Người Vợ Nô Lệ

Chương 203 : Tôi nói là tôi sẽ ở đây

Minh Lâm bị ôm im bặt, cả cơ thể không khỏi căng cứng. Phỉ Vô Dư để Minh Lâm xuống giường, anh đứng dậy thẳng người mặt không đổi sắc hỏi. " Muốn ngủ hay ăn? " Minh Lâm im lặng, không biết nói gì. Phỉ Vô Dư lại không hề cảm thấy phiền phức, anh nhướng nhướng mày nhìn Minh Lâm, môi câu lên trêu ghẹo. " Hay là em còn sức... " nói đến đây thì dừng lại. Minh Lâm vừa nghe xong, mặt đỏ bừng xấu hổ, giọng khàn khàn nói. " Ăn... " anh đói muốn chết rồi. Phỉ Vô Dư gật đầu, đi ra ngoài hâm nóng cháo trong bếp, tầm năm phút sau quay trở lại ngồi bên mép giường cạnh Minh Lâm, tay anh khẽ giơ lên cầm muỗng mút một muỗng cháo, thổi cho nguội đưa đến bên miệng của Minh Lâm. " Ăn. " " Tôi... tôi tự ăn được. " Minh Lâm nói xong đang định giật lấy chén cháo trong tay của Phỉ Vô Dư nhưng không được. Phỉ Vô Dư nhìn Minh Lâm một cái, tay đang cầm muỗng vẫn để bên cạnh miệng của Minh Lâm. " Em muốn tôi móm cho em ăn hay đút cho em ăn? " Minh Lâm run lên, tuy cảm giác rất tốt đẹp, nhưng anh lại không dám hy vọng quá nhiều vì sợ một ngày nào đó sẽ bị người rời đi, bỏ rơi anh... lại phải chịu đau đớn. Minh Lâm hé miệng ăn từng ngụm từng ngụm cháo nuốt vào bụng. Ăn xong một chén cháo, Phỉ Vô Dư mới đứng dậy đi vào bếp, anh rót một ly nước lại đi vào phòng đưa cho Minh Lâm. Minh Lâm im lặng ngoan ngoãn uống một ly nước, một lúc sau Minh Lâm mới hỏi. " Anh còn chưa đi? " Phỉ Vô Dư không nhanh không chậm nói. " Từ giờ trở về sau tôi sẽ ở cùng nhà với em. " " Cái... cái gì? " Minh Lâm hai mắt trừng to hỏi. " Tôi nói là tôi sẽ ở đây, ngủ ở đây, ăn ở đây. Cùng với em. " Phỉ Vô Dư lấy chiếc áo sơ mi lúc nãy có cầm theo, mặc vào không nhanh không chậm nói. Minh Lâm vội vàng hô lên. " Không được. " thứ không phải là của mình, vĩnh viễn cũng không phải của mình, anh không muốn cả anh và Phỉ Vô Dư cứ ở cùng nhau mãi như vậy sẽ không tốt. Không những sau này sẽ đau khổ, còn có... nếu như hy vọng những thứ không thuộc về mình và quá lâu hy vọng thì thứ đau đớn đó không thể chịu đựng được, ngay cả chính anh cũng sẽ chịu đựng không được. Phỉ Vô Dư làm như không nghe thấy, anh đi về hướng cửa phòng ra ngoài, trước khi đóng cửa anh lại nói. " Ngủ đi, một lát tôi sẽ quay trở lại. " nói xong, Phỉ Vô Dư đóng kín cửa đi ra ngoài. Minh Lâm há hốc mồm, cũng không biết nên vui hay nên buồn... - ----- Will sau khi rời khỏi nhà của Minh Lâm, anh hít một hơi sâu đi bộ ra khỏi khu phố, khi nhìn Minh Lâm, Will liền cảm thấy anh đang nhìn thấy bản thân mình vài năm trước, lúc mới gặp Minh Lâm đang uống rượu trong bar khi đấy anh biết... người đàn ông trẻ tuổi này giống mình. Nghe câu chuyện của cậu, anh càng thấy như mình đang gặp chính mình của trước kia. Vì yêu mà khổ sở, vì yêu mà đau lòng, vì yêu mà chịu vô vàn tổn thương không những thế còn cố chấp yêu một kẻ không yêu mình. Nhưng đến hôm nay, anh gặp người đàn ông của Minh Lâm, nhìn vào trong mắt anh ta, nhìn thấy sự ghen tuông cùng lửa giận của anh ta, anh thấy ghen tị với Minh Lâm nhưng nhiều hơn là vui mừng vì những gì mà bản thân chịu đựng năm xưa Minh Lâm không cần phải chịu. Nhưng anh vẫn thấy rất ghen tị... người đó của anh... chưa từng nhìn anh, chưa từng yêu thương anh và cũng chưa từng nghĩ cho anh, họ thà để anh yêu họ, vì họ làm mọi thứ, họ thà để anh nhìn họ ôm... hôn... người khác chứ không từng nghĩ anh sẽ đau đớn tổn thương ra sao... Will hai mắt dần dần ấm ướt... đau đớn năm xưa lại ùa về... cái cảm giác này chẳng thể nào diễn tả hết bằng lời, không phải vì nó khó diễn tả mà là vì cái đau đó... có nói cũng không ai hiểu... Người không cần ta, người không yêu ta nhưng người thà để một mình ta vươn tới người, đuổi theo người cũng không muốn nói cho ta nghe một câu nào... để cho ta biết... người có yêu ta hay cần ta hay không? Will không nhịn được vừa đi vừa cúi đầu lau nước mắt. Trong khi Will đang cúi đầu mà tiếng về phía trước, ở một nơi cách đó không xa có một người đàn ông đang ngồi trong xe, mày nhíu chặt nhìn theo bóng lưng của Will. - --- " Lái xe đi. " Người đàn ông tóc bạch kim mắt xanh lạnh giọng nói. " Vâng. " Will... rốt cuộc năm đó... vì sao em lại rời đi... rốt cuộc năm đó... vì sao em lại làm như vậy?