Người Vớt Xác
Chương 6
Nhưng Từ Phượng co rúm người lại trong vòng tay tôi, loại cảm giác này khiến máu huyết toàn thân tôi sôi sục cả lên, như thể một ngọn núi lửa đang sắp phun trào tới nơi.
Tôi xấu hổ đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám làm. Có lẽ là phát hiện ra sự cứng nhắc của tôi, Từ Phượng dịu giọng nói, “Trần Tùng, chị không có ý gì khác đâu, chị thực sự sợ giấc mộng kia”
Nghe được những lời này của Từ Phượng, tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.
Căn phòng chợt vô cùng yên tĩnh. Cả hai người đều có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, và chẳng mấy chốc Từ Phượng đã nhận ra rằng tôi đang thở rất gấp.
Sau khi trấn an tôi, chắc Từ Phượng cũng hơi xấu hổ nên cô ấy xoay người đưa lưng về phía tôi.
Nhưng lúc lật người, mông của Từ Phượng vô tình chạm vào tôi làm cả người tôi run lên, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh trẻ nhỏ không nên thấy.
Tôi chưa từng chạm qua một người khác phái nào, càng miễn bàn đến chuyện ở trên cùng một giường và dựa vào gần nhau đến thế, nên thân thể lập tức có phản ứng sinh lý. Toàn bộ nơi ấy bị trói chặt đến gắt gao, chỉ sợ nhịn không được là có thể đâm thủng cả trời.
Tôi khẽ nhúc nhích, cả người Từ Phượng liền run lên, cô ấy lúc này mới ý thức được tôi là đàn ông nên giãy giụa muốn rời đi nhưng đôi tay tôi lại theo bản năng ôm chặt lấy cô ấy.
Tự nhiên trong phòng nổi lên một trận gió nhẹ. Lúc này tôi không có thời gian để ý những thứ ngoài lề đó nhưng Từ Phượng thì khác, đang giãy giụa bỗng dưng dừng lại.
Bộ đồ ngủ của Từ Phượng rất mỏng, đôi tay tôi tham lam bước đi trên từng tấc da thịt, cho đến khi có tiếng khóc trầm thấp vang lên tôi mới như bị sét đánh mà dừng lại, cả người tỉnh như sáo trong nháy mắt.
Lúc này, tay của tôi còn đang đặt ở bụng dưới của Từ Phượng, cũng may là tôi biết nhanh chóng rút tay về. Miệng bắt đầu thanh minh dùm cơ thể rằng tôi không cố ý. Để tránh ngượng ngùng hay phát sinh thêm chuyện khác, tôi đứng dậy định rời giường.
Không hiểu sao Từ Phượng lại đột nhiên bắt lấy tay tôi, run giọng nói, “Đừng nhúc nhích, em không nghe thấy tiếng gió sao?”
“Gió?”
Tôi sửng sốt mất một lúc, theo bản năng nói, “Chỉ là cơn gió thôi mà, chị sợ cái gì?”
“Em… Cửa sổ đóng chặt thì sao trong phòng lại có gió?” Từ Phượng đè thấp giọng nói xuống.
Tôi vừa nghe xong liền hoảng hốt. Lúc này tôi mới ngộ ra, tôi ngủ trong phòng kín thì làm sao có gió lùa?
Chẳng lẽ thực sự có thứ kia?
Tôi nhướng mày, sau đó lại nhớ đến ông nội từng nói, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần. Những con ma thông thường không thể giết người, chỉ có thể nỗ lực dọa người, làm người ta sinh ra ảo giác rồi tự kết liễu mạng sống.
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nói với Từ Phượng, “Không phải sợ, nếu như thực sự có thứ gì đó, em giúp chị đuổi đi là được”
Tôi mạnh mẽ tự trấn định mình sau đó rời giường bật đèn lên, động tác vô cùng lưu loát liền mạch.
Phòng sáng, đèn chùm treo lủng lẳng ở trên cao, tôi không nhịn được nuốt nước bọt một cái ực
Nhưng khi tôi phóng mắt về phía cửa sổ lại phát hiện cánh cửa không biết bị mở từ bao giờ, gió từ bên ngoài tràn vào làm rèm cửa rung lên rào rạt.
“Không có gì, là cửa tự mở”
Tôi nói với Từ Phượng đang trốn mình trong chăn, cả người cô ấy chỉ lộ mỗi đôi mắt. Dứt lời liền nhanh chân đi đóng cửa sổ, gió trong phòng liền dừng lại.
Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh, lúc này đến phiên tôi xấu hổ. Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa là đã phạm tội tày đình, tôi có chút khó xử nhìn về phía Từ Phượng, “Chị Từ, nếu không em ra sô pha ngủ nhé?”
Từ Phượng không đáp lời tôi.
Tôi cho rằng cô ấy ngầm đồng ý vì thế liền quay bước định đi ra ngoài, nhưng vừa muốn mở cửa Từ Phượng liền hô, “Trần Tùng! Chị thật sự sợ lắm, hay là… cứ mặc kệ đi”
Từ Phượng vừa dứt lời, trong đầu tôi tự động hiện lên hình ảnh vừa rồi trong chăn. Tôi có chút xấu hổ nói với Từ Phượng, “ Chị Từ, em… em dù sao cũng là đàn ông, em sợ em không khống chế được”
Từ Phượng cắn chặt răng, ngẩng đầu chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Nếu không… em dựa vào mép giường tạm chấp nhận một đêm?”
Ánh mắt xinh đẹp của Từ Phượng cứ như bùa mê, tôi chung quy chẳng thể từ chối nổi
Chỉ chốc lát sau Từ Phượng đã say giấc, nghe hơi thở đều đều của cô ấy, tôi lắc đầu mất một lúc.
Nữ nhân này, cũng quá tin tưởng tôi rồi!
Bởi vì không tắt đèn, tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt muốn người ta phạm tội của Từ Phượng. Nghĩ về cuộc gặp gỡ trong chăn lúc nãy, đũng quần tôi liền tràn đầy sát khí.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy lại nhìn thấy một chuyện khiến bản thân xấu hổ không thôi.
Thật là con mẹ nó!
Cũng may Từ Phượng vẫn còn ngủ say, tôi lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh giải quyết, thời điểm trở ra thì Từ Phượng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Em đói chưa? Mau lại đây ăn cơm, ăn xong chúng ta đi công trường” Từ Phượng dịu dàng phục vụ cho tôi.
Cơm nước xong, tôi ngồi trên xe Từ Phượng tiến thẳng đến công trường.
Trên đường, tôi xem Từ Phượng thấy khí sắc của cô ấy không tồi, có chút kinh ngạc hỏi, “Chị Từ, chị tối hôm qua có nằm mộng không?”
“Không có” Từ Phượng lắc lắc đầu rồi nhìn tôi, hơi hé miệng nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói
Hồng Hà là con sông nổi tiếng bên ngoài khu đô thị, mà toàn bộ khu đô thị cũng dường như đều sống nhờ vào Hồng Hà. Chúng tôi đến văn phòng công ty Từ Phượng, nhìn mặt sông phẳng lặng, tôi liền rơi vào trầm tư
Người khác không nhìn ra nhưng tôi lại mơ hồ nhận thấy, toàn bộ mặt sông đang bị bao phủ bởi một tầng khí đen ảm đạm.
Khí đen này chính là âm khí, bố tôi cũng bị thương vì âm khí, cho nên giờ tôi mới phải lặn lội chạy ra ngoài tìm thuốc về trị liệu.
Nơi này xuất hiện âm khí có thể là do đã mở cửa âm. Ở loại địa phương này mà tiến hành vớt xác, khó khăn cứ như cây gậy Như Ý – một đường thẳng tắp đi lên.
“Công nhân rơi xuống sông thật sao?” Tôi hỏi Từ Phượng
Từ Phượng gật đầu, nói, “Trần Tùng, cần gì thì em cứ nói với chị, chỉ cần có thể giải quyết được việc này, tiêu nhiều tiền hơn cũng chỉ là chuyện nhỏ”
“Chị Từ, việc này hơi phiền toái, trước tiên chị chuẩn bị cho em năm nén nhang cùng ba cây tiền âm phủ, nhớ là tiền xu phải dùng loại cũ nhé” Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm túc
Từ Phượng làm việc vô cùng năng suất, rất nhanh đã tìm được đồ vật tôi muốn. Tôi cầm những thứ đó ra bờ sông, thắp nhang rồi đốt tiền.
Ai mà ngờ tiền giấy mới cháy có một nửa đã bị một trận gió lạ kéo đến quét sạch. Sau đó nhang cũng bị dập tắt, chỉ để lại ba cây dài hai cây ngắn.
Nhìn thấy tình huống này, tôi không khỏi run người, cả nửa ngày không nói được một câu gì. Từ Phượng thấy tôi ngẩn người liền không nhịn được hỏi, “Sao vậy Trần Tùng?”
“Chị ơi, em không thể vớt cái xác này đâu, em xin lỗi”
Tôi nhìn Từ Phượng một cách áy náy. Tiền tôi đốt là dành cho những âm linh trên sông mà bây giờ chỉ mới đốt được một nửa, điều đó có nghĩa là âm linh dưới sông không chịu nhận.
Hương nhất kỵ ba dài hai ngắn không hay xảy ra, đây là âm linh đang muốn cảnh cáo tôi
Từ Phượng nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay tôi, “Trần Tùng, bất luận thế nào cũng xin em hãy giúp chị!”
Nhìn ánh mắt van nài của Từ Phượng, tôi thực sự không đành lòng cự tuyệt cô ấy liền bất đắc dĩ nói, “Chị đừng vội, em sẽ nghĩ cách khác”
Không khí trên mặt sông đen kìn kịt. Tôi hỏi Từ Phượng, “Chị Từ, công nhân kia làm sao lại bị ngã xuống? Chị phải nói thật rõ cho em biết”
Từ Phượng cau mày, trầm mặc trong chốc lát mới nói vệ sĩ xung quanh, “Các cậu đi qua đó bảo vệ đi, đừng để người khác đến gần đây”
Mấy vệ sĩ xem chừng không sẵn lòng chút nào nhưng lại ngại uy nghi của Từ Phượng nên vẫn dắt díu nhau rời đi.
Sau khi người đã tản đi hết, Từ Phượng lúc này mới nhỏ giọng nói với tôi, “Trần Tùng, thật ra công nhân kia không phải đơn giản rơi xuống sông đâu, mà là… bị nước sông cuốn từ trên bờ xuống”
Truyện khác cùng thể loại
202 chương
45 chương
212 chương
59 chương
10 chương
10 chương
261 chương
65 chương
45 chương