Nhưng bây giờ mà không đồng ý ma nữ này sao có thể dễ dàng thả tôi đi. Tôi nhớ những lời ông nội từng nói, lòng lại càng gấp. Sông Hồng Hà còn có chiếc quan tài cổ với bộ xương trắng còn chưa giải quyết xong, nếu thực sự là số kiếp của tôi, tôi muốn trốn liền có thể trốn được ư? Tiếng nước chảy trên sông truyền đến tai, xen lẫn một số âm thanh khác không phân biệt được, có chút giống với tiếng người đang xì xào bàn tán, lại giống như có người thổi ở bên tai. Trêu chọc lên sợi tóc nhột điếng cả người “Cô có thai bao lâu rồi?” Tôi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhăn như tờ giấy của Mạnh Nhiên, tuy nói là trắng bệch nhưng ngũ quan vẫn rất thanh tú. Đã biết được lai lịch của cô ấy, trong tâm tôi không khỏi sinh ra một tia đồng cảm. Xã hội bây giờ người giống Mạnh Nhiên không hề ít, nhưng phần lớn đều lựa chọn bỏ con rồi bắt đầu lại cuộc sống khác. Thực ra họ không biết nếu làm vậy chính là tự tạo ra nghiệp chướng. Có câu nói “Luật nhân quả không chừa một ai”, không phải là không tới, mà là chưa tới. “Anh hỏi khi tôi tự tử hay khi nào?” “Ngay lúc nhảy xuống” Mạnh nhiên gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Đã gần sáu tháng rồi, bụng tôi càng ngày càng lớn, tôi không chịu đựng được nữa, mới…” “Vậy bây giờ cách thời điểm cô đi mấy tháng?” Tôi lo nhất là chuyện này. Từ những lời trước đó của Mạnh Nhiên, tôi đại khái đã đoán ra khởi đầu với kết thúc rồi. Âm hồn Mạnh Nhiên bất tán thì thôi đi, cô ấy lại còn thường xuyên nghe thấy tiếng con nhỏ khóc thút thít. Thử hỏi một hài nhi chưa thành hình thì khóc thế nào được? “Hẳn là đã hơn nửa năm rồi” Lời Mạnh Nhiên nói như sấm giữa trời quang, tôi sững ngay tại chỗ. Mặc dù tôi đã lường trước khả năng này từ đầu rồi nhưng khi thực sự từ miệng Mạnh Nhiên nói ra vẫn khiến tôi không nhịn được run rẩy Dù gặp gỡ nhau chỉ một thời gian ngắn, tôi cũng có thể thấy rằng tâm địa Mạnh Nhiên không tệ, lý do cô ấy thành ra bộ dạng bây giờ chủ yếu là do đứa nhỏ Đứa nhỏ không bị phá đi, có lẽ khi Mạnh Nhiên chết trong lòng mang theo oán khí, sau đó oán khí dần dần chuyển hết qua bào thai. Đây cũng là lý do vì sao Mạnh Nhiên vẫn nói chuyện với tôi bình thản như vậy. Nếu là lệ quỷ bình thường sợ là đã sớm chém tôi thành muôn mảnh rồi Người sau khi chết nếu tâm tĩnh khí hòa (có thể hiểu như an tĩnh, bình thường, không lưu luyến, tiếc hận), hồn phách sau khi ly thể (thoát hồn)  sẽ theo thời gian trôi vào âm ty nhập luân hồi. Nhưng nếu  tâm có oán niệm, oán niệm kia sẽ ngưng tụ trên tử thi, đại đa số là ở vị trí yết hầu. Nuốt được hơi thở này xuống thì người mới chân chính được bước vào cửa tái sinh. Đây là những gì tôi đọc trong sách của ông nội, không còn nghi ngờ gì nữa, hơi thở mà Mạnh Nhiên không thể nuốt xuống chính là đứa con của mình. Hài nhi của cô ấy đáng lẽ đã chào đời từ sớm, nhưng đã hơn một năm kể từ khi cô mang thai được sáu tháng rồi lại nhụt chí tự tử. Hài nhi mới thành hình sẽ không sinh ra oán khí, huống gì nó còn chưa chân chính ra đời, nhưng Mạnh Nhiên mang hận ý ra nuôi dưỡng bào thai, hiện tại chỉ sợ đã vượt khỏi phạm vi của trẻ con, giống như mấy anh hài trong đập chứa nước. Một hai đứa căn bản không gây nên sóng gió gì quá lớn, nhưng một hai đứa thôi cũng chẳng dễ để người bình thường có thể giải quyết Đột nhiên nhớ đến cha và ông nội, tim tôi liền không kìm được mà đau đớn. “Cô từng hại người hả?” Tôi lạnh lùng hỏi, may mà Mạnh Nhiên lắc đầu, tôi mới nhẹ nhõm thở ra “Tốt rồi, thi thể tôi có thể giúp cô vớt lên nhưng không phải bây giờ. Tôi cần chuẩn bị một vài thứ, ngày mai giờ này nhớ đến tìm tôi” Mạnh Nhiên có chút hoảng hốt. Tôi nhìn về phía mặt sông Hồng Hà, dòng nước bên dưới bình tĩnh trôi, ai ngờ được nó lại chôn giấu vô số bí mật không muốn cho người ta biết. Tôi muốn rời đi nhưng Mạnh Nhiên cứ theo sát bên cạnh. “Tôi không yêu cầu cô ở đây ngày mai rồi đợi tôi hoàn thành, cô theo tôi làm gì?” Người ma không chung lối. Trên đời này phân cách âm dương cũng vì lẽ ấy, một người bị quỷ hồn quấn quá lâu sẽ sinh ra làm giác suy yếu. Tôi luôn cảm thấy lực bất tòng tâm, quầng thâm mắt dày lên, trên người dương khí bị xói mòn, tuy rằng tôi có thể chất đặc thù. Nói cho cùng tôi cũng chỉ biết lở dở lương ương, muốn hiểu những thứ này và cách hóa giải chúng còn cần phải trở về nghiên cứu thêm. Dù sao từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa từng thấy ông nội và cha phải lặn xuống đáy nước để tìm thi thể. Từng có một lần nhưng đó lại là lần cuối cùng họ đi vớt xác. Lắc đầu mấy cái để những hồi ức kia văng ra khỏi đầu, không ngờ Mạnh Nhiên lại mở miệng “Không phải tôi muốn đi theo anh, nếu anh tối mai không đến vậy tôi phải làm sao? A Hổ cũng nói hắn sẽ đến gặp tôi nhanh thôi, nhưng cho đến chết vẫn không thể gặp lại” Nói xong Mạnh Nhiên liền thấp giọng nức nở. Ma nữ không có nước mắt. Cô ấy vừa khóc lên nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống trong nháy mắt. Tôi biến sắc, mạnh mẽ quay đầu một cái, không có gì trên mặt sông cả. “Được rồi, đừng khóc. Tôi thề với cô nếu tối mai tôi không đến sẽ bị sét đánh chết!” Dứt lời, tôi trực tiếp cắn nát ngón giữa, chuẩn bị đem máu điểm lên mi tâm của mình với Mạnh Nhiên, đó chính là lời hứa của tôi. Nhưng khi tôi vừa duổi ngón tay ra, máu còn chưa chạm được lông mày của Mạnh Nhiên thì một tiếng thét xé lòng phát ra từ lòng sông Cùng lúc đó Mạnh Nhiên cũng sững sờ, sau đó cả người lập tức biến mất trước mắt tôi. Sau khi Mạnh Nhiên đi, âm thanh vừa xuất hiện cũng im bặt Tôi tin mình không hề nghe lầm. Rõ ràng là tiếng khóc rền rỉ của trẻ con. A Hổ hẳn là tên của tra nam kia. Tôi nhìn giọt máu trên ngón tay mình, như có điều suy nghĩ. Lần nữa trở về khách sạn thì trời đã hừng sáng. Vì chuyện Mạnh Nhiên, tôi chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, trực tiếp lấy cuốn sách của ông nội ra đọc Thẳng đến khi đường chân trời xuất hiện vệt sáng, lòng tôi mới dần dần nắm chắc “Thình thình thình” Có tiếng gõ ngoài cửa. “Mời vào!” Tôi gần như vô thức trả lời, người đến nơi này chỉ có hai, chính là Từ Phượng và Cát Uyển Nhi. Từ Phượng hôm qua mới trở về, không có khả năng tới tìm tôi sớm như vậy, cho nên người đang đứng trước cửa phòng tôi chính là Cát Uyển Nhi Không ngoài dự đoán của tôi, cửa bị đẩy ra, Cát Uyển Nhi mang theo một túi nilon đầy thức ăn đi vào. “Em mua cơm sáng rồi, chúng ta cùng nhau ăn” Cát Uyển Nhi mặc một chiếc quần jean bó sát màu lam nhạt cùng áo hoodie liền mũ hồng phớt, thoạt nhìn rất tươi mát đáng yêu. Nhìn lại Cát Uyển Nhi cũng mới 16 tuổi. Người bình thường ở cái tuổi này hẳn là nên ngồi ngay ngắn trên ghế nhà trường mới phải. Lòng tôi có chút cảm khái khó hiểu. Giờ đây Trần gia chỉ còn mỗi tôi là độc đinh, còn ông của Cát Uyển Nhi sau khi cứu tôi khỏi hoa văn huyết ngư thì ngày hôm sau cũng bỏ lại cô ấy mà đi, nên có cũng có một chút ít gọi là đồng bệnh tương liên (1) Lúc Cát Uyển Nhi ngồi xuống  tôi không thể không hỏi, “Uyển Nhi, em không đi học sao?” (1)Đồng bệnh tương liên:  người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.