Người Vớt Xác
Chương 47
“Ýcậu là sao cơ?”
Ánh mắt hắn cũng đặt vào mấy cái quan tài xung quanh
“Còn không phải có chúng à. Có sẵn thuyền rồi, không phải lo dính nước, hơn nữa dòng nước này càng chảy càng sâu, chúng ta chỉ cần đứng trong quan tài là được”
Chu Tam rọi đèn pin vào hai cái quan tài gần nhất. Quan tài đen như mực đã có chút dấu hiệu phân rã ở bên ngoài, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến việc nó có thể sắm vai một con thuyền sẵn có cho chúng tôi
“Có quái chớ trách, có quái chớ trách!”
Chu Tam lẩm bẩm, sau đó trực tiếp xốc nắp quan tài lên, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hộ có chút cố sức
“Không tồi, quan tài này còn chưa bị mục nát hết, dùng làm thuyền là đúng đắn nhất” Nói rồi, hắn đẩy quan tài ra, mấy cái quan tài này cũng không biết dùng thứ gỗ gì, Chu Tam chỉ đẩy rất nhẹ nhàng đã đẩy được một mảng lớn
Chu Tam đầu tiên đẩy một bộ quan tài xuống nước trước, quan tài xuống nước liền thuận theo dòng chảy trôi vào chỗ sâu, tôi nhìn thoáng qua, trong lòng nhẹ nhàng thở ra
“Được rồi, đi thôi!”
Chu Tam mở miệng, hắn cư nhiên lại một lần nữa đẩy một bộ quan tài tới, nhìn màu sắc còn rất mới, mà thi thể bên trong đã sớm thành xương trắng, trên thân quần áo lại không hề mục nát. Chu Tam nói rồi liền đẩy quan tài đến bờ nước
“Tôi lên trước, rồi cậu lên!”
Tôi tắt đèn pin, trực tiếp đi qua vịn vách quan tài, mà tên Chu Tam này cũng thừa cơ nhảy vào
“Anh cẩn thận đừng có giẫm vào người ta”
Nhìn thi thể bên trong quan tài, không biết vì sao tôi đối với người chết luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không dám lại gần, bề ngoài thì tỏ cung kính nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách), cũng không phải do lo lắng họ sẽ đột ngột bật dậy
Có lẽ là do chuyện vớt xác, tôi không rõ lắm, đẩy mạnh quan tài xuống nước, rồi cũng nhảy vào
Dòng nước không tính là chảy xiết, quan tài trôi đi rất chậm, tôi nhìn phía trước mắt, vừa rồi đẩy quan tài xuống nước, nó không có bóng
“Cái quan tài vừa rồi có phải trôi quá nhanh rồi không?”
Tôi nhìn dòng nước trước mặt, bên trong thứ gì cũng không có
“Phí lời. Trong quan tài kia chẳng có gì hết, đương nhiên trôi nhanh, một cái thây khô chỗ nào so được mới ba người chúng ta!”
Lời Chu Tam vừa thốt ra, tự biết mình đã lỡ mồm, vội vàng vả miệng
“Có quái chớ trách, có quái chớ trách!”
Không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm Chu Tam nói ra câu ba người chúng ta, tôi lại cảm thấy hình như có cơn gió lạnh từ bên cạnh lướt qua mình
Chu Tam đối với cái này tất nhiên chẳng thèm để ý. Hắn mồm to ngứa răng mà hùng hồn nói rằng ngay cả khi ma quỷ xuất hiện cũng không địch lại nổi thủ đoạn của hắn
Chu Tam càng nói như vậy, lòng tôi càng không chắc, vừa định nói gì đó vãn hồi cục diện thì quan tài đột nhiên dừng lại
Dòng nước bên dưới không có biến hóa gì cả. Nếu quan tài dừng lại mà dòng nước cũng đứng yên thì không có gì để nói. Nhưng vấn đề bây giờ chính là dòng nước xung quanh vẫn đang chảy, nhưng quan tài lại ngừng
Ngay khi quan tài ngừng, Chu Tam vốn dĩ còn đang đĩnh đạc nói, nhất thời liền im bặt
“Cái miệng quạ nhà anh!”
Tôi tiếp tục liếc Chu Tam một cái. Đối phương rốt cuộc cũng ngậm miệng
Không chỉ vậy, sau khi quan tài dừng lại, âm khí như có như không trước đó một lần nữa xuất hiện. Đầu tiên là Chu Tam không nhịn được rùng mình một cái, tôi đè sự hoảng loạn vào trong lòng, liếc mắt nhìn mặt nước trước. Bên trên bình tĩnh không một gợn sóng
Người bình thường thấy một màn này nhất định sẽ vui mừng, nhưng tôi hết lần này đến lần khác đều chẳng phải người bình thường, bởi vì tôi biết những điều còn hỗn loạn hơn. Trước khi thứ gì đó xuất hiện đều sẽ bình yên một đoạn thời gian
Đặc biệt là khung cảnh kỳ lạ bây giờ, dòng nước dưới sông rõ ràng đang chảy mạnh, nhưng quan tài thế nào cũng không nhích một li
Đột nhiên, con sóng trước mặt chúng tôi lộn mấy vòng, không có quá nhiều chuyển động, cơ hồ bọt nước cũng không bắn tung tóa, nhưng một cái quan tài đen như mực cứ như vậy từ bên kia trôi lơ lửng trong nước
Tôi nhìn kỹ, quan tài kia không phải cái vừa nãy Chu Tam đẩy xuống mở đường sao?
Nếu chỉ là quan tài thôi thì tôi cũng không đến mức khẩn trương như thế. Theo sát ngay phía sau quan tài là một bộ thây khô từ từ nổi lên từ đáy nước, chậm rãi trôi. Quái dị nhất chính là phần đầu của thi thể thực sự được nâng lên
Lúc nãy khi đẩy xuống nước, thi thể đó rõ ràng nằm trong quan tài, hơn nữa đầu cũng lẳng lặng gối lên đáy quan, nhưng hiện tại thi thể gần như nằm trên mặt nước, đầu nâng lên, y như ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn tôi và Chu Tam, nhìn đến mức làm da tóc tôi tê rần
Thật đúng là càng lo cái gì, cái đó liền tìm tới cửa
“Có vẻ như chúng ta gặp phải quỷ cản đường rồi”
Điều này tự nhiên không cần Chu Tam mở miệng giải thích, tôi đã nhìn ông nội cùng cha mình cả đời vớt xác, sao lại không nhìn ra thi thể trước mắt có chỗ cỗ quái chứ?
“Làm sao bây giờ?”
Chu Tam không quay đầu lại, trơ mắt ếch nhìn chằm chằm tôi. Tôi còn đang buồn bực, tên này sao lại đột nhiên hỏi ý kiến tôi, loại tình huống này không phải nên là tôi hỏi hắn hả?
Tôi lắc đầu, ý bảo mình hiện tại cũng chẳng có biện pháp gì
Vừa rồi lúc nhảy vào trong quan tài, chỉ định thuận theo dòng nước tiến sâu hơn nữa. Còn có lý do khác là trên bờ thực sự không có thứ gì có thể làm sào chống đi, vì vậy bây giờ trước mắt tôi và Chu Tam ngoài bộ xương bên dưới thì chẳng có gì
Cũng không biết có phải là do thi thể chặn đường hay không, tôi cúi đầu nhìn cái xác nằm yên bất động trong quan tài, dường như thấy nó đang mỉm cười với tôi
Đầu của tôi lúc ấy liền nổ tung, nơi này gió lạnh từng cơn, trong quan tài còn dễ nói, cái thứ nằm ngang trên mặt nước cũng không quay đầu lại chăm chú nhìn chúng tôi mới là thực sự là ‘hung’
“Anh còn hỏi tôi làm sao bây giờ, loại tình huống này không phải anh nên thể hiện bản thân hả?”
Chu Tam quay đầu lại, sau đó mới nói, “Tôi chỉ là một Đạo sĩ gà mờ, có thể hiểu thứ gì, đây là thủy thi không phải lục thi, cương thi tôi còn có thể đấu lại chứ cái thứ đồ trong nước này tôi chịu thua”
Thật không biết ngay từ đầu chuyện ở đập chứa nước đầu thôn có phải tên này giả vờ hay không
Tôi âm thầm lẩm bẩm một tiếng, cũng chẳng nói lời nào. Chu Tam nhìn thi thể trong nước một lúc, cư nhiên quay đầu liếc nhìn tôi một cái, tôi dường như hiểu ra chút ý tứ trong ánh mắt hắn
“Tôi cảm thấy, cậu có thể đẩy lùi nó, hơn nữa rất nhanh có thể đẩy lùi luôn”
“Anh còn là người hả?” Tôi trợn mắt nhìn Chu Tam, ánh mắt của tên này đã phơi bày hết ý nghĩ của hắn.
“Lần này thôi, máu của cậu dùng tốt như vậy, lần này cũng không ngoại lệ” Lúc Chu Tam nói chuyện đã lôi ra một con dao găm
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, tôi nhìn thi thể trên mặt nước, cầm con dao Chu Tam đưa cho. Có lẽ đúng như Chu Tam nói, đây là biện pháp ổn thỏa duy nhất hiện tại
“Sau khi trở về nhớ mời tôi ăn ngon uống sướng một bữa đấy”
Dứt lời, tôi đứng trên quan tài, vươn tay phải ra.
Truyện khác cùng thể loại
202 chương
45 chương
212 chương
59 chương
10 chương
10 chương
261 chương
65 chương
45 chương