Sắp đến cuối năm, các công trình bắt đầu bước vào giai đoạn kết thúc, lúc rảnh rỗi thì chơi dài, lúc bận rộn thì đầu tắt mặt tối. Lý Tư Ngạo cảm thấy số ngày nghỉ phép dạo này của Giang Nhứ tăng lên quá nhiều, không giống phong cách thường ngày của hắn, buổi chiều khi Giang Nhứ đến công ty còn cố tình săm soi chăm chú. Giang Nhứ vốn nói dối rằng mình ngã bị thương phải vào viện cho qua chuyện, nhưng lại chạy tới công ty nhanh như cơn gió, mình mẩy tứ chi lành lặn, Lý Tư Ngạo dòm kĩ hồi lâu cũng chẳng tìm ra dấu vết thương tích nào. Gã không khỏi nghi ngờ chất vấn: “Chân anh bị thương chỗ nào?” Giang Nhứ vỗ đầu gối, khóe mắt cong cong thoáng lấp lánh ý cười: “Ngã đập đầu gối, mày thích thì anh lột quần ra cho mày xem.” Lý Tư Ngạo lấy làm ghê tởm quay phắt đi, Phương Hiệp thì trái lại, lén lút ghé mắt liếc sang chỗ hắn. Giang Nhứ thấy vậy cau mày, đưa tay đến sát tai cô nàng búng một tiếng giòn vang, dọa cô nàng hoảng hồn rút lui. Giang Nhứ nói: “Con gái con đứa, e lệ chút xíu coi nào.” Phương Hiệp mồm miệng chẳng chịu thua ai, hứ một tiếng đáp lại: “Ai bảo cậu cợt nhả lưu manh trước?” Giang Nhứ nghĩ thầm hắn chính là lưu manh, không cợt nhả lưu manh thì cợt nhả kiểu gì được? Hắn bắt chéo chân, lấy tay phủi bụi trên ống quần, lặng lẽ quét mắt nhìn xung quanh, thấy bàn đối diện trống không thì tò mò hỏi: “Phàn Giai Giai đi đâu mất tăm rồi?” Phương Hiệp “ồ” lên một tiếng, đáp: “Không được khỏe nên xin phép về nghỉ buổi chiều nay.” Lý Tư Ngạo nghe vậy trượt ghế ra đằng sau, buôn dưa lê với Giang Nhứ: “Cô em đó lúc trước chẳng dính như sam với anh chàng họ Đậu kia còn gì, nghe bảo hiện giờ đằng nhà trai muốn sắp xếp hôn sự cho cậu ta, anh chàng không có cách nào khác đành bay về thành phố A. Đôi bên chia li sao có thể không buồn được, thời buổi này đám công tử thiếu gia nhà giàu ấy mà, không tin được bố con thằng nào cả, gả vào nhà hào môn cũng đâu dễ như vậy.” Phương Hiệp thẳng tay đập nhẹ vào sau đầu Lý Tư Ngạo, giọng lưỡi không ngờ: “Họ Đậu có mấy đồng bạc bẩn thì ghê gớm rồi, ai trèo cao cũng sẽ ngã đau thôi. Giai Giai hẳn cũng chẳng nghĩ sẽ làm dâu nhà giàu, theo tôi thấy như vậy càng tốt, đỡ phải mệt nhọc phiền toái.” Lý Tư Ngạo giơ tay đầu hàng, luôn mồm phụ họa: “Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng!” Đậu Tầm hiện giờ vẫn là con ông cháu cha sống dựa dẫm vào gia đình, tuyệt đối không có khả năng vì Phàn Giai Giai mà mâu thuẫn với nhị vị phụ huynh. Anh chàng không giống Cố Khinh Chu cha không thương mẹ không yêu, luôn chỉ có một mình, đồng nghĩa với việc không phải gặp những rắc rối kiểu này. Giang Nhứ ngán ngẩm đan hai tay sau đầu. Cũng may mấy công trình trong tay hắn đều đã hoàn thành hơn phân nửa, không có việc gì quá cấp thiết. Chẳng biết nhớ tới chuyện gì mà hắn cầm di động lên nhìn, thấy khung thông báo tin mới trống rỗng lại bỏ về chỗ cũ. Chà, xét cho cùng thì Cố Khinh Chu cũng chẳng phải kiểu người thích trò chuyện qua mạng. Tính cách Giang Nhứ hướng ngoại, tính cách Cố Khinh Chu khép kín. Đôi bên gặp nhau như lửa gặp băng, nhưng lại hình thành một phương thức cộng tồn kì quái, trừ vài lần thảng hoặc cãi vã thì phần lớn thời gian đều sóng yên biển lặng, phải nói là tột bậc diệu kì. Hết giờ làm, Giang Nhứ là người đầu tiên rời khỏi công ty. Hắn về nhà xếp ra vài bộ quần áo thường dùng, mua chút đồ ăn ở quán ăn dưới tầng, sau đó mới cưỡi xe đạp công cộng đi tới nhà Cố Khinh Chu. Trên đường mưa rơi lất phất, những hạt nước li ti rơi trên mặt, bay chéo xuống bờ vai, chưa đủ làm ướt áo nhưng cũng bao trùm lên đó một lớp hơi lạnh yếu ớt. Cố Khinh Chu dọn sạch mảnh vỡ bình hoa trong nhà, kế đến mang đồng hồ báo thức bị ném hỏng và thảm trải bám đầy tàn thuốc ném vào túi rác, chất thành một đống lớn trong góc tường. Trong nháy mắt, căn nhà trở nên trống trải. Y liên hệ với công ty nội thất gia dụng, mua lại mấy món đồ trang trí giống hệt như cũ, kết thúc một ngày bận bịu. Cơn mưa ngoài trời quá nhỏ, gần như vô hình vô thanh, khiến tiếng mở cửa dù vang lên rất khẽ cũng nghe rõ mồn một. Cố Khinh Chu ngồi ở sofa xử lý công việc trên máy tính, nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền tới thì đứng dậy đi ra cửa. Y thấy Giang Nhứ đang uể oải dựa lưng vào cửa trước thay giày, tay xách nách mang túi lớn túi bé. Mái tóc Giang Nhứ hơi ẩm ướt, trên lông mi còn vương mấy hạt nước li ti, lúc đến gần trông thấy rất rõ ràng. Cố Khinh Chu vô thức nhìn ra ban công: “Mưa à?” Giang Nhứ nhẹ nhàng rũ tóc, thản nhiên trả lời: “Mưa nhỏ lắm, không sao đâu.” “Tôi đưa cậu chìa khóa rồi mà, sao không lấy xe đi?” Vừa nói, Cố Khinh Chu vừa đưa tay toan cầm lấy mớ đồ trong tay Giang Nhứ, không ngờ đối phương lại cố tình lùi về sau tránh né. Hắn chẳng nói chẳng rằng dang rộng hai tay, nụ cười trên môi mang theo hơi thở niên thiếu rạng rỡ. Cố Khinh Chu lẳng lặng nhìn, sau đó tiến lên một bước, đưa tay ôm hắn, mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác. Người kia lập tức ghì chặt y trong vòng tay. Giang Nhứ ôm y bước vào nhà, bụng nhủ thầm thế này mới đúng. Cố Khinh Chu vốn bám người như vậy, thế mà mấy ngày nay hệt như một kẻ lòng dạ đã mòn nhẵn, làm gì cũng im lặng không thốt ra lời. Hằn thà thấy đối phương thỉnh thoảng lại đâm chọc mình vài câu như cũ còn hơn, ít nhất còn nhìn ra đôi chút sức sống. Đặt đồ đạc lên bàn trà, hắn vô tình đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện có khá nhiều chỗ trống. Hắn ngồi xuống sofa, kéo Cố Khinh Chu ngồi bên cạnh, trong mắt ánh lên ý cười khó hiểu: “Cậu dọn vệ sinh sạch ra phết đấy.” Quả là miệng chó không mọc được ngà voi, lời khen từ miệng Giang Nhứ đi ra cũng mang theo vài phần ẩn ý khó giải thích. Cố Khinh Chu không muốn để Giang Nhứ biết tính xấu của mình, mặc dù bây giờ che giấu cũng đã muộn. Nghe hắn nói xong, y chỉ cảm giác có chỗ nào đó không đúng: “Tôi không thích đồ sứ nên đổi.” Giang Nhứ nói theo: “Ừ, đổi sang đồ gỗ cho bền.” “…” Đồ ăn xách về đã hơi nguội, Giang Nhứ hâm nóng lại bằng lò vi sóng rồi ngồi ăn cùng Cố Khinh Chu. Sực nhớ ra điều gì, hắn hỏi: “Công trình Hoa Tế đầu xuân sang năm là hoàn thành rồi, cậu Đậu có quay lại làm thủ tục bàn giao không?” Cố Khinh Chu sững sờ một lúc mới nhận ra cậu Đậu trong lời Giang Nhứ chính là Đậu Tầm. Y rút khăn giấy lau những vệt dầu mỡ bắn trên mặt bàn, điềm nhiên đáp: “Không rõ nữa, phải xem tình hình trong nhà đó ra sao. Ban đầu cậu ta đến Hải Thành cũng chỉ là để tìm vui, cho dù ba mẹ không ép thì chẳng mấy chốc cậu ta cũng sẽ mò về thôi.” Mặc dù mấy năm gần đây Hải Thành liên tục phát triển nhưng chắc chắn không thể so với thành phố A phồn hoa. Tính tình Đậu Tầm ưa phù phiếm náo nhiệt, muốn anh chàng ở yên một chỗ quả thật còn khó hơn lên trời. Giang Nhứ buột miệng: “Vậy là cậu ta và Phàn Giai Giai đã chia tay thật rồi?” Cố Khinh Chu vò giấy ném vào thùng rác, nhớ tới Phàn Giai Giai ngồi đối diện Giang Nhứ trong công ty, hai bên sớm tối ra vào nhìn mặt nhau, giọng điệu ẩn chứa vị chua chát: “Sao, chia tay thì liên quan gì đến cậu?” Giang Nhứ vô tư lự đáp: “Liên quan gì đâu, tôi thấy cô em đó xin nghỉ làm chiều nay nên mới hỏi thôi.” Tình cảm là loại chuyện một người dám làm một người dám chịu, cứ cho là Cố Khinh Chu thân thiết với Đậu Tầm thì cũng chẳng dễ dàng nhúng tay vào, càng đừng nói đến việc y không có bất cứ giao tình nào với Phàn Giai Giai. Y lên tiếng dưới góc độ một người ngoài cuộc: “Ngay từ đầu chỉ nhìn đã biết, ba mẹ Đậu Tầm sẽ chẳng bao giờ chấp nhận cho hai người đó ở bên nhau đâu. Trên hết, Phàn Giai Giai vẫn còn đang trong thời kì thực tập, nếu cứ tiếp tục nghỉ phép vô tội vạ như thế thì công ty sẽ không thể giữ cô ấy lại.” Không hiểu sao Giang Nhứ thấy hơi chột dạ, hắn khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: “Hình như số ngày nghỉ phép của tôi còn nhiều hơn.” Cố Khinh Chu im lặng nhìn hắn: “Hai người giống nhau à?” Ít nhất trên đầu Giang Nhứ vẫn có ô dù của Cố Khinh Chu, còn Phàn Giai Giai kể từ lúc Đậu Tầm rời đi đã mất hết chỗ dựa. Đây là lần đầu tiên Giang Nhứ cảm thấy mình giống y hệt trai bao, tâm tình có chút gì đó rất khó tả. Hắn vô thức nhìn về phía Cố Khinh Chu, nhưng đối phương đã bắt tay vào thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, cầm quần áo sạch chuẩn bị vào phòng tắm. Giang Nhứ nghĩ thầm lúc bàn về vụ của Phàn Giai Giai, Cố Khinh Chu có thể phân tích mạch lạc, nhìn nhận rõ ràng như thế, vậy mà lại lằng nhằng vướng bận với mình biết bao năm trời. Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, quả thực chính là đạo lý này. Hắn biếng nhác dựa vào cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng xối nước ầm ầm bên trong, bèn đi thẳng đến sofa nằm xuống. Giang Nhứ luôn cho rằng thân thể đàn ông chẳng có gì đáng xem, trước sau đều phẳng lì như một, không khác nào cái ván giặt đồ. Nhưng đó giờ hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có phản ứng với Cố Khinh Chu đấy thôi, vậy mà tuy trải nghiệm qua loa lần trước khá là tồi tệ, vẫn có một số việc thật sự không thể che giấu. Giang Nhứ châm một điếu thuốc, dựa vào sofa nhắm mắt lại. Ánh đèn chiếu lên gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, hắt xuống những mảng bóng mờ. Bên kia cánh cửa phòng tắm, giữa làn hơi nước mơ màng, tiếng xối nước vọng lại có vẻ gì đó xa xôi hư ảo. Có thể là bởi bản chất lưu manh bên trong trỗi dậy, cảnh tượng lần trước hiện lên rõ mồn một trước mắt hắn. Tính khí Cố Khinh Chu lạnh lùng bướng bỉnh nhưng thân thể thì hoàn toàn trái ngược, rất mềm mại và linh hoạt. Cặp mắt y đen thẳm, băng giá, âm thầm khơi dậy dục vọng hủy diệt nguyên thủy nhất nơi lòng người. Vật lộn cuồng nhiệt cùng một người như vậy trên giường tuyệt đối là một lần trải nghiệm khó quên. Giang Nhứ chậm rãi nhả một ngụm khói. Hắn bắt đầu có chút hối hận, nếu sớm biết có ngày hôm nay, cần gì phải gây náo loạn cùng Cố Khinh Chu như thế? Thẳng thắn thừa nhận tốt hơn biết bao nhiêu. Nói cho cùng lần đầu tiên luôn có ý nghĩa đặc biệt, vậy mà lại diễn ra trong hoàn cảnh đó, đến giờ nghĩ lại, từ tận đáy lòng hắn vẫn có chút gì tiếc nuối. Giữa lúc hắn còn đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, điếu thuốc trên môi đột ngột bị ai đó lấy đi. Giang Nhứ mở mắt nhìn, thấy Cố Khinh Chu gẩy tàn thuốc, sau cầm đầu mẩu điếu thuốc vứt vào gạt tàn. Mái tóc y đen nhánh, ướt rượt, cơ thể mang theo một tầng hơi nước mát lạnh. Giang Nhứ trở mình, nhích tới nhích lui trên ghế sofa, kế đến túm chặt tay Cố Khinh Chu, quả nhiên cũng là cảm giác lạnh toát như băng đá. Hắn uể oải hỏi bằng giọng mũi: “Tắm xong rồi hửm?” Tóc Cố Khinh Chu còn nhỏ nước ròng ròng, những giọt nước tí tách rơi xuống bờ vai, trượt xuống hõm xương quai xanh, thấm ướt vùng cổ áo. Y cụp mắt “ừ” một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ sấy tóc. Thấy vậy, Giang Nhứ đứng lên cất bước vào theo, thanh âm trầm thấp chứa chan ý cười: “Này, dập thuốc của tôi xong rồi định chuồn đấy à?” Máy sấy khá êm, không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện. Cố Khinh Chu thấy Giang Nhứ đứng phía sau mình thì nhìn hắn qua gương, khẽ đáp: “Ngộp thở.” Giang Nhứ vui vẻ: “Lúc cậu hút thuốc tôi có phàn nàn gì đâu?” Cố Khinh Chu trả lời: “Điều đó chẳng có mâu thuẫn gì với việc tôi ghét cậu hút thuốc.” Giang Nhứ dứt khoát cầm lấy máy sấy trong tay Cố Khinh Chu, tỏ vẻ hào hứng hỏi: “Ghét? Cậu ghét tôi ở điểm nào?” Gió sấy ấm áp luồn qua mái tóc, nhưng chẳng thể nào ấm áp bằng lồng ngực nóng hổi dán chặt sau lưng Cố Khinh Chu. Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, y nhìn vào đôi mắt đen thẳm đầy mê hoặc của Giang Nhứ, trái tim bỗng vô cớ thắt lại. Y rút phích cắm, mượn động tác buông mi mắt để thu hồi cảm xúc: “Khô rồi đấy.” Từ phía sau, Giang Nhứ ôm chặt y vào lòng. Mùi sữa tắm trên thân thể y lẩn quẩn quanh mũi hắn, hương thơm thoang thoảng dễ chịu vô cùng. Giang Nhứ không nhịn được vùi mặt vào hõm cổ người kia, trầm giọng hỏi: “Đêm nay ngủ cùng nhau nhé?” Mặc dù hiện tại cả hai đã yên ấm, nhưng chuyện lần trước vẫn lưu lại những kí ức chẳng thể phai mờ. Bản thân Cố Khinh Chu có thể bỏ qua, nhưng cơ thể lại giúp y khắc cốt ghi tâm những hồi ức đau đớn. Cho đến bây giờ khi nhớ lại, Cố Khinh Chu vẫn không khỏi rùng mình rất khẽ. Hơi thở Giang Nhứ phả lên cổ y ngứa ngáy. Cố Khinh Chu bất giác nghiêng đầu rồi thoáng im lặng một lát, kế đến hạ mắt nhìn xuống, vẫn giữ thái độ buông xuôi: “Tùy cậu.” Qua lớp quần áo mỏng, Giang Nhứ lờ mờ cảm nhận được những chấn động nhỏ tới mức khó lòng nhận ra nơi cơ thể Cố Khinh Chu. Hắn xoay y lại đối diện mình, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên tấm lưng lành lạnh gầy gò của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve như vỗ về an ủi, sau đó âu yếm đặt một nụ hôn lên mi mắt y. Giang Nhứ thì thầm lên tiếng – ngoại trừ mấy từ này, hắn chẳng biết mình nên nói gì nữa: “Xin lỗi…” Cố Khinh Chu nghe vậy hơi khựng lại, đoạn chậm rãi ôm lấy hắn, lặng lẽ lắc đầu. Nếu xét đúng sai thì cả hai đều có lỗi. Khi đó lửa giận bốc lên đầu, xảy ra chuyện gì cũng coi như vô ý. Đây là một quá trình đòi hỏi người ta không ngừng rèn luyện, bởi chuyện tình cảm nếu chỉ dùng đúng sai để phân định thì quả là quá mức giản đơn và mù quáng. Giang Nhứ tìm kiếm đôi môi Cố Khinh Chu, khẽ giữ cằm y, đặt lên một nụ hôn. Chưa bao giờ hắn dịu dàng đến thế, đôi lúc thốt ra vài câu chữ mơ hồ không rõ, cũng luôn là vẻ trìu mến thấm vào tận cốt xương: “Cố Khinh Chu…” Hắn nói: “Cậu chiều hư tôi mất rồi, phải làm sao đây?” Luôn luôn dễ dàng tha thứ cho hắn, luôn luôn bao dung không có điểm dừng, thậm chí có thể gọi là dung túng. Cố Khinh Chu nghe xong, trong đáy mắt đen thẫm vụt lóe lên một thứ cảm xúc khôn tả bằng lời. Hai hàng mi rung động, đổ bóng nhàn nhạt lên gò má. Y yên lặng đáp lại nụ hôn của Giang Nhứ, đồng thời vòng tay ôm cổ hắn, chầm chậm tập trung sức lực: “Vậy hãy ở với tôi vĩnh viễn đi, tôi chiều cậu cả đời…” Y biết, thật ra Giang Nhứ rất đơn thuần. Không tính vài ba cuộc ẩu đả đập lộn, cho tới bây giờ, hắn chưa từng nhúng tay làm bất kì việc xấu nào. Cố Khinh Chu luôn sẵn sàng chờ đợi, đợi đến ngày hắn thực sự trưởng thành. -Hết chương 33-.