Người Yêu Cũ Là Tổng Tài
Chương 12
Tối hôm nay, trên các trang báo đều đưa tin hai anh em họ Trạch giành giật bạn gái, cùng ngày Trạch Vĩ Kỳ tức giận anh trai rồi lái xe gây tai nạn được đưa vào bệnh viện. Trạch Dương khó chịu bước vào căn hộ, Thẩm Di Hòa theo sau. Lập Thành vừa đọc tin trên điện thoại vừa lên tiếng.
- Anh có muốn báo chí dừng lại không? Họ có vẻ đi quá xa rồi.
Trạch Dương thản nhiên trả lời.
- Không cần. Khó nghe đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi. Để ông già bỏ tiền ra tự dọn dẹp.
Trạch Dương ném áo khoát lên ghế, hỏi thêm.
- Có ảnh hưởng đến nghệ sĩ chúng ta không?
- Không ảnh hưởng xấu. Cô gái được đề cập là nghệ sĩ mới của công ty, đang có vai trong bộ phim của đạo diễn Gia Tài. Bộ phim tiếp theo công ty định cho cô ta một vai thứ chính. Nhờ vào chuyện này mà danh tiếng đang nổi lên. Nhưng nếu anh không muốn gặp cô ta thì tôi sẽ cho thanh lý hợp đồng.
- Không cần làm khó dễ con gái người ta. Để cô ta tự chọn ở hoặc đi. Nếu muốn ở thì đừng liên quan gì đến Trạch Vĩ Kỳ, còn muốn đi thì nói Trạch Vĩ Kỳ đem tiền tới.
Trạch Dương ngồi xuống ghế, nói với Thẩm Di Hòa.
- Em tới đây.
Lập Thành cảm thấy không còn việc của mình, chào cả hai rồi ra khỏi căn hộ. Thẩm Di Hòa biết Trạch Dương đang khó ở nên ngoan ngoãn đi tới, không muốn kích động tên trước mặt. Trạch Dương ôm lấy Thẩm Di Hòa, đặt cậu nằm xuống ghế. Thẩm Di Hòa lo lắng.
- Trạch Dương.
Trạch Dương mở mắt kính của Thẩm Di Hòa ra, hôn nhẹ lên mắt cậu. Hắn thì thầm
- Anh xin lỗi, chỉ có thể khiến hắn gãy chân. Để em bị ấm ức rồi.
Trạch Dương vuốt ve mặt của Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa run rẩy.
- Hắn chỉ nói chuyện với tôi.
- Hắn rõ ràng có ý với em, ánh mắt hắn nhìn em khiến anh muốn hắn không bao giờ được nhìn thấy.
- Đó là em trai anh.
- Năm đó em không biết, chẳng lẽ sau đó em không biết?
Năm đó chia tay, cậu mặc định người phụ nữ mà cậu trao đổi là mẹ Trạch Dương. Sau một thời gian cậu loáng thoáng đoán được người phụ nữ đó là vợ sau này của ông Trạch và việc bà ta nhúng tay vào chuyện của Trạch Dương không đơn giản chỉ là chuyện chia tay. Năm đó, có lẽ cậu đã bị lừa. Hậu quả mọi chuyện Trạch Dương gánh chịu. Thẩm Di Hòa vẫn không dám tìm hiểu.
Trạch Dương thấy Thẩm Di Hòa thất thần liền hôn xuống, bá đạo tách miệng cậu ra đưa lưỡi vào. Thẩm Di Hòa muốn né tránh nhưng lại không thể, cả người cậu bị Trạch Dương giữ chặt trong lòng. Trạch Dương hôn cho đến khi Thẩm Di Hòa muốn ngất mới thôi. Thẩm Di Hòa tức giận.
- Buông ra.
Trạch Dương vẫn không buông tay.
- Anh đói.
Thẩm Di Hòa dịu giọng.
- Anh buông ra để tôi đi nấu ăn.
Trạch Dương thả lỏng tay, Thẩm Di Hòa nhanh chóng thoát khỏi. Cậu tránh ra xa Trạch Dương chỉnh lại trang phục của mình rồi không mấy tình nguyện vào nhà bếp.
Trạch Dương không phụ giúp Thẩm Di Hòa nấu ăn mà đứng ở gần nhìn. Thẩm Di Hòa dù không muốn nhưng vẫn khá căng thẳng khi bị hắn nhìn chằm chằm. Cậu biết Trạch Dương nhận ra cậu cố ý tiếp cận Trạch Vĩ Kỳ. Nhưng hắn không hề đề cập đến càng làm cậu thấy lo lắng.
Điện thoại của Trạch Dương vang lên phá vỡ sự im lặng trong căn phòng. Trạch Dương liếc nhìn rồi bắt máy. Người gọi đến là cha Trạch Dương. Trong điện thoại, bên kia nói gì đó khiến Trạch Dương gay gắt.
- Nói hắn đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Bên kia nói như hét lên trong điện thoại, Trạch Dương thản nhiên nhấn nút tắt. Điện thoại lại reo lên thêm một lần nữa, hắn trực tiếp đưa ông Trạch vào sổ đen. Thẩm Di Hòa im lặng lắng nghe tiếng bước chân Trạch Dương đến gần.
Trạch Dương vòng tay ôm lấy Thẩm Di Hòa, thầm thì.
- Em thấy em hư chưa? Ra ngoài có chút xíu mà khiến người ta gãy chân rồi. Ba người ta còn gọi bắt đền anh.
Thẩm Di Hòa lúng túng. Trạch Dương cắn nhẹ vào cổ cậu, rồi cười lên.
- Lần sau đừng đi đâu một mình, nguy hiểm cho người ta. Em biết chứ?
Thẩm Di Hòa run lên, cậu cảm thấy trong thời gian này không thể nào thoát khỏi Trạch Dương. Cậu cũng không chắc sau khi làm xong việc thì có chạy thoát được không? Trạch Dương nhẹ nhàng lên tiếng.
- Anh đói.
Thẩm Di Hòa liền trở mặt
- Đói thì kệ anh. Tôi không nấu nữa. Tự gọi món ở ngoài đi.
Thẩm Di Hòa đi ra khỏi bếp, đem theo Trạch Dương đang ôm lấy người không buông.
- Anh buông ra.
- Anh đói....
- Chỉ muốn ăn đồ ăn em nấu.
- Anh đói!!!
Thẩm Di Hòa cuối cùng đầu hàng, lại quay vào bếp.
Buổi tối, Trạch Dương ôm Thẩm Di Hòa mãn nguyện ngủ say. Thẩm Di Hòa thoát khỏi cái ôm của Trạch Dương, lẵng lặng mở hộc tủ bên giường. Bên trong thật nhiều lọ thuốc. Thẩm Di Hòa lấy lên xem, có nhiều loại nhưng cậu vẫn nhận ra thuốc ngủ và thuốc giảm đau.
Trạch Dương trở mình, tay tìm kiếm ai đó. Thẩm Di Hòa bỏ thuốc vào rồi đóng hộc tủ, sau đó quay lại giường. Trạch Dương vội vàng ôm lấy cậu, yên tâm chìm vào trong giấc ngủ. Thẩm Di Hòa không ngủ được, chăm chú nhìn ngắm gương mặt dịu ngoan của người đối diện. Thẩm Di Hòa nằm vào trong lòng Trạch Dương, thầm thì.
- Ngủ ngon Trạch Dương.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
177 chương
106 chương
50 chương
16 chương
172 chương