Người Vớt Xác
Chương 10
Cát Uyển Nhi đã khóc ướt cả mắt, tôi cũng coi như là tỉnh táo, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì mấy. Thật không ngờ rằng hi vọng đến rồi lại nhanh chóng bỏ tôi mà đi như thế
Đột nhiên tôi phát hiện trên tủ đầu giường có một quyển sách ố vàng cùng một tờ giấy được viết bằng bút lông. Tôi đi qua cầm lên xem, nhìn thấy dòng chữ trên giấy liền lập tức cau mày
Đó là quyển sách cũ của lão Cát, ông ấy để lại nó cho tôi. Cơ bản đều là kinh nghiệm tổ tiên ghi chép lại, như là một số âm dương cổ pháp, còn có mấy phương thuốc kì quái, phương pháp hiến tế các thứ
Lão Cát cũng nói rõ là quyển sách này chỉ một mình tôi được đọc, đây là coi tôi như truyền nhân của ổng hả?
Tôi không khỏi liếc mắt qua nhìn Cát Uyển Nhi, tiểu nha đầu này vẫn còn đang khóc, nước mắt cứ như đê vỡ ào ạt tuôn xuống, khóc đến thương tâm. Tốt xấu gì thì khi còn sống lão Cát cũng cứu tôi nên vừa nhìn thấy cảnh này, trong tâm tôi lại bội phần khó chịu.
“Uyển Nhi, em hãy nén bi thương, hãy để ông của em thanh thản ra đi” Tôi thuyết phục hai câu
Mười sáu tuổi cô ấy cũng đã hiếu chuyện, gật gật đầu, sau đó lập tức đi thu thập lại di vật của lão Cát, rồi sử dụng số tiền còn lại của tôi chôn cất đơn giản cho ông mình.
Rèn sắt còn cần phải cứng rắn, bây giờ muốn thoát khỏi cái chết thì chỉ có thể tự mình đi tìm mấy thứ đồ mà lão Cát đã nói
Thứ nhất là mấy loại hạt: tiêu lốt (1), ngũ vị tử (2), hạt ý dĩ (3)
Thứ hai là mấy loại thảo mộc: cây thiết bì thạch hộc (4), nhục thung dung (5), nhựa câu sau sau (6)
Thứ ba là mấy loại nấm: phục linh (7), tuyết liên (8), nấm Malta (9)
Thứ tư là của mấy loài động vật: mật rắn trắng, mai rùa, tổ bọ ngựa (10)
Thứ năm là pháp bảo của Đạo gia và mấy dược liệu quen thuộc: chu sa (11), hùng hoàng (12). Đây đều là là đồ thường thấy của Đạo gia, chưa ăn thịt lợn cũng không phải là chưa thấy lợn chạy đúng không?
Bất quá mấy thứ loại ba, cũng là thứ quan trọng nhất trong miệng lão Cát, nhưng lão không hé răng tôi cũng không tiện đến chỗ Cát Uyển Nhi để hỏi
Bây giờ mục tiêu của tôi đã rõ ràng, tôi trực tiếp gọi cho Từ Phượng. Dù sao ở nội thành này tôi chỉ quen biết mỗi cô ấy. Tôi cũng hiểu, ban đầu lão Cát hét giá trên trời như vậy chẳng có gì sai, hai nghìn NDT của tôi đúng là không mua nổi mấy thứ dược liệu kia
Từ Phượng rất nhiệt tình. Sau khi nghe tôi nói xong, cô ấy bảo tôi một người bạn của cô có thể giúp được vấn đề này
Cúp điện thoại tôi lập tức mang theo Cát Uyển Nhi trực tiếp đến chung cư của Từ Phượng
Cô ấy xuống tận dưới lầu chờ tôi. Lúc đi đến, Từ Phượng cười ngọt ngào với tôi, lại liếc mắt qua Cát Uyển Nhi một chút, hỏi “Em gái của em sao?”
“À, là họ hàng với em, người trong nhà đều đã qua đời cả rồi nên cô ấy tạm thời ở với em”
Nhắc tới chuyện này Cát Uyển Nhi lại cúi đầu, đáy mắt đọng lệ
“Đáng thương quá, đi vào nhà rồi nói chuyện” Từ Phượng thở dài nắm lấy tay cô ấy mời chúng tôi vào
Rót nước cho xong, Từ Phượng ngồi đối diện với tôi nói, “Trần Tùng, em nói thật cho chị nghe, có phải máu chó đen lần trước dùng không được hay không? Cha em vẫn ổn chứ?”
Lúc nói chuyện cô ấy còn nhíu chặt lấy lông mày, dường như nếu thực sự xảy ra chuyện cô ấy sẽ tìm người lấy máu kia sống chết ba mặt một lời
Tôi vội vàng xua tay, “Không, chị Từ, em còn muốn cảm ơn chị đây. Cha em vẫn ổn”
“Vậy em tìm mấy loại thảo mộc quý giá này làm gì?” Từ Phượng hỏi
“Chị Từ, chuyện này khó mà nói hết, nhưng chị có thể giúp em thật sao?” Tôi hơi bối rối. Nếu tôi trực tiếp kể chuyện huyết ngư trên cánh tay, Từ Phượng nhất định sẽ áy náy đến chết mất thôi
“Em chờ một chút!” nói rồi nhấc điện thoại lên
Trùng hợp là điện thoại cũng vừa lúc vang lên. Từ Phượng bắt máy, sau đó lập tức kinh hãi, “Cái gì cơ?” Sắc mặt vô cùng khó coi
“Chị Từ, có chuyện gì vậy?” Tôi lấp tấp hỏi
Cả người cô ấy ngã ngồi trên ghế, đôi mắt vô hồn. Cát Uyển Nhi hiểu chuyện liền chạy đến ấn huyệt nhân trung rồi đút cho Từ Phượng chút nước
“Khụ khụ….”
Lúc này Từ Phượng mới sực tỉnh, đẩy Cát Uyển Nhi ra rồi chạy đến nắm tay tôi, “Trần Tùng, hai chúng ta vẫn còn giao tình, chuyện của em chị sẽ không quên, nhưng trước tiên em nhất định phải giúp chị!”
“Chị Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chị cứ từ từ nói” Tôi an ủi
Cũng may Cát Uyển Nhi rất hiểu chuyện, biết Từ Phượng đang vô cùng sốt ruột nên cũng không so đo gì. Chúng tôi lần nữa ngồi xuống, Từ Phượng nói, “Công trường lại xảy ra tai nạn. Là gia đình của Lưu Sài, mấy người bọn họ đều nhảy xuống hồ bơi trong khu biệt thự mà chết”
Từ Phượng không tin nổi nhìn tôi, đôi mắt trừng như chiếc chuông đồng
Cát Uyển Nhi cùng tôi liếc mắt với nhau, xác định rằng chúng tôi không hề nghe lầm, đang bơi lội trong hồ thì chết đuối? Bể bơi thì sâu bao nhiêu được chứ?
“Chẳng phải giải quyết xong chuyện Lưu Sài, người nhà hắn đã trấn an được rồi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi
“Chị không biết, lúc đó họ vẫn còn hài lòng mà” Từ Phượng làm vẻ mặt lo sợ, điều quan trọng không phải là gia đinh Lưu Sài lại gây chuyện mà là tiếp tục chết người trên công trường
“Trước tiên chúng ta phải đi xem cái đã” Tôi trả lời
Từ Phượng gật đầu, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cùng nhau chạy đến công trường xây dựng
Hai nơi cũng không cách nhau xa lắm. Lúc chúng tôi đến quản đốc đang đứng chờ ở cửa, sứt cả đầu mẻ cả trán
“Quản lý Từ, cuối cùng cô cũng đến” Anh ta thấy chúng tôi liền lập tức chào hỏi
“Sao lại thế này?” Từ Phượng hỏi
Sau khi Lưu Sài gặp chuyện, công trường xây dựng của Từ Phượng bị trì hoãn rất lâu, nhưng kỳ hạn công trình lại sắp hết
Bây giờ gần như sắp hoàn thành xong, không ít người còn đặt hàng trước, đích thân đến giám sát trang hoàng. Vậy mà chỉ chưa đầy một giờ trước người nhà Lưu Sài lại mò đến công trường xây dựng gây ôn ào như bị điên, không ai ngăn cản nổi
Quản đốc có đưa mấy công nhân khác đến khuyên can, ai ngờ ngay khi quản đốc ấn điện thoại gọi cho Từ Phượng thì họ liền như sủi cảo nhảy tõm xuống bể bơi
“Cô nói bể bơi có thể sâu đến đâu chứ. Lúc đó công nhân chúng tôi cùng bảo an cũng nhảy xuống cứu. Nhưng vừa lật người lại thì phát hiện họ đã tắt thở” Quản đốc vẻ mặt như đưa đám nói
“Mấy người đó hiện tại đều đã được vớt lên rồi hả?” Tôi vội vàng hỏi
“Những người khác đều vớt lên cả rồi, chỉ có em gái Lưu Sài, Lưu Hiểu Lệ có nhìn thấy thi thể nổi trên mặt nước nhưng lại không đến vớt được” Quản đốc tiếp tục, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ
Tôi cùng Từ Phượng và Cát Uyển Nhi nhanh chóng chạy vào. Hiện tại chỉ có bảo an và công nhân đứng bên cạnh bể bơi còn khách trọ thấy chuyện này đều vô cùng hoảng sợ, đến tránh còn không kịp
Bể bơi trông không có gì khác biệt, trong vắt thấy đáy, cùng lắm chỉ sâu một hai mét. Ở phía tây nổi lơ lửng một thi thể nữ, thân mình hơi trương lên, mặc một chiếc áo phông trắng và quần lửng màu nây, chậm rãi lắc lư trong làn nước
Tôi cầm lòng không đậu đến gần, trong lòng thầm tưởng tượng dáng dấp Lưu Hiểu Lệ
Tôi chỉ vừa mới đi quanh chỗ đầu cô ấy thì sắc trời lại đột nhiên ảm đạm, những gợn sóng trên mặt nước bỗng dồn dập lên. Tôi nhìn thấy thi thể của Lưu Hiểu Lệ hình như đang chuyển động
Tôi cho rằng đó chỉ là ảo ảnh, thế nhưng cô ấy thực sự ngẩng đầu lên, nửa thân dưới ngâm trong làn nước, mái tóc bồng bềnh theo nhịp sóng. Cô ấy nhìn tôi, nhếch mép.
Truyện khác cùng thể loại
202 chương
45 chương
212 chương
59 chương
10 chương
10 chương
261 chương
65 chương
45 chương