Người Vớt Xác
Chương 72 : Xác Sống
Một màn làm tôi sững cả người, Chu Tam cũng không phải không như thế, gia hỏa này nhanh chóng dịch người, nhưng căn bản đều vô dụng, dù hắn có đi hướng nào quỷ ảnh liền hướng theo quỳ lạyCái sơn động này chẳng có bao nhiêu lớn, thực không tránh nổi nữa Chu Tam trực tiếp cúi người xuống, không ngờ ma nữ lại biến mất ngay lập tức“Cmn thật xúi quẩy!”Chu Tam vốn muốn quay đầu đi luôn, nhưng không biết có chuyện gì lại xoay người trở về“Sao thế?”Từ đầu đến cuối tôi đều bối rối, nhất là khi nhìn thấy Chu Tam có vẻ rất dày vò, lúc này mới không nhịn được hỏi một câu“Đụng vận rủi, hỏng hết vận”Chu Tam khẽ gắt một tiếng“Tôi biết ngay thời buổi này làm gì có bữa trưa nào miễn phí, ma nữ này một mực dẫn chúng ta tới đây, đoán chừng cũng là vì cái quỳ lạy này”Sắc mặt Chu Tam có chút khó coi, bất quá cũng chưa khó coi đến cực hạn, tên này đầu tiên là nhìn thoáng qua vị trí ma nữ vừa biến mất, tại chỗ cô ta vừa quỳ lạy, chiếc đèn lồng màu xám trắng lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, vẫn như cũ tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo.Có vài thứ có muốn tránh cũng tránh không đượcĐây là lời ông nội nói với tôi, trải qua bao chuyện, tôi cũng nhận ra rằng dù muốn tránh thì chỉ tránh được một lúc, không tránh được cả đời, nếu đã tránh không được, vậy cứ đối mặt đi.Giờ phút này, tôi ngược lại lấy hết dũng khí đi đến chỗ chiếc đèn lồng, bởi vì tôi phát hiện vị trí của đèn lồng kia tựa hồ không giống khe hở lắm.Vừa đi lên phía trước, tôi phát hiện khe hở đột ngột dừng lại ở đây, trước mắt tôi là một cái thạch thất (căn phòng đá).
Mãi đến khi nhìn thấy vài thứ trong thạch thất, tôi mới không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.Chu Tam nhận thấy tôi không thích hợp liền vội vàng chạy đến, nhưng cũng như tôi, Chu Tam ngẩn người tại chỗTrước mắt chúng tôi xếp liên tiếp hơn mười cái quan tài, tất cả đều một màu đỏ bừng, chỉ có một trong số đó là màu đen bình thường!Mà cái quan tài kia, nằm ngay vị trí đặt chiếc đèn lồng!Xung quanh âm khí bức người, ngay cả cựu binh như Chu Tam cũng không nhịn được rùng mình một cái, đừng nói đến tôi.
Phía sau quan tài có một cổng đá khổng lồ, cổng đá đóng chặt, hiển nhiên là từ cổng đá đó mới có thể tiến vào nơi này.Thế nhưng vì một số nguyên nhân, vỏ trái đất thay đổi, lại quá gần với đường hầm bí mật mà đội công nhân đã đào để lại nên khe hở mới xuất hiện“Tiểu tử, mọi thứ ở đây đều không được động vào, biết không!”Kỳ thật chả cần Chu Tam nhắc nhở.
Đống quan tài xung quanh mỗi giờ khắc đều làm cho toàn thân tôi cứng nhắc, phải biết rằng trong ấn tượng của tôi, quan tài luôn chỉ có màu đen, có thể trắng hoặc để nâu không sơn, làm gì có chuyện quan tài màu đỏ chứ.Trong nghề này của chúng tôi, màu đỏ đại biểu cho đại hung, bất kể thứ gì, chỉ cần có màu đỏ đều không phải vật gì tốt chứ đừng nói đến hơn chục cái quan tài đang bày trước mắt.Nhưng cái quan tài màu đen lẫn trong đó, lại vô cùng bắt mắt“Ma nữ đó không phải là muốn chúng ta mang thi thể cô ta rời đi chứ?” Tôi thận trọng nhìn cỗ quan tài đen nhánh giữa một đống quan tài đỏ.“Ôi, tiểu tử cậu ngốc đến bây giờ rốt cuộc cũng thành quen.
Ma nữ dẫn đường chúng ta đến đây.
Mục đích đã quá rõ ràng rồi còn gì, chính là muốn chúng ta mang cô ta ra ngoài”Chu Tam nói xong, rất nhanh liền trầm ngâm, “Nhưng theo tôi biết, hiện tại chúng ta nên quay đầu đi ngay, lối đi kia bây giờ đã có thể hoàn toàn xác định, đó là lối thoát thân của thợ xây mộ ở đây.
Chúng ta chỉ cần đi theo như cũ, tự nhiên sẽ ổn thôi”“Nhưng ma nữ đó không chỉ là cứu tinh của chúng ta, lại còn dập đầu.
Chúng ta mà bỏ đi thế này, liệu có bị quấn thân không?”Lời tôi nói khiến Chu Tam sững sờ, tên này mặt mày cay cú nói, “Cho nên tôi mới nói hôm nay chúng ta coi như đụng vận rủi.
Sao hôm nay ra cửa tôi không tính ngày nhỉ”Chu Tam nhìn như hối hận ghê gớm, nhưng có trời mới biết trong bụng hắn đang thầm tính toán cái gì? Lời nói vừa dứt, liền cẩn thận từng li từng tí bước về phía quan tài màu đenChuyến đi này quả thực rất khủng khϊế͙p͙, mộ thất ban đầu vô cùng yên tín, khi Chu Tam đến gần cỗ quan tài đen thì lại liên tiếp vang lên mấy tiếng “ken két” như thế những quan tài xung quanh sẽ đồng loạt bay ra.Tôi liếc nhìn Chu Tam, tên này bây giờ đang sững sờ không dám động.
Ngay cả tôi đứng bên này cũng không nhịn được hít sâu mấy lần.Cuối cùng, xung quanh không còn động tĩnh gì nữa, tôi siết chặt chiếc đèn pin trong tay.
Chu Tam lại di chuyển, nhưng ngay lúc bàn tay định chạm vào quan tài đen lại có một tiếng “rầm” như có thứ gì đó trực tiếp nổ tungĐèn pin quét ngang, không sao cả, đèn pin vẫn chưa bị tôi ném xuống đất.Tôi nhìn thấy nguyên bản hơn mười cỗ quan tài đỏ, trong đó có hai cỗ đã mở ra, vỏ quan vỡ thành nhiều mảnh nằm trêи mặt đất.
Nhưng trong quan tài lộ ra kia chẳng có gì cảKHông hề có thi thể trong quan tài, chỉ có hai cách giải thích” hoặc là thi thể hoàn hoàn không được đưa vào, hoặc là cái xác sống dậy.Vế trước gần như không có khả năng, cho nên hiện tại khả năng lớn nhất chính là, xác sống!“Tôi cảm thấy, chắc phải bàn bạc kĩ hơn” Vừa dứt lời, tên Chu Tam này lại vỗ mạnh ba lô, sau đó lôi một thanh kiếm bằng xu đồng ra, còn có một túi nhựa màu trắngTôi nhất thời không kịp phản ứng, kết quả gia hỏa này đem túi nhựa mở ra, tôi mới nhìn rõ là một cái ống mực“Còn bàn bạc cái rắm.
Câu không nhận ra ngay từ khi bước vào, chúng ta đã ở trong hoàn cảnh giống bọn họ sao? Một đám không biết xấu hổ đều cho rằng sơn tinh dã quái (quỷ núi, yêu quái) thích thải dương bổ âm, vậy mà bây giờ lại là thải âm bổ âm, tiểu tử cậu đừng có thất thần, không tránh được một trận ác chiến rồi!”Chu Tam vẫn chưa nói xong, hai quan tài nữa đã nứt, thậm chí một chiếc nắp quan còn đập thẳng vào trán Chu TamTôi thô bạo quay đầu, đã thấy một bóng đen rách rưới từ trong bóng tối nhảy ra.
Cách càng gần, tôi cũng nhìn càng rõ, tên kia mặt xanh nanh vàng, chỗ nào còn giống người bình thường chứ.“Đây là khu dưỡng thi, hơn nữa không phải nơi dưỡng thi bình thường.
Có vẻ như phù chú trêи cửa là một lời cảnh báo.
Nhưng có chỗ tôi không hiểu là tại sao hành lang lại nối với một cái mộ thất như vậy, còn mẹ nó đều là xác sống”Tôi đã từng thấy qua một loại thây ma trong cuốn sách ông nội để lại, bất tử bất hủ, uống máu người mà sống.
Tôi còn cho rằng đó chỉ là một dã sử truyện ký nào đó, chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ đụng mặt bọn chúng.“Cái này chẳng lẽ chính là cương thi trong truyền thuyết?”Tôi vội vàng mở miệng, nhưng Chu Tam lại hét lên rồi nói, “Thây ma chết tiệt.
Xác chết biết đi không được tính”.
Truyện khác cùng thể loại
202 chương
45 chương
212 chương
59 chương
10 chương
10 chương
261 chương
65 chương
45 chương