“Tôi sẽ gửi Sơ Agnes đi cùng anh,” bà tu viện trưởng nói. “Sơ ấy có tài chữa bệnh.” “Đức ngài sẽ rất cảm kích trước sự giúp đỡ của sơ,” Jerard nói. Người đàn ông trẻ cúi mình và bà mỉm cười. Hai lần, bà đã nói với anh ta rằng bà không đòi hỏi sự tôn kính như vậy và cả hai lần anh ta đều đã gật đầu đồng ý, thế mà đã lại vừa quên ngay. Bà làm anh ta e sợ, bà biết như vậy. Không phải vì sức ảnh hưởng mà gia tộc bà có được - lí do hợp lý trong những năm tháng thế tục của bà – mà bởi bà là tu viện trưởng của tu viện Thánh nhân từ, một địa vị mà bà đã nắm giữ suốt hai mươi năm qua và hi vọng là sẽ vẫn tiếp tục đến khi bà qua đời. Bà sinh ra với tên là Gertrude của vùng Bachian, đến tu viện Thánh Nhân Từ lúc đầu như một người mới chưa chắc chắn được về tương lai hay lòng mộ đạo của mình. Ba mươi năm sau bà đã hoàn toàn đoan chắc về cả hai điều đó. Bà đã nhận thấy tu viện là nơi cần đến tài năng của bà, và coi học sinh như những đứa con dù bà chưa từng mang nặng đẻ đau. Không phải tất cả những cô gái nằm trong sự chăm sóc của bà đều tự nguyện chấp nhận những chỉ dẫn mà bà trao cho họ. Song, với mỗi cô bé làm được điều đó, đều được bà đánh giá cao vì tính hiếu học, khát khao tri thức. Với mỗi cô bà đều trao cho sự nghiêm khắc và tình thương mến. Nhưng gia tài lớn nhất mà bà tặng cho những cô gái được nuôi dạy tại tu viện Thánh Nhân Từ là món quà của sự tự hiểu biết về bản thân mình. Trước khi họ rời tu viện, mỗi người họ đều biết được điều may mắn nhất của họ và cách chia sẻ nó với thế giới. Một vài người sở hữu những tài năng chữa bệnh, một số có khả năng biến một khu vườn trở nên xanh tốt. Một số khác được trời phú thiên tư là người lãnh đạo, và những điền trang của họ sẽ được quản lý một cách khéo léo. Cũng có vài cô gái được ban phúc với món quà là tiếng cười và một ít thứ khác, nhưng thế gian có thể tươi sáng hơn nhờ có sự hài hước, bà tin vậy. Thỉnh thoảng, có một cô gái đặc biệt ở lại quá thời gian tại tu viện. Tài năng của cô gái đó thậm chí cả Gertrude cũng phải kính nể. Cách đây vài năm là Anne Nursia. Cô ấy, Anne dịu hiền, được ban cho tài năng tạo ra được những bức tranh đẹp không thể tưởng tuợng được từ những loại nguyên liệu khiêm tốn nhất. Với mỗi cô gái, bà tu viện trưởng đều cảm nhận được một sự nhẽ nhõm và nỗi buồn trái ngược nhau khi họ rời khỏi tu viện Thánh Nhân Từ. Juliana là một trong những thất bại khốn khổ nhất của bà. Gertrude chưa bao giờ có thể nhận rõ được tài năng thật sự của cô gái. Juliana sở hữu sự bướng bỉnh và cô có ý chí quyết tâm học hỏi những kĩ năng cần thiết trong phòng viết. Điều này sẽ còn mạnh mẽ hơn cả tài năng bẩm sinh và đem lại cho cô thành công. Cô không dễ dàng vui vẻ, nhưng luôn mỉm cười khi bị dỗ ngọt. Gertrude biết rằng cô sẽ là một nữ chủ nhân của Langlinais với sự duyên dáng và đĩnh đạc, nhưng đó là nhờ sự luyện rèn của cô hơn là sự cúi mình. Cô quá kín đáo, quá dè dặt, như một mùa xuân khẽ gõ cửa nhà bạn hoặc một dòng suối bị ghìm lại. Một cô gái bí ẩn, và luôn luôn như vậy. Song bà cũng không hề do dự khi gửi sự giúp đỡ đến cho cô ngay khi bà biết được chuyện không may đó. Tu viện Thánh Nhân Từ nổi tiếng cũng là nhờ những hành động tốt đẹp đó. Gertrude quay người khỏi tấm phên ngăn cách bà với những vị khách đến thăm, và căn dặn một người mới đang đứng đợi lời chỉ dẫn. Sơ Agnes sẽ đựơc gọi đến và cùng với hộp đựng thuốc cao, thuốc mỡ và các loại thuốc sắc từ thiên nhiên khác của sơ ấy, sẽ được gửi đến Langlinais. “Hiện giờ cô ấy đang được chăm sóc như thế nào?” Bà hỏi người đàn ông trẻ tuổi. “Tôi không biết, thưa sơ trưởng, tôi được lệnh đến gặp sơ ngay lập tức. Nhưng Đức ngài nghi rằng tay phải của phu nhân đã bị gãy. Nó sưng tấy rất nặng.” Bà phủi tay lên phía trước trang phục. “Tôi không giỏi về lĩnh vực này, nhưng sơ Agnes thì có đấy.” “Cám ơn sơ rất nhiều, thưa sơ trưởng.” Bà vẫy chào anh ta, quay người và đi tìm bà sơ phụ trách việc chữa bệnh. Trời vẫn tiếp tục mưa. Hơi ẩm che mờ mặt kính, khiến căn phòng như một cái hang đẫm nước. Ánh sáng nhập nhoà trên sàn, thậm chí không khí cũng dường như mù sương. “Tôi nghĩ ngài đã làm một việc rất dũng cảm, thưa lãnh chúa. Mọi người đều chứng kiến chuyện đó,” Grazide nói. Chàng quay lại và nhìn bà. Nụ cười của bà lay động điều gì dó bên trong chàng. Chàng chỉ gật đầu đáp lại. “Tội nghiệp cho đôi tay của phu nhân.” Grazide ngồi bên mép giường. Juliana nằm bên dưới tấm chăn, hai bàn tay nàng để bên ngoài chăn, băng bó đến tận cổ tay. Lớp vải băng nhiều đến mức trông nàng như một hình nộm làm chàng mất hết sự bình tĩnh trong đầu. Chàng không thể chạm vào nàng để nắn lại xương cho nàng mà Grazide thì lại không biết làm như thế nào. Chàng lục tìm trong trí nhớ ai đó ở Langlinais có đủ kĩ năng cần thiết để sơ cứu cho Juliana. “Ta đã gửi Jerard tới tu viện,” chàng nói, cố đưa ra một lời giải thích làm lí do cho việc không thể đưa ra hành động gì của chàng. Những lời của chàng dường như để làm bà ta hài lòng, trước một sự cố bất ngờ. Chàng đã rất hiếm khi trao đổi với Grazide, hay bất kì ai trong đám người của chàng, hàng tháng nay. Tuy nhiên, sự quan tâm của bà không đặt vào chàng mà vào tình trạng sức khoẻ của Juliana. Sự trung thành với vợ chàng chỉ càng làm tăng mối thiện cảm của chàng dành cho Grazide. Chàng chăm sóc nàng cùng bà trong gần một giờ đồng hồ cho đến khi chàng yêu cầu bà để lại chàng một mình với vợ chàng. Bà tán thành mà không cần thêm một lời nào, một sự im lặng hiếm có và đúng lúc. Juliana thở dài, quay đầu lại. Sebastian quan sát nàng cẩn thận để đảm bảo đó không phải là do suy nghĩ mong muốn tha thiết từ phía chàng tạo ra. Chàng bước về phía chân giường, hai tay để hai bên sườn. Hơn một giờ qua, chàng đã hiếm khi dời mắt khỏi nàng, trở nên hoà hợp với nhịp thở tự nhiên đều đều của nàng đến mức chàng chờ đợi hơi thở tiếp theo của nàng. Chàng phân vân liệu nàng có nằm mơ khi nàng bất tình không. Nàng có bị luẩn quẩn trong vô sô các hành lang của một cơn ác mộng do sự đau đớn gây ra hay không? Bàn tay tím đen của nàng xoè ra trên gối, mặt nàng quá xanh xao. Có vết thâm bên dưới mắt nàng, một vết xước nhỏ trên da mặt khiến chàng muốn vuốt ngón tay lên làn da nàng, đặt lên đó một nụ hôn. Những ước mơ ngốc nghếch. Thậm chí còn hơn cả điên rồ nữa, ước muốn được cúi người trên nàng và gạt món tóc vướng trên khuôn mặt nàng, đặt một miếng vải mát lên trán nàng. Thì thầm với nàng là tất cả những gì được cho phép. Chàng cầu cho việc đó được cho phép. Nàng mở mắt ra ngay đúng thời điểm đó. Chúng trông mệt mỏi, hai tròng mắt nhuốm màu hồng, như thể cơn đau nhức đã nhuộm màu cho chúng trong khi nàng ngủ. Chàng cảm thấy như đang có lại thời gian khi cha chàng phong tước hiệp sĩ cho chàng. Tấm mề đay trên cổ, nghi thức gõ nhẹ sống gươm lên vai đủ mạnh để làm chàng đổ nhào xuống sàn. Không có sự hận thù nào trong ánh mắt của Juliana. Thay vào đó, đôi mắt nàng dường như dâng hiến cho chàng một cái nhìn bao quát cả tâm hồn nàng. Và trong tinh thần đầy tính khoan dung đó bao hàm cả sự thấu hiểu, lòng trắc ẩn và sự ấm áp. Chắc hẳn là chàng đã nhìn lầm. Có lẽ chàng chỉ nhìn thấy những điều đó vì chàng cần sự tha thứ của nàng, vì linh hồn chàng nhức nhối vì điều đó. Chàng đã che giấu nàng quá nhiều điều. Làm sao nàng có thể cởi mở những cảm xúc của nàng như vậy được? Phải chăng đó đơn giản là do nàng đang bị mụ mẫm? Chàng đang định nói gì đó, thì ngay lúc ấy, Juliana mỉm cười. Không phải là một nụ cười rộng mở, mà là một cái nhếch lên của đôi môi tái nhợt. Tầm nhìn của chàng chập chờn như thể chàng nhìn nàng qua lớp kính cửa sổ lấp lánh nước mưa. Rồi nụ cười từ từ biến mất. Thay vào chỗ của nó là một nếp nhăn trên trán nàng. Và một sự hiếu kì rất đáng kinh ngạc. “sao chàng không nói với em?” “Làm sao một người có thể nói với cô dâu của mình một chuyện như vậy được chứ?” Mọi việc chàng làm đều là để bảo vệ cho Langlinais và bản thân chàng. Quân Templar muốn biến Langlinais thành của riêng họ, và Nhà thờ sẽ vui sướng tước đoạt lâu đài khỏi chàng. Toàn bộ tương lai của Langlinais bị đặt lên một cán cân mỏng manh. Nhờ có nàng, vì nàng đã ở lại, chàng đã xua đi được một nỗi sợ. Giờ chỉ còn phải lo lắng về quân Templar. Chàng quay lại, quyết tâm trao cho nàng sự thật ít nhất là về chuyện này. “Liệu nàng có còn muốn ở lại không nếu nàng biết?” Nàng dường như cân nhắc trong một lúc. “Em cũng không biết nữa.” “Ta thì có đấy,” chàng nói. “Nàng sẽ vừa la hét vừa bỏ chạy ra khỏi cửa.” Nụ cười phớt của nàng dường như làm dịu đi một vài nơi tối tăm bên trong chàng. “Có phải chàng triệu hồi em chỉ để không ai thắc mắc tại sao em vẫn còn ở tu viện sau khi em đã trở về ?” Chàng đã luôn nghĩ rằng nàng rất thông minh. Chàng mỉm cười với bằng chứng vừa có. “Đó là một trong những mối lo lớn nhất của ta. Nhà thờ có thể sẽ cử một mục sư tới để điều tra.” Kẻ đại diện đó, một khi biết được căn bệnh của Sebastian, sẽ có quyền trục xuất chàng ra khỏi quê hương chàng. Những người hủi không thể có tài sản. “Nhưng đó chỉ là một phần thôi,” chàng nói, thêm vào toàn bộ sự thật. “Ta muốn chuẩn bị tương lai cho quê hương ta và những con người ở đây,” chàng nói. “Vợ của ta có thể nắm giữ Langlinais, bảo vệ nó khỏi sự chiếm đoạt ngay cả khi Nhà thờ cố tìm cách cướp nó khỏi tay ta.” “Sao một chuyện như thế lại xảy ra với chàng, Sebastian?” “Điều đó có quan trọng không? Có hàng ngàn câu trả lời cho câu hỏi đó,” chàng nói, “Tất cả phụ thuộc vào việc nàng hỏi ai. Nước đục hay sữa dê hoặc do loại ánh sáng nào đó của mặt trăng.” Chàng nhìn ra chỗ khác. “vào thời điểm ta được phóng thích khỏi nhà ngục, ta đã biết số phận của mình. Thứ mà ta sẽ ngăn chặn nó tránh xa nàng.” “Bằng cách đốt cháy em ư?” Chàng quay đi. “Nếu nó bảo vệ được nàng, ta sẽ làm.” “Không còn cách nào khác sao?” “Nếu có, ta đã tìm ra rồi. Ta đã bỏ công nghiên cứu những thứ như thế này.” “Và không có phương thuốc chữa trị nào sao, Sebastian?” sự dịu dàng trong đôi mắt nàng là sự huỷ hoại của chàng. Vẻ buồn rầu trong giọng nói của nàng khiến chàng phải quay mặt đi. Nhưng chàng không làm vậy. Chàng vẫn đứng ở đó, nhìn xuống nàng. Chàng đã nghĩ hình ảnh trong lò rèn là có sức ảnh hưởng nhất tới chàng? Chàng đã không nhìn thấy trước khoảnh khắc này, với nụ cười ảm đạm của Juliana và đôi mắt xanh lá của nàng nhuốm đầy những giọt nước mắt không lộ ra. “Không,” chàng đáp. Một từ thôi, nó nói lên toàn bộ những tìm tòi và nghiên cứu của chàng và tất cả những đêm dài khi chàng dùng những gì được đã được dạy dỗ để cố gắng tìm ra cách chữa bệnh cho chính chàng. “Chúng ta không thể làm gì được nữa, phải không, Sebastian? Không gì cả.” Đó dường như là một câu hỏi ko cần có câu trả lời. * * * Jerard quay về từ tu viện Thánh Nhân Từ sớm hơn mong đợi. Bà tu viện trưởng đã làm nhiều hơn là gửi thuốc mỡ cho Juliana; bà đã cử sơ Agnes đến, người vốn mát tay trong việc chữa trị. Sebastian không hề do dự khi bà sơ thấp lùn và mập mạp lăng xăng trong phòng, quai hàm bà ở trong một góc độ cảnh báo bất kì người bàng quan nào rằng bà quyết tâm nhìn cho được thành công trong nhiệm vụ lần này của bà. Chàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì để làm dịu đi sự đau đớn của Juliana, và nếu sự hiện diện của một tu sĩ có thể cứu giúp cho nàng, chàng không quan tâm rằng nó có thể đặt chàng gần hơn với sự nguy hiểm. Bà sơ có thể, nếu bà ta biết về tình trạng của chàng, trục xuất chàng tới trại hủi khéo léo như bất cứ thầy dòng hay linh mục nào. Nhưng nó không còn quan trọng nữa. Thời hạn tự do của chàng sắp hết. Sự ẩn dật của chàng sẽ kéo dài cho đến cuối đời. Ít nhất trong suốt những ngày cuối cùng, chàng có thể tự đảm bảo về sức khoẻ của Juliana. Sơ Agnes dùng một ngón tay chỉ vào cái ghế dài, và Jerard dịch chuyển nó sang bên cạnh giường, rồi ra khỏi phòng để đem về nước ấm như bà sơ yêu cầu. Bà sơ đặt cái hộp của bà lên ghế, rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng kiểm tra đôi tay của Juliana. Juliana chỉ chịu nhắm mắt khi bà sơ sờ nắn, môi nàng mím chặt lại. Gần chặt như hai bàn tay của Sebastian đang siết lại. Jerard đến với nước và ngay lập tức được cử đi chuyến nữa, lần này là để tìm về một cốc rượu. “Ta không cần hỏi cũng biết là nó làm con đau,” Sơ Agnes nói, khi Juliana thở dốc. “Ta không nghi ngờ gì nữa là con đạ bị gãy vài xương bàn tay, con yêu dấu.” Bà sơ cuối cùng cũng thả tay nàng ra, và rướn đến cái hộp của bà, lôi ra một cái lọ đậy kín. Bà đặt những con đỉa lên bàn tay phải của Juliana. “Sự sưng tấy ngăn cản việc chữa trị tiến xa hơn,” bà giải thích, khi Sebastian di chuyển đến gần mép giường. Sau khi những con đỉa đã căng phồng lên và uể oải rơi ra, bà nâng hai bàn tay của Juliana lên bằng cổ tay, nhẹ nhàng đặt chúng vào một chậu nước trong đó bà đã đổ một hỗn hợp thơm ngát có mùi của các loại hoa. Khi bà rời khỏi chúng, bà rắc một loại bột màu vàng lên những vết cắt trên bàn tay trái và tiếp tục băng bó nó một cách nhanh chóng. “Ta cảnh báo trước cho con, con yêu, công đoạn tiếp theo sẽ rất đau đớn với con đấy.” Sebastian tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm xuống Juliana. Mặt nàng quá nhợt nhạt, nhưng nàng mỉm cười khi nhìn thấy chàng. Chàng ngồi lên mép giường đối diện với bà sơ thấp bé đang chiến đấu. “Ta đã tìm trong thư viện về ngài Catullus mà nàng đã nói tới nhưng chẳng tìm thấy gì về ông ta cả,” chàng nói với Juliana, hi vọng làm nàng xao lãng khỏi sự đau đớn sắp tới. “Em tin là ông ấy không được nổi tiếng cho lắm, Sebastian,” nàng đáp, giữ đôi mắt nàng ghim chặt vào chàng. Sơ Agnes uốn cong một ngón tay và mi mắt của Juliana run rẩy khép lại. Một hơi thở gấp gáp, không hơn một tiếng thở, là tất cả bằng chứng của sự đau đớn mà nàng đang phải trải qua. “Một lần ta đã bị gãy chân,” chàng lên tiếng. Đó là một lời mời yếu ớt để tạo ra một sự làm sao lãng , nhưng nàng vẫn mở mắt ra và lại cười với chàng. Chàng muốn nâng cằm nàng lên và đặt một nụ hôn lên môi nàng. Một nụ hôn phớt làm phần thưởng cho sự dũng cảm của nàng, cho ánh nhìn trong đôi mắt nàng. Không ác cảm mà cũng không khiếp sợ, nhưng tình thương yêu và sự cảm mến và thứ gì đó nữa quá sâu sắc để gọi tên một cách thoải mái. “Grazide kể với em chàng đã từng là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Việc bị gãy chân đã thay đổi chàng.” Hai từ cuối gần như là tiếng thở hổn hển. Nàng cắn chặt môi dưới khi bà sơ nắn một đoạn xương về đúng chỗ của nó. Chàng không nghĩ là nó có thể xảy ra, nhưng nàng thậm chí còn trở nên tái nhợt hơn trước. Chàng quay qua sơ Agnes. “Sơ không làm gì được để làm dịu cơn đau của cô ấy hay sao?” Bà sơ nhăn nhó. “Chúa mới là người chữa bệnh, ta chỉ phụ giúp Người mà thôi.” Bà sơ nhìn chú mục vào trang phục của chàng, như thể nó sẽ ngăn chàng khỏi hỏi han thêm một câu ngớ ngẩn nữa. Nhưng bà không hề hỏi tại sao lãnh chúa của Langlinais lại vận một chiếc áo len thô của tu sĩ. “Vậy sơ không thể trợ giúp Người nhẹ tay hơn được ư?” chàng nhăn mặt với bà sơ và bà nhăn mặt lại. “Sơ ấy vốn rất nhẹ tay rồi mà, Sebastian,” Juliana nói. “Kể cho em về chuyện chàng đã làm thế nào mà lại bị gãy chân đi. Nó có thú vị hơn chuyện em suýt nữa thì ngã xuống sông không?” Nụ cười của nàng cố tỏ ra hài hước, trái tim chàng dường như giãn ra khi chàng quan sát nàng. “ta đang trốn Gregory,” chàng nói. “Bọn ta đang chơi một số trò chơi, không nghi ngờ gì là một vài kiểu bắt chước dàn trận của những cuộc chiến Punic giữa người La Mã và người carthage (giống như kiểu Game đế chế bây giờ vậy). Ta xây chiến luỹ ở một vị trí phòng thủ rất hoàn hảo, chờ câu ta tấn công.” “trên ngọn tháp phía bắc,” Juliana thêm vào. Chàng gật đầu. “Chỉ có điều Gregory cũng đang chờ ta tấn công cậu ta trước. Cậu ta không đến. Ta trở nên chán nản với việc chờ đợi và quyết định tìm một vị trí chiến lược khác. Nhưng ta đã leo lên những bậc thang quá nhanh, và cuối cùng nhận ra mình đã bị ngã xuống cuối cầu thang.” “Hành động hấp tấp thường dẫn tới những hậu quả bừa bãi,” Sơ Agnes góp ý. Chàng định nói gì đó với bà sơ nhỏ bé nếu không nghe thấy Juliana thét lên. Không phải là một âm thanh thoát hoàn toàn từ cổ họng, mà gần như là nàng bị co giật trong nó. “Làm gì đó với cơn đau của cô ấy đi!” Chàng ra lệnh, quay qua bà sơ. “Tôi không thể làm gì để cô ấy bớt đau cho đến khi tôi sắp lại hết xương bàn tay của cô ấy. Hay là ngài muốn tôi để cô ấy thành tàn tật?” Họ gườm gườm nhìn nhau. Sebastian nhận ra đó là một cuộc chiến của ý chí, nhưng bà sơ đã nói những lời có lý để làm chàng im bặt. Juliana hẳn được cho phép sử dụng đôi tay của nàng; nó là thứ duy nhất còn lại cho nàng. Công việc của nàng, và Langlinais. “Grazide nói sau đó ngài đã thay đổi. Có phải vì sợ mất mặt không?” Giọng nói của Juliana là một âm thanh vút cao nhỏ nhẹ. Chàng quay lại đối mặt với nàng, vui mừng vì mắt nàng vẫn nhắm. Tốt hơn là không nên để nàng nhìn thấy tình trạng của bàn tay nàng. Thậm chí bây giờ chàng vẫn co rúm lại trước hình ảnh của nó. Chàng đã từng nhìn thấy những vết thương còn tệ hơn, đã chịu đựng những tổn thương còn trầm trọng hơn nhiều. Ngoại trừ nó dường như hoàn toàn khác biệt khi đó là bàn tay và sự đau đớn của nàng. “Ta đã có những ước mơ trở thành hiệp sĩ vĩ đại nhất trên toàn nước Anh.” “Vậy cơ đấy, ngạo mạn quá,” sơ Agnes lẩm bẩm. “Sơ không nhanh hơn được sao?” Tâm trạng cáu kỉnh của chàng đang được kìm nén chỉ bởi một làn ranh của ý chí. “Còn nhiều chỗ nơi xương bàn tay của cô ấy đã xuyên qua da. Quan trọng nhất là chúng phải được nắn lại thật nhẹ nhàng. Đó là một công việc tỉ mỉ và tốn thời gian.” Giọng bà sơ hoà nhã một cách đáng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt bà thì không. Nó có thể trừng phạt với một cái liếc. “Cô ấy đang rất đau đớn.” Chàng quay lại để quan sát Juliana, không nhìn thấy bà sơ nhỏ bé đang đánh giá chàng với một cái nhìn chăm chú hơn. “Cha ta đã cột kiếm của ông vào chân ta, nói với ta rằng ta sẽ phải tự quyết định tương lai của mình. Dù ta sẽ có dễ lành lặn và mạnh mẽ như cây kiếm đó hay ta sẽ thảm bại và nó là liên tưởng duy nhất ta có. Ta đã quyết tâm lành lặn lại, và ta đã làm như vậy.” Nụ cười nhợt nhạt của nàng là dấu hiệu duy nhất cho thấy nàng có nghe chàng nói. “Thanh kiếm đó giờ đâu rồi?” “Ta thừa kế nó sau khi cha ta qua đời và đem nó theo ta vào cuộc Thập tự chinh.” Một thời gian dài đầy khổ sở sau đó, tay của Juliana mới được băng bó lại. Sơ Agnes lau mặt cho nàng, nâng đầu nàng lên và giúp nàng nhấp một loại dược thảo mà bà đã hoà với rượu. Sau đó sức lực ý chí nhỏ bé của bà chuyển qua chàng. “Cô ấy giờ sẽ ngủ thiếp đi. Và dù lãnh chúa hay không lãnh chúa, những ông chồng không cần thiết ở nơi đây. Không phải bây giờ, và không cho đến khi tôi gọi.” Bà đi về phía cửa, đẩy nó mở ra và đứng đó, từ chối nhượng bộ chàng. Ánh mắt bà thách thức chàng dám chống lại sự xua đi của bà với chàng. Đôi mắt bà nhíu lại khi chàng lưỡng lự. Chàng ngó qua Juliana, nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nàng xanh tái. “Nàng có muốn ta ở lại không, Juliana?” Nàng mỉm cười nhẹ, nhưng vẫn không mở mắt. “Không cần đâu, Sebastian.” Chàng đứng dậy, thất vọng một cách kì cục. “Sebastian?” Nàng giờ đang nhìn chàng, ánh mắt nàng kiên định như lúc nãy, chỉ hơi yếu ớt hơn một chút. Như thể nỗi đau đớn đã ăn mòn sự điềm tĩnh và dè dặt của nàng. “Gì vậy, Juliana?” “Cám ơn chàng.” Chỉ những từ đơn giản, nhưng chúng thật quan trọng làm sao. Chàng gật đầu với nàng. Trong vài giây, chàng nhận thấy mình đã đứng bên ngoài cánh cửa.