôi trơn, em bỏ áo mưa ở chỗ khác hả?" Mạnh Miên Đông thẳng thắn nói: "Em không thích áo mưa nên em đã vứt hết rồi." Văn Nhiên quay lại trước mặt Mạnh Miên Đông, xoa cổ Mạnh Miên Đông, nói: "Dáng vẻ này của em thật khiến anh muốn bắt nạt em tới khóc." Mạnh Miên Đông lấy can đảm ngẩng đầu lên: "Ừ, bắt nạt em tới khóc đi." Như Mạnh Miên Đông mong muốn, lát sau, Văn Nhiên bắt nạt Mạnh Miên Đông đến phát khóc. Mạnh Miên Đông vừa khóc vừa cảm nhận được thân mật không có khoảng cách, kẹp chặt eo Văn Nhiên hơn. Văn Nhiên vốn muốn làm thêm mấy lần, có điều lúc chuẩn bị làm lần thứ hai, bụng Mạnh Miên Đông không thức thời kêu lên một cái. Mạnh Miên Đông vờ như không nghe thấy, nói: "Tiếp đi." Văn Nhiên cười cười, lui ra, nói: "Ăn tối xong làm tiếp." Văn Nhiên không có ý định làm những món phức tạp, chỉ làm hai dĩa cơm chiên xì dầu đơn giản. Hai người ăn cơm chiên xì dầu xong, liền bắt đầu làm lần thứ hai. Thời gian mỗi lần đều rất dài, chờ xong lần thứ ba đã tới rạng sáng. Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông nửa tỉnh nửa mê đi tắm, lúc rửa cho Mạnh Miên Đông, đột nhiên nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: "Vứt áo mưa là đúng, em thích cảm giác không có áo mưa, cảm giác nóng rực thoải mái, cảm giác chảy ra cũng vô cùng chân thật, nhưng em hi vọng không chảy ra hơn." Đối mặt với Mạnh Miên Đông thẳng thắn như vậy, Văn Nhiên khó nhịn mà làm thêm một lần. Sau lần này, Mạnh Miên Đông hoàn toàn ngủ mất. Tuy Mạnh Miên Đông đã ngủ nhưng vẫn dính người như cũ, tay chân quấn chặt lấy anh. Bởi vì quấn quá chặt, anh vừa rời giường, Mạnh Miên Đông liền tỉnh lại. Anh nhìn đôi mắt nhập nhèm của Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, còn sớm lắm, em ngủ thêm một lát đi, anh đi làm đây." Mạnh Miên Đông ngáp một cái, ôm tay phải của anh, cọ mặt vào mu bàn tay anh: "Văn Nhiên, Hứa Thấu có thể đăng truyện tranh ngắn trên, em cũng nhất định có thể làm được đúng không?" Vì hôm qua làm hơi quá, giọng Mạnh Miên Đông khàn vô cùng, Văn Nhiên thật vất vả mới đoán được Mạnh Miên Đông đang nói gì. Phản ứng đầu tiên của anh là: Sao Miên Đông lại nhắc đến Hứa Thấu đáng ghét đó nữa rồi? Phản ứng thứ hai của anh là cúi đầu hôn lên trán Mạnh Miên Đông: "Đúng vậy, em cũng nhất định có thể làm được." Mạnh Miên Đông ngây ngốc cười: "Em phải bắt đầu cố gắng." Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông: "Không phải em vẫn luôn cố gắng sao?" Mạnh Miên Đông chợt bừng tỉnh: "Em không có luôn cố gắng." "Không, em vẫn luôn cố gắng." Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông, nói "Em vẫn luôn cố gắng, thế nên em chắc chắn sẽ được hồi báo." Hết chương 130