Trong bữa ăn tối, Châu Gia Thành hỏi cháu dâu: “Thế nào Như Yên đã quen với công việc chưa?” Hạ Như Yên cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Cũng tạm ổn rồi thưa ông.” Ông nội có vẻ hài lòng và khá vui mừng: “Vậy thì được, cố gắng học hỏi ông tin cháu sẽ làm tốt thôi!” “Chị dâu rất thông minh học hỏi nhanh, cũng bắt kịp được tiến độ công việc rồi đó thưa ông nội.”- Châu Gia Luân cũng nói thêm. Hạ Như Yên tỏ ra ngại ngùng nói lại: “Cảm ơn cậu đã quá khen rồi Gia Luân.” Bà Vương Tú Anh đưa mắt sang nhìn con trai dặn dò: “Còn con nữa Gia Việt chú ý đến vợ một chút, xem ở công ty có bị ai bắt nạt không?” “Cô ấy như vậy ai bắt nạt được chứ. Mẹ lo nhiều quá rồi.”- Châu Gia Việt vẫn điềm tĩnh trả lời mẹ. “Con không sao đâu mẹ. Tất cả đồng nghiệp đều rất tốt với con.”- Hạ Như Yên vừa cười vừa đáp lại mẹ chồng. Bất chợt cô nghĩ tới những việc Châu Gia Việt đã giúp đỡ mình vừa qua, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh rồi thầm mỉm cười. “Phải rồi công ty đang có dự án thiết kế bộ sưu tập thời trang mùa đông cho tháng tới, chị Như Yên có thể tham gia tuyển chọn.”- Châu Gia Kiệt ngồi im một lúc rồi cũng lên tiếng. Thật ra trong lòng anh nghĩ để Như Yên tham gia rồi lấy đó làm trò đùa cười cợt anh trai mình. Bởi vì anh ta nghĩ Hạ Như Yên không học qua đại học thì chắc chắn sẽ không thể nào làm được bản thiết kế này. “Phải rồi đó Như Yên con nên thử xem sao?”- Châu Gia Minh ủng hộ con dâu. “Con sợ không làm được, dù sao đây cũng là dự án lớn của công ty.”- Hạ Như Yên khá lúng túng vội vàng từ chối dù rằng trong lòng có chút không nỡ. “Cô cứ nộp bản thảo lên đi, nếu được chọn thì tốt còn không thì xem như lấy kinh nghiệm.”- Châu Gia Việt nhìn cô rồi nói. “Vậy con sẽ thử, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ con.”- Hạ Như Yên nở một nụ cười rạng rỡ, cô thật sự rất vui khi cảm nhận thấy tất cả mọi người đều tin tưởng ủng hộ mình. Đây mới chính là gia đình mà cô thực sự muốn. Chỉ tiếc cô chỉ được sống ở nơi đây hai năm thôi! Nhưng nhất định cô sẽ trân trọng từng giây từng phút này. Sau bữa ăn tối Hạ Như Yên và Châu Gia Việt đều quay trở về phòng làm việc. Căn phòng nhỏ trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng bấm của bàn phím máy tính. Hai người vẫn chăm chỉ làm việc, thi thoảng lại liếc nhìn trộm đối phương rồi mỉm cười. Càng về khuya càng khá lạnh, Hạ Như Yên không biết từ lúc nào đã gục xuống trên bàn rồi ngủ quên mất. Châu Gia Việt quay lại thấy vậy cũng lắc đầu cười. Anh tiến lại gần ngắm nhìn cô thật kĩ, rồi nhẹ nhàng bế cô lên dường, kéo chăn đắp lên người cô. Hạ Như Yên vẫn ngủ say không biết gì, hình như lâu nay cô khá vất vả, khuôn mặt đã gầy gò hẳn đi. Châu Gia Việt quay lại tắt máy tính, nằm lên ghế sofa rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, Như Yên thức dậy, thấy mình nằm trên dường cô thầm cười, trong lòng mừng rỡ. Thì ra hôm qua anh đã nhường cô ngủ dường còn mình lại ngủ trên ghế sofa. Cô xuống khỏi dường tiến đến bên cạnh Châu Gia Việt, nhìn gương mặt anh rồi khẽ mỉm cười, cúi xuống kéo chăn đắp lên khi thấy người anh co ro lại chắc vì lạnh. Đúng lúc Châu Gia Việt tỉnh dậy, hai khuôn mặt gần như ghé sát nhau, hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối không rời. Hạ Như Yên hoảng hốt định đứng dậy thì Châu Gia Việt giữa lấy đầu cô kéo lại càng sát về anh. Hạ Như Yên lúng túng, nhắm kín hai mắt rồi nói: “Tôi chỉ định đắp chăn cho anh thôi! Không có ý gì hết.” Châu Gia Việt phì cười, rồi buông tay dần ra, giả vờ ho nhẹ vài tiếng nói lại: “Thế cô nghĩ tôi định làm gì cô.” Hạ Như Yên ấp a ấp úng: “Ban nãy… anh kéo tôi tưởng…” Châu Gia Việt nhếch môi cười đểu rồi khẽ thì thầm: “Cô tưởng gì? Có muốn thử không?” “Không, không.”- Hạ Như Yên hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh đóng sập cửa lại rồi hít thở sâu mới lấy lại được tinh thần. Sau bữa ăn sáng Hạ Như Yên nhìn đồng hồ thấy muộn giờ làm nên cuỗng quýt nói: “Xin phép cả nhà con đi làm trước, hôm nay con có cuộc họp sớm.” Cô lấy vội chiếc túi xách chạy đi ngay, nhưng gọi xe lại không được vì giờ cao điểm tất cả đang bận. Cô chỉ đành chạy bộ, bỗng nhiên có tiếng nói bên cạnh: “Lên xe đi, tôi cũng tiện đường đến công ty.” Hạ Như Yên quay sang nhìn thấy Châu Gia Việt cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải hôm nay anh có cuộc hẹn đối tác sao?” Châu Gia Việt cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nói: “Vẫn còn sớm nên tôi đến công ty một lát rồi mới tới chỗ hẹn. Không muốn muộn giờ thì nhanh lên xe.” “Được, được cảm ơn anh.”-Hạ Như Yên mở cửa xe bước vội lên. Không hiểu sao ánh mắt Hạ Như Yên cứ chăm chú nhìn Châu Gia Việt, đến ngay cả bản thân cô cũng không thể nào làm chủ được. Cô nhận ra anh cũng không hẳn xấu xa lạnh lùng như cô từng nghĩ, tận sâu trong con người anh vẫn ấm áp quan tâm người khác. Chỉ là cách quan tâm của anh khác với mọi người, chỉ là những lời anh nói ra không giống như những gì anh đang nghĩ tới mà thôi! Châu Gia Việt thấy vậy liền nói: “Này, sao cô nhìn tôi mãi thế?” “À…không có gì, chỉ là thấy anh đẹp trai nên nhìn không được sao?”-Hạ Như Yên ấp úng nói. Châu Gia Việt thầm mỉm cười hỏi lại: “Hôm nay cô mới nhận ra điều đó sao?” “Hả…”-Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt ngạc nhiên rồi suy nghĩ trong đầu: “hôm nay anh ta làm sao thế nhỉ? Như biến phải con người hoàn toàn khác.” “Có phải trước giờ cô vẫn cho rằng tôi xấu xa độc ác không?”-Châu Gia Việt quay sang nhìn Hạ Như Yên hỏi. “Không, tất nhiên là không phải.”-Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt lắc đầu phủ nhận. “Lần trước có người say đã nói vậy đó.” “Chắc là say nên nói bừa anh đừng bao giờ để ý, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó.”-Hạ Như Yên căng thẳng, cuống quýt nói, vội mở cửa xe bước xuống. “Được, tạm tin cô vậy. Đến rồi xuống xe đi.”- Nói xong Châu Gia Việt thầm cười, đưa mắt nhìn Hạ Như Yên cho tới khi cô đi về phía xa. Rồi anh vội vàng quay xe lại đi đến chỗ hẹn với đối tác. “Xin lỗi anh, tôi có chút việc nên đến muộn.”- Một cái bắt tay thân thiện, Châu Gia Việt nói. “Không sao tôi vừa mới tới.” “Mời anh ngồi.” Hai bên cùng nhâm nhi cà phê cùng bàn về dự án đầu tư mở rộng hình thức kinh doanh của các trung tâm thương mại cần kêu gọi thêm vốn từ ngoài. Châu Gia Việt mở lời: “Thật ra dự án mở rộng kinh doanh của chúng tôi bước đầu đã gặt hái được chút ít thành công. Nhưng vì cần khoản đầu tư vốn khá lớn nên cần nguồn tiền chi viện từ các anh đây. Mỗi tháng chúng tôi chiết khấu 5% doanh thu cho bên nhà đầu tư. Anh thấy sao?” Nhìn vẻ mặt đối tác khá ưng ý, miệng mỉm cười nhẹ, gất đầu nói: “Việc mở rộng kinh doanh khá là mạo hiểm nhưng nếu thành công sẽ đem lại nguồn lợi khổng lồ. Tôi tin tưởng tổng giám đốc Châu đây tuổi trẻ tài cao nhất định sẽ làm tốt. Vì thế tôi tin tưởng ủng hộ vốn vào dự án này.” Châu Gia Việt đặt lên bản hợp đồng soạn sẵn nói tiếp: “Vậy nếu anh không thắc mắc gì nữa chúng ta tiến hành kí vào hợp đồng.” “Được, tôi hết sức tin tưởng anh hi vọng anh không làm chúng tôi phải thất vọng.” “Chắc chắn rồi.” Bên đối tác đặt bút kí vào bản hợp đồng, một cái bắt tay thể hiện sự hữu nghị, tự nguyện hợp tác từ hai bên. “Hợp tác vui vẻ.” “Hợp tác vui vẻ.” Hai người nhìn nhau nở cụ cười dành cho đối phương và thêm một cái bắt tay thân mật. Sau đó, Châu Gia Việt cũng vội vã quay về công ty. Vừa mở cửa phòng bước vào anh nhìn thấy ly cà phê và một phần bữa sáng đặt sẵn trên bàn. Anh bất chợt nở nụ cười tươi rói, cầm mảnh giấy dán trên ly cà phê lên xem: “Tôi mua cà phê ở quán anh thích đó. Nhớ ăn bữa sáng, tôi biết hồi sáng anh vội nên chưa kịp ăn sáng. Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ tới công ty.” Châu Gia Việt vui vẻ ăn bữa sáng và đặt ly cà phê bên cạnh máy tính thi thoảng lại lấy lên uống thầm mỉm cười rồi làm việc. Gần tới bữa trưa anh cố tình đi ngang qua phòng làm việc Hạ Như Yên đứng ngắm nhìn cô một lát rồi mới rời đi. Sau đó, cứ một lúc anh lại lấy cớ nào đó để đi qua phòng thiết kế lén nhìn cô rồi lại vui vẻ dời đi. Tất cả trong âm thầm nhưng trong lòng anh lại thấy vui. Trong phòng thiết kế đang có tiếng cãi nhau, trưởng phòng Trương mắng Như Yên: “Cô làm việc kiểu gì vậy? Chỉ có sắp xếp đống tài liệu đó thôi mà làm cũng không xong.” Hạ Như Yên có vẻ bất ngờ luống cuống, cúi đầu xuống nói: “Tôi đã làm xong rồi thưa sếp. Nhưng tôi vừa đi ăn trưa quay lại thấy như này.” Trương Vô Tiền mắng xối xả và lớn tiếng: “Cô đang lấy cớ để làm biếng phải không?” “Tôi không có.”- Hạ Như Yên cúi mặt buồn bã, lắc đầu. Châu Gia Việt đứng ngoài thấy vậy định bước vào, nhưng ngập ngừng suy nghĩ: “nếu bây giờ bước vào bênh vực cô ấy trước mặt nhân viên e rằng không hay, tất cả mọi người sẽ nghĩ Như Yên vào được công ty vì quan hệ sẽ phủ nhận mọi tài năng của cô ấy.” Thế nên anh đành cố kìm nén lại, nói với thư kí Tần: “Gọi trưởng phòng Trương tới gặp tôi.” Tiếng gõ cửa giám đốc nhân sự bước vào, vừa ngước nhìn bộ mặt lạnh tanh của Châu tổng khiến ông ta luống cuống ấp úng hỏi: “tổng giám đốc, anh có việc gì không ạ?” Châu Gia Việt chăm chăm nhìn anh ta một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “tôi chỉ thắc mắc lúc nãy ông còn lớn tiếng tới mức tôi đi ngang qua còn rõ mồn một ông mắng nhân viên. Vậy sao bây giờ giọng nói lại lí nhí trong cổ họng thế kia hả?” Trương Vô Tiền trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng lắp bắp: “chuyện…chuyện này…” Châu Gia Việt trợn trừng mắt nhìn ông ta, xoay chiếc ghế qua lại mấy lần, hai tay đan lại chống trên bàn, giọng nói đầy bình tĩnh: “xem ra trưởng phòng Trương đang xen lẫn giữa việc tư và riêng vào công việc đó nhỉ? Ông nghĩ tôi có nên giữ lại công ty không?” Trương Vô Tiền run rẩy nói: “đây là chủ ý của giám đốc Đoàn. Không biết giữa Đoàn Như Tình và Hạ Như Yên có xảy ra chuyện gì mà ông ta ra lệnh cho tôi phải buộc cô Như Yên tự động rời công ty.” Châu Gia Việt đùng đùng tức giận, hất mạnh chiếc ghế bay ra xa, đứng thẳng dậy cài khuya áo vest rồi đi thẳng tới phòng giám đốc nhân sự. Giám đốc nhân sự xoay ghế ngồi quay lưng cứ tưởng Trương Vô Tiền tới liền hỏi: “thế nào trưởng phòng tiền Hạ Như Yên đó đã cuốn xéo khỏi công ty chưa?” Ông ta vừa quay lại phải giật mình khi nhìn thấy Châu Gia Việt tay đút túi quần đứng sững ngay trước mặt. Anh tức giận nói: “giám đốc nhân sự mà lại lấy việc công trả thù riêng cho cháu gái sao? Làm vậy nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.” Đoàn Ảnh run rẩy lo sợ, bước ra khỏi ghế lắp bắp nói: “Châu tổng…chuyện này tôi biết lỗi rồi. Xin anh nhẹ tay đánh khẽ bỏ qua lần này.” Châu Gia Việt liếc nhìn, ánh mắt lạnh đến phát sợ, khuôn mặt không biến sắc, nói tiếp: “nể tình bao năm qua ông có công trong điều hành nhân sự của công ty nên lần này tôi sẽ bỏ qua. Nhưng đừng để có lần sau.” Châu Gia Việt quay lưng lạnh lùng bước đi, thoảng chốc suy nghĩ hiện lên trong anh: “Thì ra lâu nay cô ấy phải chịu đựng nhiều ấm ức tới vậy mà mình không hề hay biết. Đồ ngốc biết mà không chịu mở miệng nói tiếng nào cứ âm thầm chịu đựng.”.