Trạch Dương có ý định không muốn đi làm, với gương mặt như vậy ra đường quá dọa người rồi. Trạch Dương ngồi khoanh tay ngay giường chờ Thẩm Di Hòa thức dậy. Hắn vốn dĩ muốn hôn tỉnh Trạch Dương nhưng môi hắn đụng đến lại rất đau. Trạch Dương buồn bực không vui, nhìn người đang ngủ với ánh mắt bất thiện. Thẩm Di Hòa không cho hắn thoải mái thì phải trả cho hắn chút gì đó. Nghỉ là làm, Trạch Dương đi khỏi phòng. Thẩm Di Hòa cảm thấy có gì đó trường khắp người mình, toàn thân không chút dễ chịu. Cậu muốn nghiêng người né tránh nhưng không thể nhúc nhích. Thẩm Di Hòa hoảng sợ mở mắt ra, nhìn thấy Trạch Dương đang sờ soạn người mình. Thẩm Di Hòa muốn đánh người liền phát hiện hai tay bị Trạch Dương trói ở đầu giường. Cậu tức giận mắng - Khốn nạn. Trạch Dương nằm ở bên cạnh, tay không ngừng làm loạn bên trong lớp áo của Thẩm Di Hòa. Hắn thản nhiên nói. - Thật vướng. Thẩm Di Hòa đang nghi hoặc thì ngay lập tức biết Trạch Dương muốn làm gì. Trạch Dương chầm chạp mở từng nút áo của Thẩm Di Hòa rồi tra hỏi. - Ai điều em tới đây hại tôi. Thẩm Di Hòa kinh hãi, không nghĩ tới Trạch Dương hỏi mình trắng trợn như vậy, ngoài mặt vẫn bình tĩnh - Làm hại anh cái gì? - Hừ... bây giờ tôi đang hỏi em, em không có quyền hỏi lại tôi. Nói. - Tôi thật không có hại gì anh. - Vậy có nghĩa là em tự mình làm mọi chuyện? - Tôi chẳng hiểu anh nói gì. Trạch Dương đã mở hết nút áo trên người Thẩm Di Hòa, hắn đẩy áo của cậu ra để lộ lồng ngực săn chắc. Tay Trạch Dương không ngừng sờ khắp nơi. Thẩm Di Hòa trong lòng có quỷ, đang suy nghĩ cách đối phó với Trạch Dương nên không chú ý cái tay của Trạch Dương đang hướng dần lên xoa đến hạt đậu hồng nho nhỏ. Thẩm Di Hòa hoảng sợ - Tên khốn nạn. Anh đang làm gì? Trạch Dương trả lời thản nhiên. - Tra khảo. Thẩm Di Hòa chống cự nhưng tay và chân đều bị trói. Trạch Dương đưa tay xuống thắt lưng rồi tham lam cởi bỏ quần ngủ của cậu. Thẩm Di Hòa mặt đỏ bừng, run sợ nói - Tôi khai. Anh muốn hỏi gì tôi cũng sẽ trả lời. Trạch Dương vui vẻ hỏi - Môi tôi sao bị như vậy. Em đã làm gì? - Chất viêm môi. - Nói dối. Trong người em chắc chắn có vũ khí bí mật. Tôi phải tra xét cho kĩ. Trạch Dương nói xong, xoa nhẹ vào chân Thẩm Di Hòa, nghiêm túc nhận xét - Ở đây không có. Thẩm Di Hòa tức giận hét lên - Tên điên. Thả tôi ra. Trạch Dương không quan tâm, tay dò xét vào trong quần lót Thẩm Di Hòa, sờ lấy mông cậu. Hắn sờ thật lâu rồi lạnh nhạt hỏi - Đây là cái gì? Tại sao lại mềm như vậy? Thẩm Di Hòa mặt đỏ bừng. Trong hai mươi mấy năm sống trên đời cậu chưa thấy người nào bỉ ổi như Trạch Dương. Hắn còn thản nhiên di chuyển sang bờ mông kia, xoa nắn - Tại sao bên này cũng có? Em giấu gì bên trong? Thẩm Di Hòa nghiến răng nghiến lợi mắng chửi. - Tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Có ngày tôi sẽ lột hết đồ trên người anh ra, vứt ra đường. Đứng xem mọi người nhìn anh. Đột nhiên điện thoại trên của Trạch Dương vang lên. Trạch Dương vội vàng nghe máy rồi nghiêm túc nói - Tên tội phạm này quá nguy hiểm. Tôi cần tra khảo thêm. Nói xong Trạch Dương cúp máy rồi vứt điện thoại sang một bên, tay lại đưa vào trong quần lót Thẩm Di Hòa. - Tại sao mặt em lại đỏ? Có phải tôi nói đúng nên em lo lắng? Chỗ đó có chứa vũ khí. - Tên biến thái nhà anh. - Hay chỗ đó có thuốc giải? Có phải môi tôi đụng vào sẽ hết sưng không? Thẩm Di Hòa sợ hãi, lắp bắp - Không có. Thật sự không có. - Vậy nó là gì? Thẩm Di Hòa hận không thể đánh chết người trước mặt, ngoảnh mặt không trả lời. Trạch Dương tỏ vẻ ngay thẳng. - Tôi phải thử mới biết được. Thẩm Di Hòa hét lên - Tôi khai được chưa. Tôi sẽ làm anh hết sưng. Anh thả tôi ra. - Tôi không tin kẻ lòng dạ hiểm ác của em. Định mưu hại chồng mình để theo tình nhân. Sao tôi dám dùng giải độc của em. Thẩm Di Hòa tức giận, suy nghĩ làm cách nào tránh thật xa tên điên Trạch Dương, tức giận hỏi - Vậy anh muốn như thế nào? Trạch Dương chỉ định đùa với Thẩm Di Hòa một chút, không dám làm gì với cậu. Bây giờ có cơ hội khiến Thẩm Di Hòa hứa hẹn với mình, anh vui vẻ nói - Nghe nói người bỏ độc chủ động hôn môi tôi cho đến khi hết sưng thì sẽ hết độc. Thẩm Di Hòa tức giận mà cười - Nhảm nhí. Trạch Dương vui vẻ - Ra là không phải. Vậy tôi phải hôn thử chỗ đó của em rồi. Thẩm Di Hòa nắm chặt tay, ngực phập phồng lên xuống. Trạch Dương rời tay ra khỏi mông Thẩm Di Hòa, nắm lấy khảo hồng ở ngực Thẩm Di Hòa tỏ ra là đúng - Hay chỗ này? Thẩm Di Hòa hét lên - Đủ rồi. Tôi hôn anh là được chứ gì? Trạch Dương trả giá - Cho đến khi nó lành - Được. Bây giờ thả tôi ra. Ngoài cửa phòng có tiếng gõ. Trạch Dương hung ác nhìn về phía cửa phòng. Tên nào không có mắt phá chuyện của hắn vào lúc này. Nhưng nghĩ lại thì hắn đã đạt được mục đích liền vui vẻ tháo cà vạt buộc tay chân Thẩm Di Hòa ra. Thẩm Di Hòa vội vàng mặc quần áo chỉnh tề. Trạch Dương vui vẻ nhìn Thẩm Di Hòa lúng túng mặc quần áo. Khi Thẩm di Hòa mặc xong đồ, Trạch Dương định ra mở cửa thì nhận ngay một cú đấm của cậu vào mặt. Trạch Dương không né tránh mà còn nhận lấy, sau đó còn biểu diễn một màn ngã nhào lăn lộn xuống đất vừa ngã vừa kêu la. Thẩm Di Hòa thầm than mình không bình tĩnh, biết chắc Trạch Dương sẽ không buông tha chuyện này. Trạch Dương lăn lộn xong không chịu đứng lên mà không ngừng ôm lấy mặt kêu la - Đau quá. Có người mưu hại tôi. Chỗ nào tôi cũng đau. Thẩm Di Hòa cũng hét lên - Anh thôi ngay. Trạch Dương ngồi dậy, thản nhiên chỉ hai má mình. - Tôi không làm khó em. Hai chỗ này của tôi cũng cần trị thương.