Phàn Giai Giai bạn gái Đậu Tầm là một cô sinh viên có mái tóc buộc túm đuôi ngựa, ngoại hình thanh thoát, dáng vẻ lanh lợi.
Tự biết mình đi cửa sau nên cô có phần nào tương đối thận trọng, lúc đến công ty báo danh hồi hộp đến mức tay chân không biết để vào đâu.
Cố Khinh Chu nhìn lướt qua bản sơ yếu lí lịch, đúng như lời Đậu Tầm nói, chuyên ngành là thiết kế.
Hỏi xong vài câu theo đúng quy trình, y dẫn Phàn Giai Giai ra phòng ngoài, gõ ngón tay lên bàn thông báo với toàn thể nhân viên: “Đây là thực tập sinh mới đến của công ty chúng ta.
Lát nữa xếp chỗ cho cô ấy ngồi đây, các anh em hỗ trợ một tay nhé.”
Thực tập sinh mới vào thường sẽ tìm sư phụ chỉ dẫn, khổ nỗi chẳng mấy người muốn đảm đương nhiệm vụ này.
Xét cho cùng, chỉ bảo lính mới không phải chuyện dễ, nghề này lại vô cùng bận rộn, làm gì còn thời giờ rảnh rỗi dạy học.
Lý Tư Ngạo ngập ngừng cất tiếng: “Giám đốc, vậy ai phụ trách người mới thì ổn?”
Cố Khinh Chu lướt nhìn từng người một, không trả lời mà hỏi ngược lại Lý Tư Ngạo: “Cậu thấy ai phù hợp?”
Mấy tay thiết kế đã lập gia đình đều ngồi im re.
Làm sư phụ của mấy cô bé cũng thích đấy, nhưng phải được sư tử Hà Đông trong nhà đồng ý cơ.
Nhóm Phương Hiệp toàn các em gái trẻ, công phu chưa đến nơi đến chốn, làm gì đã có bản lĩnh thu nhận đồ đệ.
Sau một hồi đá qua đá lại, quả bóng trách nhiệm lăn đến cạnh Giang Nhứ.
Lý Tư Ngạo cũng có ý định này, gã bèn lên tiếng dò xét: “Hay là để Giang Nhứ? Em thấy anh ấy rất phù hợp.”
Tuổi tác phù hợp, ngoại hình cũng phù hợp, rơm lửa gần nhau biết đâu có ngày bắt cháy.
Giang Nhứ nãy giờ đứng ngoài lề, nghe thấy vậy lập tức từ chối: “Ấy đừng, tôi không dạy nổi đâu.
Con nhà người ta đang yên đang lành, để tôi phụ trách chỉ có hỏng.
Tìm ai đáng tin hơn đi.”
Giang Nhứ chẳng giỏi cái gì, chỉ giỏi nhất là làm hư người khác.
Trước kia thành tích Cố Khinh Chu xuất sắc biết bao nhiêu, liên tục dẫn đầu toàn lớp, thầy chủ nhiệm thiếu điều quỳ xuống tôn y làm phật sống.
Nhưng sau này chỉ vì bỏ thời gian dạy bù cho Giang Nhứ mà kết quả thi thử của y lao dốc không phanh xuống tốp cuối cùng.
Ngày ấy thầy chủ nhiệm lớp nhìn bảng xếp hạng thành tích mà mặt mày xanh như tàu lá.
Cầm trên tay cốc trà bự chảng, thầy giơ ngón cái trước mặt Giang Nhứ giữa toàn thể cả lớp, thẳng thừng tuyên bố hắn là đứa học sinh thầy bội phục nhất trên đời này, không bao giờ có kẻ thứ hai: “Giỏi thật, Giang Nhứ, cậu giỏi thật! Hạng nhất lớp bị cậu kéo tụt một phát thành hạng thứ hai từ cuối lên, một lần rơi hơn bốn mươi bậc.
Tôi thật sự không thể hiểu được, cậu làm cách nào?! Cậu làm cách nào?!”
Giang Nhứ cũng chịu chẳng biết mình đã làm cách nào, phỏng chừng là virus học ngu trong người hắn phát tác quá mạnh, lớ ngớ kiểu gì lây sang cho cả học sinh giỏi chăng?
Từ đó về sau, khi Cố Khinh Chu định dạy bổ túc cho hắn bài tập về nhà, Giang Nhứ nhất quyết không thèm nữa.
Thằng hạng gần bét lớp giảng bài cho thằng hạng bét lớp, thôi thôi kiếp này coi như bỏ.
Lúc ấy bọn hắn vẫn là người yêu.
Đại ca học đường Giang Nhứ ngày ngày cúp học choảng nhau cũng có giây phút giác ngộ hiếm hoi, tự thấy bản thân không thể cản trở Cố Khinh Chu học hành, hắn thẳng thắn yêu cầu thầy chủ nhiệm cho ngồi một mình ở vị trí đầy hiểm nguy sát bên bục giảng.
Nếu không làm thế, ắt sẽ có một ngày cùng là giúp nhau học bài mà đôi lứa người ta sánh vai tiến vào Thanh Bắc(1), hai thằng bọn hắn dắt nhau bỏ học đi phụ hồ.
(1) Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.
Giang Nhứ mặt dày ngẫm nghĩ, thật ra năm đó mình cũng đâu có cặn bã lắm đâu, cũng vì Cố Khinh Chu mà trả giá đắt lắm chứ bộ.
Giữa lúc đang tự xúc động với chính mình, một giọng nói lạnh nhạt vang lên kéo hắn trở về thực tại.
Một cách thẳng thừng và có chọn lọc, Cố Khinh Chu bỏ qua lời đề nghị của Lý Tư Ngạo: “Vậy Phàn Giai Giai giao cho Phương Hiệp, phụ nữ với nhau thoải mái hơn.
Lý Tư Ngạo, cậu cũng theo sát giúp đỡ, có vấn đề gì cứ nói với tôi.”
Cố Khinh Chu dứt lời cũng rời đi, bỏ lại Phương Hiệp cùng muôn vàn dấu chấm hỏi.
Phàn Giai Giai bẽn lẽn cúi người chào hỏi cả văn phòng: “Chào các anh các chị ạ, em là Phàn Giai Giai, mọi người cứ gọi Giai Giai là được.
Nếu có chỗ nào chưa rõ mong mọi người chỉ bảo giúp em.”
Giang Nhứ chỉ thấy có gì đó sai sai.
Công ty hình như đâu có tuyển người bên ngoài, ở đâu mọc ra một cô thực tập sinh thế này? Tuy vậy hắn vẫn đứng lên theo Lý Tư Ngạo, giúp gã khuân bàn.
Vừa quay về đã thấy Phương Hiệp đang ngồi với Phàn Giai Giai buôn dưa lê, không rõ chủ đề là đu thần tượng hay đồ trang điểm, chỉ biết khí thế sục sôi ngất trời.
Lý Tư Ngạo nói: “Kê bàn Phàn Giai ra xa xa chút, một Phương Hiệp đã đủ ồn ào lắm rồi, hai mẹ kết hợp chắc còn khiếp khủng hơn cả chợ vịt.”
Nói đoạn gã kéo thẳng chiếc bàn sang vị trí đối diện Giang Nhứ.
Ở giữa hai bàn có vách ngăn, bình thường ngồi làm việc sẽ không thấy ngại.
Giang Nhứ lườm gã: “Mày đúng là bất lịch sự.”
Giờ nghỉ trưa, mọi người ra ngoài ăn cơm.
Giang Nhứ ngại vận động, ngồi ườn một chỗ vừa chơi game vừa đợi giao cơm hộp.
Hắn phát giác Phàn Giai Giai cũng không đi ăn, đang định hỏi chuyện, chợt thấy Đậu Tầm từ ngoài đi vào.
Đến vào tầm này không thể là để tìm Lý Tư Ngạo bàn việc sửa bản thiết kế, chắc hẳn là vì Cố Khinh Chu rồi.
Giang Nhứ liếc nhìn trong chốc lát rồi cụp mắt không để ý nữa.
Ngờ đâu Đậu Tầm lại bước thẳng tới bên cạnh Phàn Giai Giai, chống tay lên bàn nói chuyện với cô, âm thanh truyền đến chỗ hắn không sót chữ nào.
Đậu Tầm hỏi: “Ây, ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi?”
Phàn Giai Giai ngại ngùng đáp: ”Tốt lắm ạ, em thật sự làm phiền anh rồi.”
Đậu Tầm gạt đi: “Sợ gì, anh đây rất thân với giám đốc Cố của bọn em, nói một câu là mọi thứ ngon nghẻ ngay.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đừng quên cảm ơn anh đấy nhé, em vẫn muốn hẹn ăn bữa cơm đúng không?”
Giang Nhứ nghe vào tai, bụng bảo dạ tên này thật sự không phải cặn bã dạng vừa đâu.
Một mặt quấn lấy Cố Khinh Chu, mặt kia lợi dụng quan hệ với y để cua gái.
Cảm thấy có phần gai mắt chướng tai, hắn đứng bật dậy rời chỗ ngồi, đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Nãy giờ Giang Nhứ nằm bẹp xuống bàn, thoạt nhìn còn tưởng không ai ở đó.
Hắn thình lình dựng người lên khiến Phàn Giai Giai giật thót, ngược lại Đậu Tầm vẫn bình thản, chỉ lãnh đạm quan sát hắn một chút.
Sau đó anh chàng dời ánh nhìn, tiếp tục câu chuyện với bạn gái.
Giang Nhứ vốn là cái ống bễ lâu năm, vào cấp hai đã bắt đầu hút thuốc.
Nhưng hắn không nghiện, chỉ đơn giản ưa thích cái cảm giác hít khói thở sương, vả chăng cũng là một cách giết thời gian.
Đứng dựa vào vách tường hành lang, hắn đưa mắt nhìn vào phòng dò xét.
Đậu Tầm nắm bả vai Phàn Giai Giai nói chuyện gì đó, trông có vẻ rất là thân mật.
Giang Nhứ nhủ thầm trong lòng, hai người này lớn gan thật đấy.
Giữa lúc hắn mông lung nghĩ ngợi, điếu thuốc trong miệng thình lình bị giật phắt xuống.
Giang Nhứ choàng tỉnh, giương mắt lên nhìn người trước mặt.
Cố Khinh Chu đã đứng đó từ bao giờ, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc hắn vừa hút.
Hắn vô thức lia mắt sang phía văn phòng, đoạn dựng thẳng người chắn tầm nhìn của Cố Khinh Chu.
Thời tiết nóng bức cực kỳ, y mặc chiếc sơ mi trắng cài cổ kín mít, khí chất nghiêm trang mà khắc kỷ.
Cố Khinh Chu cất tiếng luôn là thanh âm lạnh lùng quen thuộc, ánh mắt dường như chưa bao giờ ngưng tìm kiếm những lỗi lầm sai sót của người đời: “Cậu có biết nội quy công ty cấm hút thuốc không?”
Giang Nhứ thờ ơ, một tay đút túi, trả lời qua quýt: “Lên cơn vật thuốc, không nhịn được.”
Cố Khinh Chu ấn đầu mẩu thuốc lá vào nắp thùng rác dụi tắt: “Lần sau muốn hút thì vào nhà vệ sinh mà hút.”
Giang Nhứ lấy làm khó hiểu với cái ý nghĩ này, kinh ngạc trả lời: “Tôi đi hút thuốc chứ có định đớp cứt đâu, sao lại phải vào nhà vệ sinh?”
Cái đĩ mẹ nó chả thối rinh lên ấy chứ?
Cố Khinh Chu ra đòn trúng chỗ hiểm yếu: “Không muốn bị phạt tiền thì ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.”
Dứt lời đi vòng qua người hắn, tiến về phía văn phòng.
Giang Nhứ sững người một giây, đột nhiên như kịp nhận ra điều gì đó, theo phản xạ có điều kiện túm tay Cố Khinh Chu kéo y trở lại: “Đợi chút!”
Cặp mèo mả gà đồng trong kia vẫn còn chưa đi đâu!
Cố Khinh Chu chẳng hiểu tại sao Giang Nhứ bỗng dưng có phản ứng mạnh như vậy.
Y vô thức đưa mắt nhìn bàn tay hắn nắm chặt lấy cổ tay mình, không nói không rằng nhíu mày.
Mới định rút ra, y đã bị Giang Nhứ đẩy cả người vào tường.
Biểu cảm lạnh lẽo như kết băng trên mặt Cố Khinh Chu rốt cuộc cũng nứt dần từng mảng, đầu tiên chuyển thành xấu hổ, sau đó là tức giận.
Y nhìn xung quanh, thấy bốn phía vắng hoe bèn ghìm thấp giọng mắng: “Giang Nhứ!”
Giang Nhứ không thèm để ý, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Được lắm, hai kẻ kia còn đang dính lấy nhau.
Một tay chống lên tường ngăn cản Cố Khinh Chu đi tiếp, hắn nghiêng đầu, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn: “Cậu vội cái gì, bạn học cũ gặp nhau ôn lại chuyện xưa tí không được à?”
Khoảng cách quá gần, Cố Khinh Chu thậm chí có thể ngửi thấy hương thuốc lá luẩn quẩn chưa tan trên thân thể Giang Nhứ.
Nhận thấy giọng điệu nôn nóng của hắn, y buột miệng lầm bầm: “Ôn lại chuyện xưa? Tôi nghĩ là giữa chúng ta chẳng có chuyện xưa gì để ôn lại hết.
Tránh ra.”
Giang Nhứ không động đậy.
Cố Khinh Chu là người sống vô cùng tình cảm, dễ mắc lừa hệt như thằng ngốc, yêu đương vào người là khùng điên mất trí, y không thiệt thòi thì ai chịu thiệt thòi.
Mình đây có ý tốt muốn giúp, nào ngờ lãnh nguyên gáo nước lạnh.
Dạo này nhiều uất ức dồn nén, Giang Nhứ nảy ra ý định trêu y một phen.
Hắn cố tình áp mặt lại gần Cố Khinh Chu, thanh âm trầm thấp mang theo chút suồng sã: “Ấy là cậu nghĩ vậy thôi, tôi thì không.
Cậu không có chuyện xưa để ôn lại với tôi, nhưng tôi có chuyện xưa để ôn lại với cậu đấy, phải làm sao bây giờ?”
Bị hắn khóa chặt trong vòng tay không thể thoát ra, hơi thở Cố Khinh Chu rất nhanh không khống chế được nhiễu loạn.
Thậm chí y có thể cảm nhận được chóp mũi lành lạnh của Giang Nhứ khẽ khàng cọ lên mặt mình ngứa ngáy.
Cả người Cố Khinh Chu cứng đờ, đôi mắt nhắm nghiền bất lực, bối rối không thốt nên lời.
Cố Khinh Chu nghiến răng, một lúc lâu sau mới vất vả gằn lên hai tiếng: “… Tránh ra.”
Tránh thì tránh.
Giang Nhứ nhíu mày, nắm chặt bả vai Cố Khinh Chu, đưa tay kéo y đến cửa rồi chỉ vào trong: “Được, tôi tránh ra, cậu banh mắt mà xem cho rõ.”
Bạn trai ăn vụng lén lút sau lưng cậu kia kìa, mau mau xông vào vả chết cụ nó.
Khí thế đánh ghen hung mãnh bừng bừng, ngay cả Đậu Tầm tự nhiên cũng cảm thấy thấp thỏm.
Anh chàng bất giác ngẩng đầu nhìn ra cửa, phát hiện cả Cố Khinh Chu lẫn Giang Nhứ đều đang đứng bên ngoài.
Mặt mũi đầy vẻ nghi hoặc, Đậu Tầm chỉ vào bọn hắn hỏi: “Hai người… Định làm gì?”
Giang Nhứ dán cả người lên lưng Cố Khinh Chu, một tay nắm vai y.
Từ góc độ của Đậu tầm trông ra, tư thế này có vẻ hơi thân mật quá mức.
Cố Khinh Chu rốt cuộc cũng bừng tỉnh, lia mắt lườm Giang Nhứ, ánh nhìn bén ngọt đến mức tóc trên đầu hắn rụng xuống một sợi: “Cậu định cho tôi xem cái gì?”
Đậu Tầm chẳng hề giấu diếm quan hệ với Phàn Giai Giai, trông thấy Cố Khinh Chu cũng không mảy may nao núng, hoàn toàn đâu có giống bộ dạng người bị bắt gian.
Giang Nhứ khựng lại, bây giờ mới ý thức được có lẽ mình đã hiểu lầm chuyện gì đó.
Xu hướng tính dục của Cố Khinh Chu là gay, cộng thêm trước nay thường không ưa tiếp xúc với người khác, hắn thấy Đậu Tầm gần gũi với y như vậy nên khăng khăng cho rằng hai người họ đang hẹn hò.
Đối diện với ánh mắt không mấy thân thiện của Cố Khinh Chu, Giang Nhứ chỉ biết câm nín.
Cái bà nội nó sao nhục mặt quá vậy nè?
Một lát sau, như chưa có gì xảy ra, hắn thản nhiên vươn tay cúi đầu, phủi chút bụi bặm vô hình trên vai áo Cố Khinh Chu: “Giám đốc, sếp xem, chậu chuối cảnh cạnh bình đun nước hơi héo rồi, hay là đổi một cây mới?”
Cố Khinh Chu chẳng nói chẳng rằng kéo bàn tay hắn đặt trên vai mình xuống: “… Cậu bỏ tiền túi ra nhé?”
Kẻ nắm rõ nhất cách đâm trúng tim đen Giang Nhứ chỉ có thể là y.
Giang Nhứ nghĩ thầm người ta đi làm để kiếm tiền vào, cớ gì tôi lại phải nôn tiền ra cơ chứ.
Tính cách Cố Khinh Chu vẫn như ngày nào, càng được đằng chân càng lân đằng đầu: “Vậy thì khỏi đi, thật ra tưới thêm ít nước là được, biết đâu vẫn sống ngon.”
Nói đoạn, hắn vỗ vỗ đầu, kiếm cớ đánh bài chuồn: “Ui, phải rồi, tôi gọi cơm hộp mà còn để dưới tầng, thôi đi xuống lấy đây.
Lát về nói tiếp nhé giám đốc.”
Đậu Tầm nhìn hắn rời đi, nghênh đầu quan sát vẻ mặt Cố Khinh Chu.
Anh chàng sực nhớ ra hai người này từng có một quãng thời gian quan hệ khó nói, đừng bảo định tro tàn lại cháy hay gì nhé: “Hai người ầm ĩ cái gì vậy?”
Cố Khinh Chu không đáp, rời ánh mắt khỏi bóng lưng Giang Nhứ, quay đầu nhìn bả vai vừa bị hắn chạm vào.
Y bất động một giây, kế đến đưa tay lên phủi phủi: “Không có gì.”
..
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
10 chương
13 chương
109 chương
15 chương