Sóng biển vỗ rì rào êm ả, những cơn gió cuối đông nhẹ nhàng thổi tới, bầu trời tối tăm. Nơi đây về đêm đúng là khác hẳn với không khí ồn ào tấp nập của thành phố. Ánh sáng ngọn nến lờ mờ giọi sáng. Tiếng xì xào của thịt nướng, làn khói cùng mùi thơm nức mũi. Những xiên thịt vừa chín thì hai chàng trai cầm trên tay đi đến ngồi cạnh hai cô gái. Khuôn mặt bốn người họ hởn hở, mỗi người đều cầm theo một chiếc xiên que trên tay cho vào miệng. Tay còn lại cầm theo lon bia, Hạ Như Yên hô vang: “dô…dô…” Dưới làn gió lành lạnh này thịt xiên và bia kết hợp thì còn gì bằng nữa. Bốn lon bia chạm nhau ngay giữa, bốn gương mặt, bốn nụ cười của hạnh phúc. Chỉ vừa hai lon bia cạn mà ai cũng trông cũng đã đỏ ửng, ngà ngà trong cơn say. Một cái nháy mắt của Ôn Gia Long thì Hạ Như Yên loạng choạng đứng dậy kéo theo tay Châu Gia Việt: “anh đi ra đây cùng em một lát.” Châu Gia Việt cũng ngà trong cơm say hỏi lại: “đi đâu vậy?” Hạ Như Yên ngã vào lồng ngực anh khẽ thì thầm: “nhường lại không gian cho hai người kia.” Hai ánh mắt ấm áp nhìn nhau, nở nụ cười hạnh phúc họ bước dần ra xa rồi ngồi xuống bên phiến đá lớn, hướng mắt nhìn ra biển. Ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về phía Ôn Gia Long và Đoàn Mẫn Nhi vẫn đang ngồi. Ôn Gia Long uống cạn lon bia trên tay, anh ngập ngừng thẳng vào đôi mắt Đoàn Mẫn Nhi, hít một thật sâu rồi ấp úng nói: “Đoàn Mẫn Nhi…anh…” Đoàn Mẫn Nhi quay lại nhìn thẳng vào anh hỏi tiếp: “anh làm sao vậy hả? Có gì thì nói đi cứ ấp úng.” Ôn Gia Long nuốt nước bọt ực xuống, lấy đủ hết dũng khí để cất lời: “trước đây anh luôn là người tự tin, nhất là tỏ tình với bất cứ cô gái nào. Thế nhưng từ lúc gặp em anh đã trở nên rụt rè phía sau bóng lưng em. Nhiều lúc muốn nói lời yêu nhưng lại chỉ có thể áp úng mà không thể phát ra thành lời. Anh cũng chưa từng theo đuổi ai một cách nghiêm túc giống như lúc này. Từ ngày em xuất hiện như luồng ánh sáng cảm hoá anh, khiến cuộc sống anh trở nên có ý nghĩa hơn. Anh biết là nay anh chưa đủ để em tin tưởng nhưng anh hứa sẽ vì em mà thay đổi. Em thật sự rất quan trọng đối với cuộc đời anh. Đồng ý ở cạnh anh có được không?” Lời nói vừa dứt Ôn Gia Long lại mở nắp thêm lon bia, xem ra đúng là anh thật sự rất căng thẳng. Còn chưa kịp uống lon bia thì ngay lập tức Đoàn Mẫn Nhi ôm lấy vùng sau gáy anh kéo sát về mình trao lên môi anh môi nụ hôn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Ôn Gia Long đứng hình mất mấy giây, hai mắt căng tròn vì ngạc nhiên. Nhưng cũng rất nhanh chóng anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô, đáp lại. Một nụ hôn nồng cháy hoà cùng tiếng sóng vỗ của biển. Mùi mặn nồng của biển về đêm nghe càng rõ. Dường như tình cảm ấy đã kìm nén từ lâu nay bùng cháy rạo rực, nụ hôn của họ đã kéo dài lâu rất lâu. Trái tim hoà quyện vào nhau, niềm hạnh phúc ngập tràn cả vùng biển, theo làn gió thổi bay về phía xa. Ở đằng xa Hạ Như Yên và Châu Gia Việt cũng vừa ngoảnh lại chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc ấy của hai người họ. Trên môi họ nở nụ cười, nụ cười của sự phẫn khích. Hạ Như Yên ghé đầu dựa vào lồng ngực anh, tay vuốt nhẹ gò má, ánh mắt ngước nhìn rồi nói: “đến sau cùng thì họ cũng đã đến được với nhau rồi. Anh có cảm thấy đường tình của họ quá gian nan hay không?” Châu Gia Việt hôn nhẹ lên mái tóc cô, đáp lại bằng ánh mắt đầy sự yêu thương: “theo anh thấy lại chẳng gian bằng chúng ta. Em ấy là một bài toán bí ẩn khó gỡ giải nhất trong cuộc đời anh. Chưa bao giờ anh lại phải dành thời gian cho điều gì lâu tới như vậy.” Hạ Như Yên mỉm cười đáp lại: “thế chẳng phải bây giờ anh lại có người vợ đầy kiên nhẫn để giúp anh dẹp đi mấy con ong bướm bao quanh rồi hay sao?” Lời nói đùa ấy khiến cả anh và cô đều mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Phải chăng mọi thứ thách cũng chỉ là để khiến tình cảm thêm khăng khít bền chặt. Cô ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “nhưng mà…em vẫn thắc mắc tại sao một người lạnh lùng như anh vậy mà cũng có nhiều người theo đuổi tới vậy?” Châu Gia Việt ngẫm một chốc rồi đáp lại: “có thể do anh quá hấp dẫn hoặc là quá đẹp trai.” Hạ Như Yên vỗ nhẹ bên ngực trái anh: “nhưng không sao như thế chứng tỏ anh có sức hút mạnh mẽ. Chỉ cần trái tim này luôn dành trọn cho mình em thế là đủ.” Châu Gia Việt gật đầu: “kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa…cho dù em ở đâu anh vẫn sẽ đi tìm em để yêu thêm lần nữa.” Không gian yên tĩnh bên tai họ nghe rõ nhịp tim của đối phương và cả tiếng vỗ rì rào của sóng biển. Đêm nay bãi biển cũng trở nên ấm áp và lãng mạn hơn bất kì thời điểm nào. Càng về đêm thời tiết càng lành lạnh, không tĩnh mịch, mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Trước mặt là biển sau lưng là núi, ngay giữa là hai cặp đôi đang âu yếm hạnh phúc. Nụ hôn vừa tắt, Đoàn Mẫn Nhi và Ôn Gia Long nhẹ buông tay nhau ra. Anh mừng rỡ cuống quýt hỏi: “vậy là em đồng ý ở cạnh anh rồi đúng không?” Đoàn Mẫn Nhi nhìn chằm chằm đáp lại: “hình như anh vẫn chưa cảm nhận được gì. Có muốn thử lại không?” Ôn Gia Long gật đầu: “được đó.” Ngón tay ấn nhẹ lên vầng trán anh, Đoàn Mẫn Nhi loạng choạng đứng dậy: “anh lại bắt đầu dở trò lưu manh rồi đấy!” Ôn Gia Long cười, nụ cười ngại ngùng tiến đến nắm lấy bàn tay cô. Trong đêm khuya ánh sáng loè nhoè hình bóng một nam một nữ bước dạo cùng nhau hiện lên thấp thoáng trên mặt đường nhựa. Đoàn Mẫn Nhi từ từ dựa nhẹ đầu mình lên vai anh. Ôn Gia Long khá bất ngờ quay sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ. Thì ra ngày thường cô luôn tỏ rõ mạnh mẽ là thế nhưng trong tình yêu lại là một người nhẹ nhàng, thuần khiết đến vậy. Từ nay cô sẽ không phải một mình gồng gánh tất cả nữa bởi vì đã có anh bên cạnh. Sau tất cả, anh vẫn là người cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng nhất để gửi gắm. Thực ra từ sau ngày mẹ mất, Đoàn Mẫn Nhi đã dần khoá chặt trái tim mình, dần dần đã không còn tin vào tình yêu. Cũng vì thế trong suốt hai mươi mấy năm qua mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng cô chẳng dám mở lòng. Nhưng cũng vì sự chân thành mà Ôn Gia Long dành cho cô nên đã cảm hoá được trái tim băng giá ấy..