Ngoài trời dần tối hẳn đi, trong tiệc rượu của tập đoàn Châu Thành tổ chức ngoài trời đông đúc tấp nập người ra kẻ vào. Ánh sáng lung linh của những ánh nháy lấp lánh, ngọn nến, ánh đèn. Tiếng âm nhạc nhẹ nhàng, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Những cơn gió hơi se se lạnh của những ngày cuối đông cận kề. Ngay giữa trung tâm đầy đủ bàn thức ăn và rượu. Trên sân khấu chính trang trí lộng lẫy. Bên cạnh bữa tiệc là một bờ hồ nhỏ, mấy hàng cây xanh. Trước sảnh lớn hai chiếc ô tô sang trọng vừa rẽ vào, bước xuống xe là chủ tịch Châu Thành cùng phu nhân và các con trai cùng con dâu. Tất cả họ đều toát lên vẻ lịch lãm, lộng lẫy của giới nhà giàu thượng lưu. Gương mặt họ niềm nở, môi thi thoảng nở nụ cười nhẹ. Hai vợ chồng Châu Gia Minh khoác tay bước đi trước, đi phía sau kế tiếp là Châu Gia Việt và Hạ Như Yên, sau cùng là anh em Châu Gia Luân và Châu Gia Kiệt. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Như Yên, sự ngờ vực ngạc nhiên. Hôm nay, cô vừa xinh đẹp lại đi cạnh tổng giám đốc khiến vào cô gái phải ghen tỵ. Đôi môi cô nở nụ cười gượng, tỏ rõ sự không quen, bước đi đầy sự ngại ngùng. Châu Gia Minh cùng phu nhân bước lên sân khấu, ông tiến đến micro nói: “xin chào tất cả mọi người. Hôm nay Châu Thành tổ chức tiệc rượu này tôi xin thay mặt các vị lãnh đạo phát biểu vài câu: lời đầu tiên cho tôi gửi lời cảm ơn tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đã bớt thời gian vàng bạc của mình để tới tham dự. Tối nay sẽ có hai sự kiện chính: vừa để tổng kết hoạt động trong năm vừa qua vừa để đón nhận đối tác mới sẽ hợp tác dự án Đông-Xuân sau kì nghỉ đông sắp tới. Chúc mọi người sẽ có bữa tiệc vui vẻ. Xin cảm ơn.”- Vừa dứt lời ông cùng vợ nâng ly rượu trên tay lên cao. Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, tiếng nói cười bàn luận vui vẻ, tiếng ly rượu chạm khẽ vào nhau, hoà cùng bầu không khí tràn ngập niềm vui. Bữa tiệc cứ thế trôi qua rất êm đềm, vui vẻ. Như Yên sau một lúc đi làm quen hết vị giám đốc này, chủ tịch nọ mệt rã rời. Cô lùi bước đi về phía Ly La và Hà Thanh đang đứng. Đôi môi phù lên thở nhẹ. Ly La ghé sát tai Như Yên khẽ hỏi: “cảm giác làm bà phu nhân tổng giám đốc sao hả?” Như Yên nở nụ cười nhạt: “chỉ đúng một từ: mệt.”. ||||| Truyện đề cử: Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh ||||| Câu trả lời khiến cả Ly La và Hà Thanh cũng phải bật cười. Hà Thanh hỏi tiếp: “này quan hệ của cậu và Châu tổng đến độ như này rồi sao? Ông bà chủ tịch có vẻ cũng không phản ứng gì.” Như Yên khẽ mỉm cười chả đáp thêm gì nữa, đưa chiếc ly trên tay khẽ chạm vào ly của hai người kia rồi uống một ngụm rượu. Ánh mắt nhìn về xung quanh. Không khí tự nhiên im bặt khi một chiếc xe hạng sang rẽ vào dừng trước cửa chính. Một người đàn ông dắt tay con gái bước xuống. Một cô gái khác ở chiếc xe phía sau cũng xuống ngay sau đó. Ba người họ tiến dần về bữa tiệc. Châu Gia Minh cùng ba người con trai đứng chờ sẵn, ông Jackson bước vào. Một cái bắt tay, hai nụ cười niềm nở. Châu Gia Minh nói: “cảm ơn ông đã bớt chút thời gian để đến đây.” Jackson cười một tiếng đáp lại: “chỉ vì cô con gái bé nhỏ của tôi cứ đòi tới gặp thần tiên tỉ tỉ của nó.” Cô gái phía sau cũng bước lên, đưa tay bắt tay Châu Gia Minh: “xin chào chủ tịch Châu, cháu là Tô Như Nguyệt trợ lý của ông Jackson và cũng là người trực tiếp tham gia dự án lần này.” Đột nhiên sắc mặt của Châu Gia Việt thay đổi hẳn, ánh mắt thẫn thờ, đôi chân đứng sững lại. Ôn Gia Long ghé sát tai thì thầm: “sao đối tác lần này lại là cô ta. Người thiết kế trực tiếp lại là Hạ Như Yên. Lần này cậu định làm sao?” Châu Gia Việt đáp lại trong sự bàng hoàng: “tôi cũng không ngờ cô ta lại là trợ lí của ông Jackson.” Hạ Như Yên từ sau bước tới, khuôn mặt rạng rỡ, cúi chào: “chào ông Jackson. Lâu rồi không gặp.” Daisy chạy đến ôm chằm lấy Hạ Như Yên. Ông Jackson nói: “con bé suốt ngày nhắc tới cô thôi! Người ba như tôi bị cho ra rìa đến nơi rồi.” Như Yên vuốt nhẹ lên mái tóc Daisy hỏi han: “dạo này em đã chăm chỉ học hơn và có luyện vẽ thường xuyên không hả?” Daisy gật đầu khẽ mỉm cười: “ừm…em nghe lời chị cố gắng học hành, kết thêm bạn bè và luyện vẽ hằng ngày.” Như Yên cười nhẹ: “tốt lắm! Chị dắt em đi qua bên kia ăn thức ăn có được không?” Cô bé gật đầu, hai người họ cùng rời đi. Ông Jackson và Châu Gia Minh cũng vừa nói chuyện vừa bước đi. Châu Gia Việt mới quay lưng thì Tô Như Nguyệt nhanh miệng nói: “Gia Việt lâu ngày không gặp.” Cô ta bước dần về phía Châu Gia Việt. Anh lạnh lùng đứng sững chả mảy may để ý gì đến cô ta. Anh vừa bước được mấy bước chân thì Tô Như Nguyệt nói thêm: “em xin lỗi, anh vẫn còn giận em chuyện năm xưa sao?” Châu Gia Việt đáp lại cô ta bằng một ánh mắt lạnh hơn nước: “cô nhầm rồi. Tôi và cô nay chỉ là quan hệ đối tác. Nếu không phải là chuyện công việc thì tôi không có gì để nói.” Vừa dứt lời thì anh đút tay vào túi quần lạnh lùng bước đi. Ôn Gia Long cụng nhẹ ly rượu rồi hỏi Gia Việt: “cậu định giải thích thế nào với Hạ Như Yên?” Châu Gia Việt mắt nhìn về Như Yên đang cùng Daisy vui vẻ ở đằng xa, khẽ lắc đầu: “tôi cũng chưa biết sẽ phải làm thế nào để cô ấy không phải buồn phiền đây.” Ôn Gia Long vỗ nhẹ tay lên vai anh: “người anh em à dù thế nào cậu cũng phải giải thích rõ ràng với cô ấy. Nhớ kĩ đừng để mấy chuyện đã qua của quá khứ làm ảnh hưởng đến hai người hiện tại. Đừng để đến lúc quá muộn hối hận cũng không còn kịp. Phụ ấy họ nhạy cảm lắm! Cậu trực tiếp nói câu ấy sẽ bớt sốc hơn khi nghe từ người khác đấy.” Châu Gia Việt ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía Như Yên không nói thêm bất cứ điều gì. Trong lòng anh cũng trống rỗng không thể nghĩ nổi điều gì. Cũng không biết nên nói từ đâu! Kết thúc bữa tiệc, tất cả mọi người đều rời đi. Châu Gia Minh và các con vẫy tay tạm biệt ông Jackson. Con bé Daisy chạy đến ôm lấy Như Yên: “tạm biệt! Hẹn gặp lại chị thần tiên tỉ tỉ.” Như Yên rưng rưng nước mắt: “tạm biệt! Công chúa mùa đông.” Ánh mắt của Tô Như Nguyệt luôn nhìn về hướng Châu Gia Việt nhưng anh thì chả mảy may để ý gì..