Trên sân có một tốp học sinh đang chơi bóng rổ. Trong lúc mải tranh cướp, quả bóng rổ bay vèo tới chỗ Giang Nhứ. Nhanh như cắt, hắn đỡ lấy rồi ném trả lại, quả bóng lao đến gần rổ lưới, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại sít sao chệch hướng, rơi ra ngoài đầy nuối tiếc. Từ phía xa, cậu nam sinh nhặt bóng giơ ngón tay giữa với Giang Nhứ, ý là chê kĩ thuật bóng của hắn cùi bắp. Giang Nhứ không cam lòng chịu lép vế, cũng bật ngón tay giữa, hoàn toàn không lấy gì làm hổ thẹn khi đi so đo với một đám nhãi học cấp ba. Cố Khinh Chu liếc hắn một cái rồi cụp mắt, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bục, phũ miệng châm chọc: “Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không tiến bộ tẹo nào.” Giang Nhứ nhủ thầm, thế này mà còn không tiến bộ cái nỗi gì. Nếu là hồi trước, hắn đã đi đường quyền với thằng lỏi con kia từ lâu.  Sắp đến giờ hẹn khách, cả hai không nấn ná thêm nữa, rời khỏi trường, đi tìm địa chỉ theo hướng dẫn. Đúng như Cố Khinh Chu mô tả, kết cấu căn nhà có phần hơi phức tạp, phân bố không gian kém hợp lý. Thêm vào đó nhà xây đã lâu năm, rất nhiều chỗ xuống cấp, khâu thi công sau này sẽ cực kì mệt mỏi. Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, muốn cải tạo căn nhà cũ để cưới vợ cho con trai. Giang Nhứ hỏi cặn kẽ các yêu cầu của gia chủ, sau đó đo đạc đại khái kích thước căn nhà, lấy tập giấy luôn mang theo người ra phác thảo một bản vẽ mặt bằng(1) thô sơ.  (1): Mặt bằng là bản vẽ quan trọng nhất trong các bản vẽ. Mặt bằng cho biết kích thước và cách bố trí các phòng, giao thông nội bộ, vị trí, kích thước, độ rộng dày tường. Ngoài ra có thể diễn tả các thiết bị, đồ dùng vệ sinh, tủ, giường, bàn ghế… Bản vẽ mặt bằng trong tình huống này là bản vẽ mặt bằng hiện trạng của công trình trước khi thiết kế. (Nguồn) Cố Khinh Chu lo phần chụp ảnh và ghi chú lại tình trạng nhà. Lúc ra ngoài phòng khách, y trông thấy Giang Nhứ ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, vừa nói chuyện với chủ nhà vừa miệt mài tốc kí, thần thái nghiêm túc hiếm thấy.  Trước cảnh tượng này, Cố Khinh Chu sững lại một chút, lời định nói cũng không thốt ra. Khảo sát(2) xong xuôi, lúc rời khỏi căn nhà xuống dưới tầng, y mới nhắc: “Về công ty cậu đưa số liệu cho Diêu Khải Quang đi, các công đoạn thiết kế tiếp theo để cậu ta làm.” (2): Khảo sát (khảo sát hiện trạng) thường là bước lớn thứ hai trong quy trình thiết kế sau khâu gặp gỡ, tư vấn sơ bộ. Sau khi gặp gỡ và trao đổi sơ bộ với khách hàng, nhà thiết kế/kiến trúc sư sẽ đặt hẹn để khảo sát thực tế công trình. Khi hoàn thành khảo sát, cần nắm được một số điểm quan trọng như mục đích thiết kế, ngân sách cho phép, v.v. cũng như trao đổi chi tiết quy trình, thống nhất yêu cầu thiết kế để đôi bên chuyển sang bước tiếp theo.(Nguồn) Giang Nhứ xem đồng hồ, lòng than thầm Cố Khinh Chu đúng là một tên quy củ cứng nhắc. Hết giờ làm rồi, về thẳng nhà luôn đi có phải khỏe không. Thật ra hắn vẫn muốn tâm sự với Cố Khinh Chu về vụ rút Lý Tư Ngạo khỏi vị trí tổ trưởng, hiềm một nỗi, hắn hiểu người này quá rõ. Nếu hắn nói gà, đảm bảo y sẽ nói vịt, vặn vẹo dồn ép người ta vào đường cùng. Làm sao đề cập chuyện này mà không phải lãnh kết cục xôi hỏng bỏng không, ấy là một vấn đề đáng suy ngẫm.  Vì mải dạo qua trường cũ mà cả hai đến muộn một chút, đo đạc phòng ốc cũng tiêu tốn thêm mấy tiếng đồng hồ, khi ra khỏi con phố cũ thì trời đã sập tối, khu vực ngã tư lần lượt sáng đèn. Ban ngày nơi này vốn không quá đông đúc, mà giờ đây bỗng chốc tấp nập hẳn lên. Giang Nhứ và Cố Khinh Chu đã trải qua ba năm cấp ba ở đây. Sáng đi học, chiều tan lớp, cả hai từng không biết bao nhiêu lần sánh vai bước qua con đường này. Ông chủ quán quà vặt bên đường cũng đã không biết bao nhiêu lần trông thấy hai thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đi ngang qua cửa, một đứa hững hờ đi phía trước, một đứa thong thả bước đằng sau.  Đó là thời niên thiếu bọn họ vĩnh viễn không thể quay lại. Cố Khinh Chu vẫn không thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, bởi lẽ người tổn thương chỉ có mình y, mà những kẻ ngoài cuộc sẽ không tài nào đồng cảm. Trong lòng y như hiện hữu một khối đá trĩu nặng, qua bấy nhiêu năm đã chịu đựng không nổi, vứt bỏ cũng chẳng xong. Nếu hỏi y vì sao, y sẽ không có câu trả lời. Chỉ là trong trái tim có một nút thắt, nếu không tháo gỡ được thì cả đời này y sẽ chẳng được yên.   Đột nhiên Cố Khinh Chu không còn muốn vào trong xe đợi nữa, tựa người vào cửa xe, đưa tay tháo cà vạt, cởi cúc áo trên cổ, lúc này mới thở được một lát. Bên tai y là tiếng xe cộ lao vun vút trên đường, xung quanh là ánh đèn neon tuần tự bật sáng. Giờ khắc bóng đêm ập xuống, y trông thấy Giang Nhứ đi về phía mình, buột miệng hỏi hắn: “Có thuốc lá không?” Cố Khinh Chu nói: “Cho tôi một điếu thuốc.”  Giang Nhứ nhìn y, hơi ngỡ ngàng. Sau khi chắc chắn Cố Khinh Chu không nói đùa, hắn mới chậm rãi sờ vào túi lục lọi, một lát sau móc ra một chiếc kẹo mút ném qua, nhún vai nói giọng tiếc nuối: “Xin lỗi nhé, hết rồi.”  Cố Khinh Chu không đáp, dựng thẳng người định băng qua đường, đến tiệm bán quà vặt đối diện mua bao thuốc mới. Còn chưa kịp nhấc chân, Giang Nhứ đã kéo y trở lại. Hắn cười cười, rút bao thuốc trong túi áo ra: “Cố Khinh Chu, sao cậu vẫn dễ lừa vậy hả?” Tôi nói gì cậu cũng tin. Cố Khinh Chu nhìn về phía Giang Nhứ, đáy mắt cuồn cuộn u trầm. Không rõ có phải vì ánh sáng hay không mà sắc mặt y ẩn hiện vẻ nhợt nhạt, tựa như một người vừa bị đâm trúng chỗ đau.   Giang Nhứ đưa y một điếu thuốc cùng với bật lửa: “Nè.” Cố Khinh Chu không thích hút thuốc, nhưng sau khi rời khỏi Hải Thành đến thành phố A học đại học, y cũng không bài xích thuốc lá và rượu bia. Nơi nào càng sầm uất nơi đó càng hỗn tạp, chốn phồn hoa kia mãi ngợp trong vàng son trụy lạc, không sạch sẽ như Hải Thành.  Gió đêm thổi tung mái tóc Cố Khinh Chu. Điếu thuốc trên đầu ngón tay càng cháy càng sáng, gió cuốn từng đợt khói thuốc bay về phía xa. Áo sơ mi mở toang hai cúc trên cùng, lấp ló đường nét xương quai xanh gợi cảm, cơ thể không còn vẻ tái nhợt yếu ớt như thời thiếu niên.  Giang Nhứ lẳng lặng đợi chờ, thấy Cố Khinh Chu sắp sửa hút xong điếu thuốc mới dè chừng mở miệng: “Thật ra… Vụ Lý Tư Ngạo hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên để cậu ấy tiếp tục đảm nhận dự án này, chứ thay người tạm thời thì không thích hợp lắm.” Cố Khinh Chu ngoảnh đầu về phía hắn, ung dung phả ra một làn khói, hai mắt nheo nheo: “Cậu đang cầu xin tôi đấy à?” Giang Nhứ nhíu mày sửa lại: “Không, tôi chỉ đang đề nghị.”   Cố Khinh Chu cười: “Vậy à? Tôi khước từ lời đề nghị của cậu.”  Như thể đã đứng ở ven đường quá đủ rồi, Cố Khinh Chu dứt lời, ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác, quay người mở cửa xe. Nhưng Giang Nhứ nhanh chóng bắt lấy cổ tay y: “Cậu bắt buộc phải như thế này à? Không sợ tôi phá tan tành dự án này hay sao?” Cố Khinh Chu nhìn hắn, dửng dưng: “Sao cũng được. Cùng lắm thì cậu bỏ việc không làm nữa. Có điều nếu chuyện cậu phá hỏng dự án mà lan ra, e là không người nào trong ngành này có gan nhận cậu đâu.”  Giang Nhứ nhủ thầm, thế này mười mươi là cố tình trù dập chứ còn gì nữa. Hắn vẫn nắm chặt tay, như cười như không nói: “Cố Khinh Chu, cậu thật sự nghĩ là tôi không có cách xử lý cậu đúng không?” Quả nhiên là tên cặn bã, loại việc này mà cũng dám làm ngay giữa đường giữa chợ. Cố Khinh Chu thấy vậy, mặt hơi biến sắc, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Cậu cứ nhất định phải làm trò bẽ mặt này ngay trên đường à?” Giang Nhứ ngẫm nghĩ một chút – đúng là thế đấy. Hắn vẫn chẳng hề buông tay, mặt không biểu cảm giật mở cửa sau xe, đẩy Cố Khinh Chu vào trong rồi ngồi vào theo. Giây phút hắn đưa tay sập cửa, một tiếng ‘thịch’ nặng nề vang lên.  Luận đê hèn, Cố Khinh Chu thua Giang Nhứ một bậc. Luận vũ lực, Cố Khinh Chu vẫn thua Giang Nhứ một bậc. Mà luận độ dày da mặt, Cố Khinh Chu càng thua Giang Nhứ một bậc. Cố Khinh Chu bất ngờ bị đẩy vào trong xe, còn chưa kịp định thần, lồng ngực nóng hổi của người phía sau đã áp lên lưng y. Ngay lập tức, hai tay y bị khống chế gắt gao không thể cựa quậy. Trong không gian tù mù chật chội, chất giọng trầm thấp của Giang Nhứ bỗng như phủ thêm một tầng mập mờ: “Cố Khinh Chu.” Giang Nhứ nửa đùa nửa thật hỏi: “Cậu thiếu đòn lắm phỏng?” Dù Cố Khinh Chu giãy giụa cật lực đến mấy cũng không sao gỡ tay Giang Nhứ ra, trái lại còn bị siết chặt thêm. Y giận dữ lên tiếng: “Giang Nhứ, cậu muốn làm gì?!” “Cậu đoán xem tôi muốn làm gì?” Giang Nhứ mỉm cười suồng sã. Dưới ánh sáng lờ mờ trong xe, làn da trắng trẻo trên cổ Cố Khinh Chu dần phủ thêm một lớp màu ửng đỏ, chẳng rõ là vì nổi nóng hay khó chịu. Y bị Giang Nhứ đè lên ghế, thần sắc băng giá thường ngày gần như không giữ được nữa, chỉ có thể giãy giụa như con cá mắc cạn nơi hoang mạc, gắng gượng kéo dài chút hơi tàn.   Thật ra Giang Nhứ cũng không có ý định bắt nạt y. Nhưng hắn không chịu nổi cảnh hễ chạm mặt nhau là rút dao đâm chém, nhượng bộ mãi cũng chẳng phải là cách giải quyết vấn đề. Cố Khinh Chu càng tận lực vùng vẫy, Giang Nhứ càng ra sức kiềm tỏa. Sau một hồi giằng co quyết liệt, đôi bên đều thấm mệt, trong xe chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển. Cố Khinh Chu nằm im đầu hàng, đưa mu bàn tay bất lực che mắt. Y mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, đè ép mọi xúc cảm lạnh lùng thù hận. Giang Nhứ thấy vậy cũng từ từ lơi tay. Mình nào đã xơ múi được gì đâu, bộ dạng phụ nam nhà lành bị làm nhục này của Cố Khinh Chu là sao?  Giang Nhứ ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ Cố Khinh Chu: “Nè.” Đối phương không nhúc nhích, càng không đếm xỉa tới hắn, chỉ cắn răng im lặng, khí áp quanh người thấp xuống cực điểm. Giang Nhứ gãi gãi chóp mũi, mở cửa xuống xe lên ngồi vào ghế lái, nghe chừng là định đưa Cố Khinh Chu về nhà. Cảnh vật bên ngoài biến đổi từ chậm đến nhanh, những rặng cây rậm rạp bên đường đổ bóng đen kịt, hòa vào làm một cùng màn đêm.  Suốt cả chặng đường, không ai nói với nhau một câu. Tới nơi, Giang Nhứ dừng xe, đưa mắt liếc nhìn kính chiếu hậu. Lúc này hắn mới phát hiện Cố Khinh Chu đã ngồi lên ngay ngắn từ lúc nào, cả nửa người chìm khuất trong bóng tối.  Giang Nhứ vỗ vô-lăng: “Tôi về nhé.” Dứt lời, hắn xuống xe chuẩn bị về nhà, song Cố Khinh Chu đã đi trước một bước. Y mở cửa xe, nghiêng người chặn đường hắn, đôi mắt trong trẻo nhuốm đẫy cái lạnh sương giá, minh chứng cho cơn giận còn sót lại chưa tan. Giang Nhứ thích thú dừng chân, quay đầu nhìn y: “Hửm? Giám đốc Cố còn việc gì chỉ bảo?” Đại để là Cố Khinh Chu muốn chửi một câu thật cay, nhưng nhìn lại dáng vẻ không biết đau chẳng biết ngứa của Giang Nhứ, y cảm thấy dù nói lời gì cũng sẽ không hù dọa nổi hắn. Giữa lúc y đang trầm mặc, Giang Nhứ đột ngột tiến lên một bước. Cố Khinh Chu lùi lại theo phản xạ, lưng va phải cửa xe, hoàn toàn không đường thoái lui.  Giang Nhứ cười: “Giám đốc Cố yên tâm, vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Rồi cậu sẽ hiểu, thật ra tôi là một nhân viên rất ngoan đó.” Nói đoạn, ánh mắt hắn chợt chạm tới cổ áo sơ mi của Cố Khinh Chu. Sau trận giằng co, mấy chiếc cúc đã bung mất. Từ trên cao nhìn xuống, Giang Nhứ thấp thoáng trông thấy khu vực bên dưới gióng xương quai xanh, tuy cảm giác khắc kỉ vẫn vẹn nguyên như cũ. Hắn khựng lại trong giây lát rồi đưa tay giúp y cài lại chiếc cúc áo thứ tư. Đầu ngón tay hắn mang theo hơi ấm, lơ đễnh chạm phải làn da y lạnh ngắt, hình thành nét tương phản rõ rệt. Dường như giữa hai người bọn họ, quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay Giang Nhứ, dẫu cho bây giờ Cố Khinh Chu mới là lãnh đạo, còn Giang Nhứ chỉ là cấp dưới.   Trước kia Giang Nhứ chưa bao giờ để ý xem đàn ông xấu đẹp ra sao. Nhưng giờ đây, đập vào mắt hắn là xương quai xanh tuyệt đẹp trong truyền thuyết của Cố Khinh Chu. Hắn chậm rãi dời mắt lên trên, đối đầu trực diện với ánh nhìn lạnh lùng của đối phương. Giang Nhứ khẽ bật cười một tiếng, mang theo chút bỡn cợt ác ý, đưa tay mơn trớn đoạn xương quai xanh kia: “Đẹp thật đấy…” Hắn không biết mình đang nói về người, hay về một điều gì khác. Cố Khinh Chu lạnh mặt đẩy hắn ra. Y nhớ lại năm xưa Giang Nhứ từng bảo mình chỉ thích đàn bà con gái, khó kiềm chế vẻ mỉa mai trong ngữ khí: “Giang Nhứ, cậu quả là tiến bộ thật, bây giờ lại còn có thể giở trò lưu manh với đàn ông.” Giang Nhứ nhíu mày, thế này sao đã được gọi là giở trò lưu manh? “Thật ra cậu chưa bao giờ thấy người ta giở trò lưu manh đúng không?” Giang Nhứ không hề nói ngoa. Một khi hắn thật sự giở trò lưu manh, Cố Khinh Chu chỉ có khóc. -Hết chương 13-.