Tính tình Giang Nhứ thuộc dạng lười nhác, ngoài kiếm tiền ra hắn không có động lực làm bất cứ điều gì. Sau khi ăn tì tì hết sạch bát mì, hắn đần mặt ngồi nhìn chồng bát đũa, vô thức đưa mắt ngóng về phía Cố Khinh Chu. Cảm nhận được ánh mắt hắn, Cố Khinh Chu bình thản đặt cuốn sách qua một bên, rời ghế sofa bước vào phòng tắm.  Giang Nhứ đành cam phận đi rửa bát. Bảo là không biết nấu cơm thì còn tạm chấp nhận cho qua, nhưng rửa bát cũng bảo không biết thì đúng là giả trân quá độ, đến hắn cũng chẳng tin được. Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, Giang Nhứ không ngừng tỉ mỉ đánh giá phong cách thiết kế của căn nhà, cuối cùng đưa ra một kết luận: nhìn kiểu gì cũng không ưng mắt.  Nhà mà, phải có cảm giác của nhà, phải ấm áp dễ chịu mới đúng. Căn hộ của Cố Khinh Chu lại trang trí y hệt như khách sạn, mọi góc cạnh đều khô khan cứng nhắc, không tồn tại chút ít hơi người nào. Để thế này mà không sợ ban đêm ma quỷ quấy phá cũng nể thật. Hôm nay Cố Khinh Chu tắm rửa lâu gấp đôi bình thường. Lúc y ra khỏi phòng tắm, Giang Nhứ đang nằm trên sofa, cùng Lý Tư Ngạo tìm người lập đội chơi game.  Lý Tư Ngạo tiếp tục kéo hố đen trò chơi Phương Hiệp vào: “Người anh em, đợi một lúc rồi hãy bắt đầu giùm em. Phương Hiệp còn đang sấy tóc á, chưa chuẩn bị xong đâu.” Giang Nhứ chẳng buồn ngạc nhiên, chỉ mở Tiêu Tiêu Nhạc ra quẹt quẹt giết thời gian. Cố Khinh Chu ngồi xuống cạnh hắn. Mái tóc y vẫn mang hơi ẩm, nước da trắng trẻo trông càng như trong suốt, vết thương trên má cũng hết mực bắt mắt.  Y vốn có ý định tiếp tục đọc sách, nhưng vừa cầm cuốn sách lên nửa đường lại cất về chỗ cũ, buột miệng hỏi Giang Nhứ: “Cậu định chơi game à?” Lúc nãy Giang Nhứ nằm nghiêng trên sofa, gác chân lên thành ghế là vừa khéo duỗi hết người. Bây giờ có thêm Cố Khinh Chu, hắn không thể không nằm co đầu gối. Giang Nhứ chăm chú xem điện thoại, lơ đãng trả lời: “Ừm, game bắn súng.”  Im lặng một hồi, Cố Khinh Chu chợt lên tiếng: “Tôi cũng chơi.” Giang Nhứ nín thinh liếc y một cái, sau đó nhanh chóng cụp mắt, giả vờ điếc. Cố Khinh Chu hơi bĩu môi: “Cho tôi chơi với.” Giang Nhứ vụt nhớ lại kỉ niệm bị y bắn một phát bay đầu lần trước, sắc mặt trở nên khó tả. Đầu ngón tay hắn vô thức gõ lia lịa vào màn hình điện thoại, mí mắt hấp háy: “Không được, tôi từ chối.” Xem ra Cố Khinh Chu không vui lắm: “Tại sao?” Hãy tự vấn lòng mình xem tại sao đi, tôi chơi game là để tìm vui chứ méo phải để chết chứ sao nữa. Giang Nhứ trở mình, vờ câm vờ điếc, cố tình bơ Cố Khinh Chu. Hẳn là Cố Khinh Chu cũng đã hiểu ra nguyên nhân, vì thế y ngập ngừng giây lát, kế đến hơi mím môi nói: “Lần này tôi không giết cậu nữa.” Giang Nhứ được lời như cởi tấm lòng, nhưng vẫn làm bộ cắm mặt vào màn hình, không ngó nghiêng gì đến đối phương. Cố Khinh Chu thấy thế thì ngỡ ngàng, vươn tay định cướp điện thoại của hắn, song Giang Nhứ đã nhanh như cắt giấu chiếc di động sau lưng.   Hắn cười hì hì, giọng trâng tráo hỏi: “Cậu định làm gì đấy, muốn chơi ăn gian à?” Đang nắm chặt cổ tay Giang Nhứ, Cố Khinh Chu nghe vậy bất giác buông ra, sau đó hung ác mà trừng hắn một cái. Những lọn tóc ướt lòa xòa trên trán khiến y trông chẳng đáng sợ chút nào, mà vết sưng tấy trên mặt càng làm tăng thêm vẻ tội nghiệp.  Giang Nhứ rời trường đã nhiều năm, cũng qua lâu rồi cái tuổi trẻ trâu bồng bột, nhưng không hiểu sao trước mặt Cố Khinh Chu hắn luôn luôn tỏ ra rất thiếu đánh. Thấy bộ dạng đối phương, hắn thôi không đùa nữa, xuống giọng đấu dịu: “Được rồi, cùng chơi với cậu. Lát nữa lập đội tôi gọi vào nhé.” Đội ngũ xuất hiện thêm một người, đương nhiên Lý Tư Ngạo không thể không nhận ra. Gã tức tốc gửi tin nhắn thoại cho Giang Nhứ hòng chứng minh bản thân trong sạch: “Em không hề gọi sếp Cố vào đâu nhá, ảnh mà bắn chết anh nữa cũng đừng có đổ tại em đấy.” Nghe giọng gã oang oang qua loa ngoài, Giang Nhứ nhướng mày thầm nghĩ, lần trước nếu không vì trốn cái hố đen Phương Hiệp thì anh mày còn lâu mới oẳng được chưa? Cố Khinh Chu nín lặng cầm gối ôm. Tuy trên mặt y không có vẻ gì là ngượng ngùng xấu hổ, nhưng vành tai trắng nõn lại bắt đầu nóng ran, một màu hồng ửng dần dần lan rộng. Lần chơi trước cách đây đã ít lâu, giờ đây khi cả đội vào game, tình hình đã nhen nhúm có một vài thay đổi. Chẳng hạn như Phương Hiệp cuối cùng cũng không bám rịt lấy Giang Nhứ nữa mà trọn vẹn ở trong vòng bảo vệ của Lý Tư Ngạo, hoặc chẳng hạn như, sau lưng Giang Nhứ mọc thêm một cái đuôi nho nhỏ…  Giang Nhứ đi về khu đông, Cố Khinh Chu cũng đi về khu đông. Giang Nhứ đi về khu tây, Cố Khinh Chu cũng đi về khu tây. Cứ như thế lặp lại mấy lần, Giang Nhứ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cau mày chất vấn: “Sao cậu cứ bám theo tôi mãi vậy?” Có một kẻ đằng đằng sát khí kè kè theo sau, nói thật, hắn sợ vãi linh hồn.  Cố Khinh Chu không buồn nhìn hắn, những ngón tay trắng trẻo thon vẫn mải miết điều khiển nhân vật, dẫu chỉ ngồi trên sofa chơi game mà phong thái tao nhã bẩm sinh cũng chẳng hề kém đi phân nào: “Con đường này chỉ có mình cậu đi được à?” Y cười lạnh. “Ai đi cũng được, miễn là cậu đừng xả súng vào lưng tôi.” Giang Nhứ đáp trả. Có cái câu gì ấy nhỉ, “luôn có điêu dân lăm le hại trẫm”. Tâm trạng hiện giờ của hắn chính là như thế.  Cố Khinh Chu ngừng tay trong giây lát rồi tăng tốc cho nhân vật vượt lên trước mặt Giang Nhứ, sau đó thoắt cái đã mất hút. Mặc dù y hoàn toàn không lên tiếng, nhưng rõ mười mươi là đang tức giận.  Giang Nhứ đảo mắt nhìn đối phương. Người kia ngồi nép trong góc sofa, thân hình gầy gò chỉ chiếm một diện tích nho nhỏ trên ghế. Vẫn là bóng dáng lầm lì lập dị hệt như thời còn đi học, mỗi ngày không làm gì ngoài việc ngồi giải đề, cô độc xa cách chẳng thèm để ý đến ai. Chơi game thôi mà, có cần phải coi tất thảy là thật như thế không? Giang Nhứ đưa tay sờ chóp mũi, đang băn khoăn không biết nên dỗ người ta thế nào thì chợt thấy nhân vật của Cố Khinh Chu xuất hiện, bước tới đứng đối diện với hắn. Đừng bảo lại sắp sửa bắn chết mình nhá? Giang Nhứ nghĩ bụng, cong mông co giò sẵn sàng bỏ chạy. Thế nhưng hắn còn chưa kịp trốn, Cố Khinh Chu đã quăng cái rầm xuống trước mặt hắn một nùi trang thiết bị phòng ngự. Giang Nhứ nhìn đến ngu người, vọt miệng: “Cậu làm gì đấy?” Cố Khinh Chu rời mắt từ màn hình điện thoại sang phía hắn, thốt lên đúng hai chữ: “Nhặt đi.”  Đây là cách y nói lời xin lỗi, khốn nỗi ai không biết chắc còn tưởng có người thiếu nợ tám đời nhà y. Giang Nhứ mắng thầm cậu giỏi nhất cũng chỉ đương chức giám đốc chi nhánh, bày đặt ra vẻ tổng giám đốc bá đạo cái nỗi gì. Nghĩ đoạn, hắn vô thức duỗi đôi chân tê rần, tình cờ lại đè ngay lên chỗ mẫn cảm đằng sau eo lưng Cố Khinh Chu, khiến người kia cứng đờ vì căng thẳng.  Giang Nhứ vẫn hồn nhiên chẳng hề hay biết, vừa nhặt trang bị vừa ngồi thẳng dậy, điệu bộ nói cười vẫn thiếu đứng đắn như cũ: “Coi như là cậu đưa tôi phí bảo kê đấy nhé.” Cố Khinh Chu chơi game không tệ lắm. Đoạn sau trận chiến, hai người hợp sức đồ sát quá nửa lực lượng đối địch. Về phần Lý Tư Ngạo và Phương Hiệp thì giữa đường máu cạn đứt gánh, không thể trụ lại cùng nhau đến cuối.  Thấm thoắt đã hơn một rưỡi sáng, Lý Tư Ngạo lại gửi tin nhắn thoại: “Em chịu không cố được rồi, phải đi ngủ đây, mai còn đi làm nữa.” Giang Nhứ như mở cờ trong bụng: “Ngày mai anh xin nghỉ phép.”  Lý Tư Ngạo ngạc nhiên: “Hả, sao tự nhiên lại nghỉ phép? Tiền thưởng đi làm đầy đủ anh cũng bỏ luôn à?”  Giang Nhứ ý nhị liếc nhìn người nào đó đang ngồi bên cạnh mình, kế đến gõ phím trả lời: Hết cách rồi, ông trẻ nhà anh ngã bệnh, phải đến đó hầu hạ. Hắn bấm nút gửi tin nhắn, sau đó thoát game, đứng dậy vươn vai: “Ây, tôi về phòng ngủ đây.”  Cố Khinh Chu lặng đi một chút rồi đáp: “Tùy cậu.”  Phòng ngủ chính và phòng cho khách nằm khác hướng, cộng thêm chất lượng cách âm tuyệt vời, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào lọt vào tai. Sau khi tắt đèn, phòng khách chìm trong thứ bóng tối lờ mờ, chỉ có một dải ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa phòng Cố Khinh Chu.  Y hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi trên sàn tựa lưng vào mép giường, lẳng lặng châm một điếu thuốc. Cửa sổ mở hé một nửa, gió mát từ bên ngoài phảng phất lùa vào. Mảnh rèm sáng màu bay lên giữa không trung, khói thuốc chưa ngưng tụ thành hình đã bị thổi tan tác. Lần đầu tiên Cố Khinh Chu biết hút thuốc là nhờ ơn Giang Nhứ chỉ dạy. Thứ tai ương ấy không rủ rê y bùng học choảng nhau thì cũng xúi giục y gian lận thi cử, hai người bên nhau nhìn chung chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp. Thầy chủ nhiệm hễ trông thấy sẽ lên cơn đau đầu, còn không ít lần càm ràm lải nhải. Trong ngăn kéo tủ đầu giường dưới cùng có một bức ảnh. Nếu bảo rằng chủ nhân thích nó thì chưa chắc, vì nằm ở đó lâu ngày, tấm ảnh đã đóng một tầng bụi. Nếu bảo rằng chủ nhân không thích nó cũng chẳng hẳn, bởi nó vẫn được đặt ở nơi có thể dễ dàng đụng tay đến.  Cố Khinh Chu khép mắt, một làn sương trắng tràn khỏi bờ môi. Y rút bức ảnh khỏi ngăn kéo, hướng về phía ánh đèn. Trong ảnh là một đám thiếu niên tuổi mười bảy, mười tám đứng túm tụm trên sân đại hội thể thao. Cố Khinh Chu và Giang Nhứ được xếp đứng cuối cùng, khi ấy hãy còn là hai gương mặt ngây thơ non nớt, song ánh nắng chói gắt đến mấy cũng không thể át đi khí thế hăng hái của tuổi thanh xuân.   Dưới ánh đèn chiếu rọi, một vết rách ngay giữa tấm ảnh lờ mờ hiện ra. Trước đây có lần Cố Khinh Chu từng xé nó, về sau lại dán liền lại. Đầu ngón tay vẫn giữ điếu thuốc, Cố Khinh Chu chậm rãi vuốt ve rìa ảnh. Trong ảnh, Giang Nhứ mặc bộ đồng phục hai màu xanh trắng, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ thoạt nhìn cũng khá giống học sinh ba tốt. Bên trái hắn là người anh em thân thiết Đại Hoành, bên phải là Cố Khinh Chu. Lúc chụp ảnh, hắn rất vô tư kề vai sát cánh với anh em, nhưng lại tai ngược không chịu khoác vai Cố Khinh Chu, cả hai còn vì thế mà cự nự nhau mất vui. Cùng Giang Nhứ thi đại học, cùng Giang Nhứ rời khỏi thành phố này, cùng Giang Nhứ làm việc tại một công ty – Cố Khinh Chu của ngày đó từng lên rất rất nhiều kế hoạch cho tương lai, mà trong đó Giang Nhứ luôn chiếm phần trọng yếu nhất.   Giờ đây y đã hoàn thành toàn bộ mục tiêu, nhưng “tương lai” ấy chẳng hề có bóng dáng người kia…  Điếu thuốc trên tay âm thầm cháy hết một nửa, Cố Khinh Chu bị bỏng, lúc này mới hoàn hồn. Y lặng lẽ dụi tắt thuốc, cắt đứt dòng suy nghĩ, đoạn tắt đèn đi ngủ. Thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của dân đi làm thường hết sức cực đoan. Ngày đi làm có thể dậy từ lúc tinh mơ tờ mờ, nhưng hễ cuối tuần là ngủ không cần biết trời trăng gì cả. Sáng hôm sau lúc tám giờ, Cố Khinh Chu chạy vào ngó thử một cái, Giang Nhứ vẫn ngủ. Chín giờ lại đi nhòm một lần, vẫn ngủ. Mãi đến gần mười hai giờ trưa, hắn mới chịu mở mắt chào ngày mới.  Đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối bù, Giang Nhứ uể oải dựa người vào cửa, cất giọng hơi ngái ngủ: “Có bàn chải với khăn mặt mới không? Tôi muốn rửa mặt.” Bấy giờ Cố Khinh Chu đang bôi ngồi thuốc giảm sưng, nghe hỏi thì đặt tăm bông xuống, lấy cho hắn một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới.  Đêm qua Giang Nhứ ngủ hơi chập chờn, phải rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo lại đôi chút. Chẳng biết có phải do ảo giác không mà lúc liếc sang Cố Khinh Chu, hắn cảm thấy mặt y có vẻ còn tệ hơn so với hôm qua. Phát hiện ra ánh mắt hắn nhìn mình, Cố Khinh Chu ngừng bôi thuốc: “Bữa sáng để trên bàn, cậu tự hâm nóng lại đi.” Giang Nhứ rà mắt qua mấy thứ trên bàn, trầm ngâm trong giây lát rồi bước tới giành miếng bông y tế khỏi tay y: “Xước da thì đừng bôi loại này. Chờ vết xước đóng vảy trước đã, nếu không sẽ sưng to hơn đấy.”   Cố Khinh Chu bất giác đưa tay muốn chạm vào vết thương, song Giang Nhứ đã nắm lại nhắc nhở: “Đừng đụng vào.” Bộ đồ ở nhà màu trắng trên người Cố Khinh Chu càng làm nổi bật khí chất sạch sẽ, không còn cảm giác lạnh lùng như khi mặc âu phục. Cố Khinh Chu nhìn mình trong gương, cất tiếng hỏi Giang Nhứ: “… Mặt tôi sưng ghê lắm hả?”  Giang Nhứ hơi sững người. Đôi mắt đen láy của đối phương trông rất giống mắt một con thú nhỏ, hắn không nhịn được, cúi đầu hôn một cái, thấp giọng đáp: “Không phải đâu.” -Hết chương 20-.