Trong vườn hoa rộng lớn trồng đầy các loại hoa màu sắc hình dạng khác nhau, An Đông Nghê đứng ở trong vườn hoa, mắt nhìn những bông hồng lúc này đang nở rộ rực rỡ, ý nghĩ lại phiêu tận đâu đâu, nhớ lại thời điểm lần đầu tiên thấy Tiểu Nhu, đôi môi cô đầy đặn mà khéo léo mê người tựa như giọt sương nhỏ xuống trên cánh hoa hồng. Có lẽ là trong nháy mắt rung động đó, khiến cho hắn càng lún càng sâu, hi vọng vĩnh viễn giữ lấy cô ở bên người, cho dù cô đã có vị hôn phu, hắn vẫn không có biện pháp buông tay cô ra cười nói lời chúc phúc với cô. Không biết cô hiện tại thế nào, thân thể đã phục hồi chưa, đã ba ngày rồi cô ấy không tới trường, là vì bệnh còn chưa lành, hay là vì người đàn ông kia không cho phép cô tiếp tục đến trường. Ngày đó ở bệnh viện bị người kia đuổi ra xong đến ngày thứ hai, liền nghe nói cô đã xuất viện. Cho nên vẫn không có tin tức của cô, cô giống như biến mất khỏi thế giới, khiến cho tim của hắn loạn tao tao. An Đông Nghê không biết là phía sau có một đôi mắt ái mộ vẫn luôn đuổi theo hắn, Ailie đã đứng ở sau lưng hắn được một lúc rồi, nhưng hắn vẫn không có phát hiện, đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì đến mức nhập thần như vậy? Là phụ nữ sao? Không được, cô phải ra tay trước? Ailie giấu đi cảm xúc trong mắt, dịu dàng nói: "An đại ca, anh có rãnh rỗi hay không?""Hả? Có chuyện gì sao?" An Đông Nghê nghe được tiếng nói xoay người dịu dàng hỏi, trong mắt lại tựa hồ mang theo xa cách, chỉ là Ailie mải đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn nên không phát hiện ra."A, em muốn đi dạo phố, nhưng mà em lại không quen thuộc với đường xá thành S, cho nên muốn mời anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em." Ailie mong đợi nói."Ừ! có thể." An Đông Nghê nghĩ đi ra ngoài một chút cũng tốt, cũng sẽ không như ở chỗ này suy nghĩ lung tung, huống chi cha mẹ của Ailie theo trong nhà là thế giao (quan hệ lâu đời), theo lễ cũng không nên trực tiếp từ chối cô."Cám ơn!" Ailie nghe được An Đông Nghê chịu cùng cô đi dạo phố, vui vẻ nói.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Trong khu chợ lớn như vậy bày đầy các chủng loại hàng hóa, hôm nay Thủy Băng Nhu đề nghị Hoàng Phu Tuyệt cùng đi ra ngoài dạo phố, thể nghiệm cuộc sống bình dân, Hoàng Phu Tuyệt cưng chiều cô như mạng sao có thể từ chối, chỉ có thể sắp xếp hộ vệ lẩn vào trong bóng tối, anh tự mình lái xe. Đi tới một cửa hiệu chuyên bán đồ nam, Thủy Băng Nhu lôi kéo Hoàng Phu Tuyệt đi vào, trong nháy mắt nhân viên phục vụ trong tiệm thấy Hoàng Phu Tuyệt, hai mắt toát ra rất nhiều màu hồng phao phao, hận không được lập tức nhào về phía anh ta, nhưng Hoàng Phu Tuyệt không nhìn một ai, ánh mắt nhu tình mật ý không chớp nhìn chằm chằm Thủy Băng Nhu. Lúc này mọi người mới biết đến sự tồn tại của Thủy Băng Nhu, thật là một cô gái đẹp nha!!! Quả thật so với nữ minh tinh nổi tiếng hiên nay còn đẹp hơn mấy phần, nhưng vừa nghĩ tới trai đẹp dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ấy mà không biết đến sự hiện hữu của các cô, nhất thời khiến cho trong lòng của các cô bốc hỏa, nhưng là ngại vì đang ở trước mặt trai đẹp, họ cũng không dám quá càn rỡ, chỉ có thể dùng mắt phẫn hận nhìn chằm chằm cô gái kia. Có một nhân viên phục vụ khá lớn mật tiến lên trước hỏi: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các vị?" Nghĩ thầm thật là anh tuấn nha, nếu anh ta có thể liếc mình một caí, có chết cũng cam lòng. Thủy Băng Nhu không nhìn thấy ánh mắt như sài lang (chó sói) của nhân viên phục vụ, chỉ tập trung ở trên quần áo trước mặt cô hỏi: "Xin hỏi loại áo sơ mi kiểu dáng này có màu trắng hay không?""Có, tôi đi lấy cho cô." Nhân viên phục vụ nói xong cũng lập tức chạy đi tìm quần áo. Thủy Băng Nhu lấy áo sơ mi từ trong tay nhân viên phục vụ ướm thử lên người Hoàng Phu Tuyệt."Tuyệt, anh vào trong thử cái áo này một chút đi."Thủy Băng Nhu nhét chiếc áo sơ mi vào trong tay của anh, sau đó đẩy anh đi vào phòng thử quần áo. Đối với yêu cầu của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy hạnh phúc, mặc dù y phục của anh đều do những nhà thiết kế đo thân theo yêu cầu sau khi làm tốt sẽ đưa đến tận nhà, nhưng chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện ý đem cả thế giới dâng đến trước mặt cô. Thủy Băng Nhu nhìn Hoàng Phu Tuyệt vào phòng thử quần áo, không biết làm gì khác hơn là nhàm chán ngồi trên ghế sa lon ở một bên lật xem tạp chí trên bàn. Chẳng mấy chốc, Hoàng Phu Tuyệt liền từ phòng thử quần áo đi ra, nhất thời mắt Thủy Băng Nhu sáng lên, quá vừa người rồi, đây quả thực cứ như là theo số đo của anh mà may vậy, áo sơ mi màu trắng bao ở trên người của anh, tôn lên thân thể cường tráng, trên y phục còn có mấy cái nút áo chưa cài hết, lộ ra lồng ngực khêu gợi màu lúa mạch, mấy cái động vật giống cái tại chỗ nhìn cũng mau muốn chảy nước miếng. Thủy Băng Nhu phát giác ánh mắt của mọi người ở đây đều đảo quanh trên người của Hoàng Phu Tuyệt, nhất thời đổ bình dấm chua, nhẹ nhàng nhéo một cái cánh tay Hoàng Phu Tuyệt. Động tác của Thủy Băng Nhu khiến trong lòng của Hoàng Phu Tuyệt ở bên vui vẻ ngọt ngào như đang ăn mật đường vậy, cho tới nay đều là anh vì cái đám động vật giống đực bên cạnh cô mà hận nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới Nhu nhi cũng sẽ ăn dấm của mình rồi. Hoàng Phu Tuyệt kéo Thủy Băng Nhu đến trong ngực anh, hai tay ôm hông của cô, ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói một câu nói, nhất thời chọc cho cô cười lên hạnh phúc. Một cảnh tượng nồng tình mật ý này vừa lúc bị An Đông Nghê đang ra ngoài đi dạo phố bắt gặp, tròng mắt nhất thời mờ đi. Ailie thấy An Đông Nghê cứ đứng trước cửa hiệu chuyên bán đồ nam nhìn vào trong, cho là hắn nhìn trúng y phục bên trong, vì vậy nói: "An đại ca, vào bên trong xem một chút đi!""Ah! An Đông Nghê! Cùng bạn đi dạo phố sao?" Thủy Băng Nhu tinh mắt nhìn thấy An Đông Nghê cùng một cô gái xinh đẹp dịu dàng đi vào trong tiệm, mỉm cười chào hỏi."Ừ! Ailie là con gái của một người bác, thân thể bạn có khá hơn chút nào không?" An Đông Nghê không muốn cô hiểu lầm, giải thích, nhưng ngay sau đó nhìn đến bộ dáng thân mật của bọn họ, bỗng nhiên buồn bực nghĩ có lẽ cô căn bản cũng không để ý đi!"Đã không sao rồi, cám ơn bạn quan tâm! Không quấy rầy bạn cùng bằng hữu đi dạo!" Thủy Băng Nhu cười nói, tiếp đó gọi nhân viên phục vụ gói chiếc áo sơ mi đó lại, sau đó cùng Hoàng Phu Tuyệt rời đi, từ đầu tới đuôi, Hoàng Phu Tuyệt đều nhìn sắc mặt biến hóa của An Đông Nghê, không nói một câu. An Đông Nghê nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi tinh thần chán nản, em cứ như vậy không muốn gặp lại tôi sao? Tại sao cô ấy ở đây ngay trước mặt của hắn có thể cười hạnh phúc đến như vậy, vào giờ phút này đây, tâm tôi thật rất đau, em có biết không? Có lẽ em vĩnh viễn đều sẽ không biết, cũng chưa từng muốn biết! Cho dù có là một kẻ ngốc, Ailie cũng biết giữa An Đông Nghê và cô gái kia nhất định là có cái gì đó, xem ra phải hỏi thăm cho thật tốt mới được. Không thể phủ nhận, cô gái kia đẹp hơn rất nhiều so với tất cả phụ nữ cô đã từng thấy trước đây, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng hết sức ưu tú, nếu không phải là cô thích An Đông Nghê, có lẽ cũng sẽ thích anh ta đi! Vừa nhìn bộ dạng hai người bọn họ cũng biết là một cặp đang yêu.