Người yêu mắc chứng trầm cảm

Chương 125 : chứng sợ bị đỏ mặt (8)

Edit: Phong Nguyệt Không biết cảm giác lên giường với Văn Nhiên sẽ ra sao? Một người đàn ông và một người đàn ông thì làm thế nào nhỉ? Thân thể giống hệt nhau, làm sao đi vào? Có phải chỉ cần cởi quần áo, hôn môi an ủi đã xong rồi không? Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, bỗng dưng phì cười. Mình và Văn đã hẹn hò! Văn Nhiên đã là bạn trai của mình! Văn Nhiên còn nói muốn hẹn hò dựa trên cơ sở kết hôn! Trong lòng cậu vui như trẩy, hai gò má nóng hổi. Cậu đứng dậy đi tắm, rồi thay quần áo, nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh được. Cậu về giường, lăn qua lộn lại, trên mặt treo nụ cười ngu. Lăn một hồi, cậu lấy di động ra, di động vừa sáng lên, ảnh Văn Nhiên liền xuất hiện. Văn Nhiên trong ảnh mỉm cười, vì uống rượu nên không giống với dáng vẻ nghiêm trang thường ngày, mà tràn đầy sức hút. Cậu vuốt ve khuôn mặt Văn Nhiên, kìm lòng không đặng hôn lên môi Văn Nhiên một cái. Song, Văn Nhiên trong ảnh còn kém Văn Nhiên chân thật rất xa rất xa. Cậu nhớ đến cảm giác lúc bị Văn Nhiên hôn, bỗng thấy xấu hổ vô cùng. Suốt đêm cậu đều nghĩ về Văn Nhiên, sáng hôm sau, cậu dẫn cặp mắt gấu trúc đi làm. Cậu hào hứng chạy đến phòng làm việc của Văn Nhiên, gõ cửa một cái, cửa vừa mở ra, một cánh tay vươn tới, túm cậu vào trong, sau đó cậu bị đặt trên cửa, bị lột khẩu trang và bị hôn môi. Cậu đã biết phương pháp hôn môi chính xác, thế nên khi cánh môi vừa bị chạm, cậu lập tức hé miệng. Văn Nhiên không khách khí, thăm dò vào trong, lúc nhẹ lúc mạnh khuấy lộng, hai tay sờ soạng thân thể cậu. Bị hôn, lại bị vuốt ve, thân thể cậu thoáng chốc mềm nhũn. Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông, không tiếp tục nữa, anh kết thúc nụ hôn, ôm Mạnh Miên Đông vào trong ngực, đến ghế sofa ngồi, một bên vỗ lưng Mạnh Miên Đông, một bên nói: "Thích nụ hôn chào buổi sáng của anh không?" Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên bằng đôi mắt sũng nước, thành thật nói: "Thích." "Thích là tốt." Văn Nhiên lau nước bọt dính trên môi Mạnh Miên Đông, "Chào buổi sáng, bạn trai của anh." "Chào..." Cậu vừa mới phun ra một chữ, ngón tay Văn Nhiên lại nhân cơ hội xông vào. "Ưm..." Cậu chưa từng bị ai đối xử thế này, có điều cảm giác thật thoải mái, dù không thoải mái bằng lúc hôn môi. Văn Nhiên không nhanh không chậm khuấy lộng khoang miệng cậu, để phòng ngừa bản thân không khống chế nổi, không bao lâu sau, anh rút ngón tay ra. Mạnh Miên Đông nhìn đầu ngón tay dính ánh nước của Văn Nhiên, xấu hổ pha lẫn ngọt ngào, ma xui quỷ khiến ngậm nó vào, nhẹ nhành liếm láp. Văn Nhiên cười: "Miên Đông của anh thật nhiệt tình." Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên, nhưng không nhả ngón tay ra. Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần, dừng ở cửa, sau đó, cửa bị ai đó gõ. Bên ngoài là thư ký của Văn Nhiên, không được sự cho phép của Văn Nhiên, cô sẽ không tùy tiện đẩy cửa vào, chỉ đứng ở ngoài nói: "Văn tiên sinh, còn mười phút nữa là đến giờ họp." Văn Nhiên không lên tiếng, rút ngón tay của mình ra, lại hôn Mạnh Miên Đông. Thư ký không chờ được câu trả lời của Văn Nhiên, hoài nghi không biết Văn Nhiên có ở trong không, hỏi: "Văn tiên sinh, anh có ở trong không?" Mình và Văn Nhiên rõ ràng đang quen nhau, mà dưới tình huống này lại hệt như đang vụng trộm. Mạnh Miên Đông đỏ mặt, lại không muốn đẩy Văn Nhiên đang áp trên người cậu. Nhưng lỡ thư ký vào thì sao đây? Nghĩ như vậy, cậu liền đẩy Văn Nhiên ra, chỉ là làm thế nào cũng không đẩy được, ngược lại còn bị Văn Nhiên cởi một nút áo. Mạnh Miên Đông dưới thân thoạt nhìn thảm thương vô cùng, thảm thương đến nỗi Văn Nhiên muốn bắt nạt Mạnh Miên Đông, làm Mạnh Miên Đông càng thảm thương hơn. Nhưng thời gian và địa điểm không đúng, anh không thể không thu hồi tâm tư của mình. Anh buông môi Mạnh Miên Đông ra, cài nút áo cho Mạnh Miên Đông xong mới cất giọng: "Ừm, tôi biết rồi." Rồi anh giúp Mạnh Miên Đông đeo khẩu trang, hôn mi tâm Mạnh Miên Đông một cái, nói: "Xin lỗi, vừa nãy anh bắt nạt em." Mạnh Miên Đông hôn lên má Văn Nhiên cách một lớp khẩu trang, nói: "Không sao." Văn Nhiên giữ chặt cổ tay Mạnh Miên Đông, kéo Mạnh Miên Đông ngồi dậy, dùng ngón tay phác họa vành mắt Mạnh Miên Đông, quan tâm hỏi: "Hôm qua không ngủ ngon sao?" Mạnh Miên Đông nói dối: "Hôm qua em xem phim kinh dị, sợ quá ngủ không được." Cậu thầm bổ sung trong lòng: Em không nói với anh là em nghĩ đến anh đến nỗi ngủ không được, không cho anh cơ hội bắt nạt em đâu, hừ! Mạnh Miên Đông thật sự không biết nói dối, Văn Nhiên nhanh chóng nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Miên Đông, anh không chọc thủng, mà nghiêm túc nói: "Lần sau ngủ không được, anh ngủ chung với em, bảo đảm em sẽ ngủ ngon." Văn Nhiên thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng Mạnh Miên Đông lại cảm thấy biện pháp của Văn Nhiên không thích hợp áp dụng cho thiếu nhi. Mạnh Miên Đông xấu hổ cúi đầu xuống, không trả lời. Văn Nhiên không còn thời gian bắt nạt Mạnh Miên Đông nữa, xoa đầu Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông, anh phải đi họp đây, bữa trưa gặp." "Bữa trưa gặp, bạn trai của em." Sau khi tạm biệt Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông vào nhà vệ sinh rửa mặt, đợi bình tĩnh rồi mới về ban biên tập, bắt đầu làm việc. Bởi vì tạp chí kỳ này đã mang đi in ấn, bầu không khí trong phòng làm việc khá thoải mái. Lúc chuẩn bị tiếp tục xem truyện tranh, biên tập đột nhiên đi tới bên cạnh cậu, nói: "Miên Đông, sắp tới tạp chí chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi sáng truyện tranh, phiền cậu giúp chúng tôi đăng tin này trang Web chính thức và Wechat chính thức." Thi vẽ truyện tranh... Là cuộc thi mà Văn Nhiên từng nhắc đến... Nếu mình có thể dự thi thì tốt biết bao, nếu mình giành được giải thưởng thì tốt biết bao... Chỉ là dựa vào năng lực của cậu, cậu không thể làm được điều đó. Mạnh Miên Đông ngẩn người, bị biên tập gọi thêm một tiếng "Miên Đông" mới hồi thần. Cậu gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi." Hết chương 125 Nếu bỏ qua bệnh tâm lý của Miên Đông thì tâm lý của Miên Đông ở thế giới này là bình thường nhất (thế giới trước là thú không tính), Miên Đông không có hoài nghi hay khúc mắt gì với Văn Nhiên mà trái lại còn có ấn tượng tốt với Văn Nhiên nữa nên việc hai người nhanh chóng quen nhau cũng rất bình thường.