Người Yêu Cũ Là Tổng Tài
Chương 25
Chu Hàn lái xe đưa Thẩm Di Hòa đến trước khách sạn. Thẩm Di Hòa mặc một bộ vest nghiêm chỉnh, vẫn mang mắt kính không độ và mái tóc che gần hết nửa khuôn mặt. Chu Hàn đứng ở một nơi gần với Thẩm Di Hòa. Lần trước để Thẩm Di Hòa ra khỏi tầm bảo vệ khiến hắn chút nữa đã bị đuổi việc. Thẩm Di Hòa nhìn có vẻ vô hại nhưng lại khiến người khác không thể không cảnh giác, không biết cậu ta có thể đi khỏi vào lúc nào.
Thẩm Di Hòa suy nghĩ khá nhiều về cuộc nói chuyện với chủ tịch Vũ gia. Không thể chắc chắn mấy phần trong lời nói của hắn là đúng sự thật. Nếu Thẩm Di Hòa muốn biết nhiều thông tin hơn thì phải đưa ra thiện chí của mình. Hắn muốn cậu làm cách nào đó đưa Trạch Dương ra khỏi buổi tiệc. Những việc còn lại không còn liên quan đến cậu nữa.
Buổi tiệc đã bắt đầu, không khí không có gì khác biệt với những buổi tiệc khác. Người đứng ra tổ chức buổi tiệc là công ty The Moon, tuy công ty nhỏ nhưng công ty đứng sau nó lại khác. Đặc biệt hơn, Trạch Dương có xuất hiện trong buổi tiệc này. Nhiều nghệ sĩ, đạo diễn và nhà đầu tư đã có mặt. Thẩm Di Hòa nhìn khắp một lượt, không thấy một người quen nào nên cậu đi đến một góc khuất và quan sát.
Năm phút sau, Trách Dương xuất hiện giữa buổi tiệc. Hắn đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm một ai đó. Thẩm Di Hòa cầm lấy một ly rượu vang từ người phục vụ gần đó. Khi ngẩng đầu lên thì thấy Trạch Dương đã đứng ở trước mặt. Gương mặt hắn tiến gần đến Thẩm Di Hòa khiến cậu lùi về phía sau một chút. Trạch Dương thì thầm bên tai cậu
- Em trốn cái gì?
Thẩm Di Hòa mỉm cười, tránh thoát khỏi Trạch Dương
- Trạch tổng thiệt biết nói đùa. Tôi thì phải trốn cái gì?
- Vậy sao em còn chưa về nhà?
- Đó là nhà anh.
- Chơi ở ngoài vui không?
- Không có gì đáng nhắc đến với Trạch tổng đâu.
- Không có gì đáng nhắc đến sao không về nhà? Có phải em đang nuôi ai đó ở bên ngoài?
Thẩm Di Hòa nghe giọng điệu của Trạch Dương đột ngột thay đổi liền thấy không ổn. Thẩm Di Hòa biết hắn đang tức giận. Có điều sao hắn lại tức giận? Không phải hắn đang nói đến Chu Hàn đó chứ?
Thẩm Di Hòa liếc nhìn về phía Chu Hàn nhưng không thấy hắn đâu. Thẩm Di Hòa có chút lo sợ và tức giận. Mọi việc cậu làm đều nằm trong vòng kiểm soát của Trạch Dương. Thẩm Di Hòa lạnh giọng
- Anh đã là gì hắn?
- Hắn từ đâu đến thì trả về nơi đó.
Trạch Dương ôm lấy vai của Thẩm Di Hòa, hờn giận
- Chân anh đau, cần người chăm sóc.
Thẩm Di Hòa muốn đẩy hắn ra nhưng không thể. Một người đẩy một người dựa cứ như vậy cho đến khi Lập Thành đến.
- Mọi người đang chờ.
Thẩm Di Hòa nhìn vào đồng hồ. Một tiếng sau cậu phải làm sao cho Trạch Dương rời khỏi buổi tiệc. Điều đó không khó, chỉ là thứ Vũ gia đưa có xứng đáng cho việc này hay không?
Và câu trả lời chắc chắn là có khi cậu thoáng nhìn thấy chủ tịch Vũ xuất hiện cùng với Lý Tịnh. Thẩm Di Hòa tiến lên một nơi khuất dễ quan sát. Lý Tịnh vui vẻ nói chuyện với những người tới chào hỏi, không có biểu hiện gì của một người bị kiểm soát. Trước khi không liên lạc được với Lý Tịnh một năm trước, vào cái đêm cô ấy mất tích thì Thẩm Di Hòa đã nhận được một cuộc điện thoại cầu cứu. Với biểu hiện và dáng vẻ không khác gì lúc xưa, Lý Tịnh đã trãi qua những ngày tháng có thật sự tốt như vẻ bề ngoài không?
Một lúc sau, Lý Tịnh nói nhỏ gì đó với chủ tịch Vũ rồi đi về phía Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa chăm chú nhìn Lý Tịnh cho đến khi cô ấy đến trước mặt.
- Không nhận ra chị sao?
Lý Tịnh giơ tay lên chào đón cái ôm của Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa ôm siết cô gái nhỏ bé trong vòng tay, nghẹn ngào
- Chị đã về rồi. Em đã tìm chị rất lâu.
Lý Tịnh nhỏ giọng thầm thì
- Di Hòa. Chị muốn em thoát khỏi chuyện này... Đừng buông tay ra, nghe chị nói hết.
Thẩm Di Hòa bất động, muốn hỏi nhiều điều nhưng chỉ có thể im lặng
- Đừng tin Trạch Dương, đừng tin Hạo Kiện, cũng đừng tin chị. Bất cứ ai cũng sẽ lợi dụng em để em hành động theo lợi ích của họ. Em là kẻ ngoài cuộc, em không nợ bất cứ ai điều gì. Giờ thì nghe lời chị. Đi khỏi đây đi.
Lý Tịnh muốn rời đi nhưng Thẩm Di Hòa giữ chặt
- Tin tưởng em. Em sẽ đưa chị thoát khỏi nơi này.
- Chị đã tìm thấy thứ chị muốn. Em không cần làm bất cứ điều gì cho chị.
Lý Tịnh vui vẻ buông tay Thẩm Di Hòa ra, hôn gió rồi hòa vào buổi tiệc. Thẩm Di Hòa nhìn theo, có chút tức giận vì bản thân không thể giúp Lý Tịnh rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Thẩm Di Hòa lấy điện thoại, gọi điện cho chủ tịch Vũ gia. Ông Vũ nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn sang hướng của Thẩm Di Hòa rồi đi ra một chỗ vắng nghe máy. Thẩm Di Hòa lên tiếng
- Tôi sẽ giúp ông đưa Trạch Dương ra khỏi buổi tiệc.
- Tách hắn ra khỏi Lập Thành.
- Được. Nhưng Trạch Dương ở đâu ông không được nhúng tay vào.
- Được. Chỉ cần hắn không tham gia được vào những việc của tôi tối nay. Hắn ở đâu tôi không quan tâm.
- Tôi muốn ông đưa Lý Tịnh cho Hạo Kiện ngay khi kế hoạch bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
105 chương
105 chương
22 chương
17 chương