Người Vợ Trầm Cảm Full - Vkook
Chương 2
Cậu và anh cưới nhau tính ra là đã được gần 1 năm rồi, cứ ngỡ họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất thế giới. Tuy nhiên đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài khi đối diện với cha mẹ và bạn bè, thật ra bên trong anh cực kì ghét cậu, còn cậu thì đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu luôn cố gắng vun vén cho gia đình mình hạnh phúc, người làm trong nhà đều rất yêu quý cậu a. Còn về phần Kim Taehyung anh nghĩ cậu đến với anh là vì tiền, là cái gai trong mắt anh. Anh thường hay đi sớm về khuya, đi tiệc bỏ Kook ở nhà đã đành, đằng này còn dẫn cả tình nhân của mình về nhà. Tối nào họ cũng ân ái với nhau ở ngay tại căn phòng của cậu và anh, cậu thì bị anh đuổi xuống dưới kho ( chỗ người làm) để ngủ. Mọi chuyện cứ thế trôi theo ngày qua ngày, cậu vẫn cố tình nhẫn nhịn chỉ mong sao anh nhận ra được tình cảm mà cậu dành cho anh. NHƯNG KHÔNG đến một ngày, ngày đó chính anh đã đánh mất đi hy vọng của cuộc đời mình.
Ngày hôm đó, vẫn như thường ngày cậu thức dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh. Khi anh bước xuống, cậu vui vẻ cất tiếng: " Anh à vào ăn sáng thôi anh". Taehyung cau mày nhăn nhó lên tiếng quát nạt: " Tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ bất kỳ đồ ăn hay những gì liên quan đến cậu tôi đều kinh tởm". Nói xong anh bỏ đi để lại 1 con người với giàn giụa nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Người làm thấy vậy cũng thương cậu lắm chứ nhưng ai lại dám đứng lên chống lại Kim Tổng cơ chứ. Kook quay lại nhìn bác quản gia và nói: " Bác dọn giùm cháu, cháu hơi mệt nên lên phòng nghỉ trước ạ". Bà quản gia này rất thương cậu, nhìn thấy cậu như vậy bà cũng thở dài 1 tiếng.
Đến tối anh đi về nhưng không phải một mình, kế bên là ả thư ký ăn mặc thì hở hang, ỏng ẹo. Cậu lần nào cũng ra đón anh, nhưng khi vừa ra tới cửa chính thì đúng như mọi lần thì anh sẽ đi lướt qua cậu và bơ cậu. Nhưng lần này anh thẳng tay tát cậu một cái, ả kia bên cạnh thì cười khẩy. Cậu lên tiếng: " Sao anh lại đánh em". Taehyung đáp: " Cậu còn không biết vì sao ư, không phải chính cậu đã đánh cắp tài liệu mật trong thư phòng của tôi ư. Tôi không ngờ cậu lại là một con người rẻ tiền như vậy, vì tiền mà bất chấp". Anh đi lướt qua cậu và bước lên lầu, cậu với nước mắt giàn giụa mà chạy theo sau anh níu tay anh lại, giải thích: " Anh à, thật ra là em không có làm cơ mà. Anh hãy tin em đi mà, hu...hu...hu..". Anh bật mình lại tát cậu một cái nữa và nói: " Chứng cứ rành rành ra đó rồi còn chối gì nữa chứ. BIẾN".
Cậu cố níu theo tay anh nhưng ả ỏng ẹo kia đã đẩy cậu một phát từ cầu thang xuống và làm cho đầu cậu chảy máu ra rất nhiều. Anh không thèm quan tâm đến cậu, mặc cho sống chết của Kook. Bà quản gia thấy vậy thì lật đật gọi cấp cứu và đưa cậu vào bệnh viện, đồng thời gọi điện cho ba mẹ của Taehyung mong là ông bà sẽ quay về và bảo vệ cậu.
Đèn phòng cấp cứu cứ sáng mãi: 1 tiếng...2 tiếng...3 tiếng...4 tiếng... Cuối cùng thì "bụp" đèn cũng đã tắt, bác quản gia lật đật đứng dậy và hỏi bác sĩ: " Cháu nó sao rồi ạ thưa bác sĩ?". Bác sĩ nói rằng cậu đã qua tình trạng nguy kịch, nhưng hiện giờ tỷ lệ sống là quá mỏng manh. Từ xa ông bà Kim chạy lại với tốc độ bàn thờ hỏi tới tấp: " Con dâu tôi sao rồi hả?", " Thằng Taehyung nó đâu rồi hả"...
Bà quản gia lúc này mới nhịn hết nổi, nói ra hết những gì mà Taehyung gây ra cho Kook, ông bà Kim nghe xong mà lặng cả người, hoá ra chúng nó chỉ đóng kịch trước mặt mình thôi sao. Bỗng có một giọng nói băng lãnh cất lên: " Gia đình chị xui à thằng bé con tôi đâu rồi hả?". Thì ra đó là vợ chồng Yoongi-Jimin vừa mới bay về do nghe tin con trai mình bị tai nạn ( do ông Joon ổng nói nhe ). Jimin cất tiếng nói kèm theo là những giọt nước mắt: " Sao nó lại ra nông nỗi này hả, chị xui chị mau nói đi... MAU NÓI ĐI...hu...hu...hu". Yoongi ôm vợ mình vào lòng và nói: " Em à, bình tĩnh đi". Taehyung lúc này mới chạy tới bệnh viện ( do bà quản gia gọi thông báo, lúc đầu anh định không tới đâu nhưng do bà nói có ông bà Kim ở đó nên anh mới lết xác tới).
Tới nơi anh ngạc nhiên khi thấy chủ tịch tập đoàn Jeon thị cũng ở đây ( do vài lí do nên mình đổi họ xí nhe), Taehyung tiến lại và cất tiếng chào hỏi: " Tại sao ngài lại ở đây vậy Jeon tổng." Yoongi không đáp lại mà thay vào đó là một cái đấm mạnh vào mặt: " Tôi đã giao con trai bảo bối của chúng tôi cho cậu mà cậu nỡ nào đối xử với nó như vậy hả?". Anh ngạc nhiên: " Ngài có gả con trai ngài cho tôi sao?". Lúc này má Jin mới lên tiếng: " Là Jungkook đó, Jeon JungKook. Mày thấy hậu quả của mày chưa hả". Anh như chết đứng tại chỗ: JungKook là con của Jeon thị sao, sao em ấy lại giấu mình cơ chứ, tại sao...tại sao...Aizzzz, thiệt phiền phức quá đi mà. Y tá bước ra và nói: " Người nhà của bệnh nhân Jungkook có thể vào thăm cậu ấy rồi ạ". Anh định tiến vào nhưng bị ông bà Kim cản lại: " Mày về nhà với mẹ, để mẹ giải quyết mày, đi nhanh lên".
Về tới nhà, ả tình nhân ỏng ẹo khi nãy cũng chưa chịu về, vừa nhìn thấy vị phu nhân quyền lực của Kim gia thì tái mét mặt, hồn vía thì bay đi mất, Jin nhìn ả rồi lại nhếch mép rồi bước tiếp.
Namjoon ngồi xuống bàn và hỏi: " Tại sao tối nay lại xảy ra chuyện này hả?". Anh thẳng thắn đáp: " Không phải là do cậu ta ăn cắp hợp đồng của công ty con hay sao". " Thằng bé không bao giờ làm như vậy"- Jin lạnh giọng đáp
Joon mới nói lại: " Muốn biết hay không thì lên thư phòng bật camera lại sẽ rõ, trước khi đi ta đã lén lắp 1 cái camera ở thư phòng con rồi". Đúng như lời Jin nói Kook thật sự không làm mà là do con ả thư ký kia làm cho cậu bị đổ oan, tệ hơn nữa là anh còn không tin cậu, đánh cậu. Jin thấy thằng con trai của mình như thế thì ôn tồn lên tiếng nói: " Ta nói cho con biết vốn dĩ ta không nói Kook là con của Jeon gia vì ta muốn con nhận ra tình cảm của mình, ai dè đời lại quá bất công đi, thằng bé từ nhỏ đã không biết làm gì nhưng từ khi lấy con nó đã cố gắng thay đổi rất nhiều.... Ta chỉ nói vậy thôi, còn lại tuỳ con suy nghĩ". Jin đứng lên và bỏ đi, anh lúc này mới thấy ân hận vì đã không yêu thương cậu. Mất đi cậu mới thấy mình mong nhớ nghe giọng nói, cử chỉ đầy yêu thương mà cậu danh cho mình, và rồi anh quyết định ngày mai sẽ tới bệnh viện để xin lỗi cậu.
Mọi người ủng hộ mình với ạ. Cảm ơn các cậu😄😄😄😄
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
15 chương
167 chương
6 chương
32 chương