Người Vợ Nô Lệ

Chương 131 : Thương Thương/ Thiên Thiên xin lỗi

#BooMew Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ngồi trong phòng một lúc lâu, hai bé bốn mắt nhìn nhau gật nhẹ cái đầu nho nhỏ của mình, hai bé đứng dậy, dùng hai đôi chân nho nhỏ của mình đi ra ngoài. Đứng trước cửa phòng của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên bốn mắt nhìn nhau tiếp. " Chị hai... hay chị vào trước đi. " Tư Noãn Thiên sợ hãi nói, lúc nãy bé thật sự không ngoan một tẹo nào, nhìn mắt mẹ Noãn Noãn đỏ ửng chắc đã rất đau lòng. Tư Noãn Thương nuốt nuốt vài ngụm nước bọt, không chần chừ nói. " Không được, chúng ta phải cùng vào bên trong. " bé làm sai... biết rõ phải chịu phạt nhưng... nhưng là vẫn rất sợ a. Tư Noãn Thiên mím môi sau đấy nắm chặt lấy tay của Tư Noãn Thương gật nhẹ đầu nho nhỏ của bé một cái nói. " Được. " Hai bé hít một hơi sâu, gõ cửa một cái. " Cốc Cốc Cốc... " - --- Trước đó hai mươi phút. Sau khi vào trong phòng, ngực của Tư Noãn Noãn đau thắt chặt lại, bản thân cô chỉ cảm thấy đang có vô số vết dao đang không ngừng đâm thẳng vào tim cô... Cô không muốn buông bỏ hai đứa trẻ chính cô cực khổ sinh ra, cực khổ nuôi nấng nhưng cô lại không thể không buông. Còn gì đau bằng khi chính những đứa con thân yêu của mình không cần mình, còn gì đau bằng khi chính những đứa con thân yêu của mình ghét bỏ mình, giận chính mình... Còn gì đau bằng khi những đứa con của mình... một chút cũng không để ý đến mình. Tư Noãn Noãn biết, hôm nay buông bỏ thì vĩnh viễn sẽ mất đi... Nắm không được mà buông cũng không xong... Chỉ cần nhớ đến những câu nói như vết dao gâm thẳng tim cô của Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, thì chính cô lại không thể nào thở nổi. Bản thân cô đã làm gì sai? Đã làm gì khiến những đứa con mình ghét bỏ mình. Cô... cô thật sự rất đau... đau đến nổi không thở được nữa. Nước mắt không ngừng tuôn ra... trái tim cứ bóp chặt đến phải ôm lấy mà đấm mạnh để cảm giác đau đớn thân thể sẽ đau hơn ở ngực nhưng không... chẳng có cái gì đau đớn bằng nơi ngực trái. Tư Noãn Noãn nằm trên chiếc nệm dày rộng của khách sạn. Hai mắt ẩm ướt, gương mặt tái nhợt, con người nhìn hướng đâu đó vô thần. Khi chính cô đang nghĩ hai đứa con của cô chắc đã theo Lê Bá Sâm rời đi thì cũng là lúc tiếng gõ cửa phòng vang lên. - ------ " Cốc Cốc Cốc... " " Cốc Cốc Cốc... " Vì lực tay của Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên quá nhỏ, để gõ cửa phát ra thanh âm lớn không dễ, hai bé cố gắng gõ đến đỏ hỏm cả tay cũng không hề phát ra thanh âm vang được. Hai mắt bé con đỏ ửng, giọng non nớt vang lên. " Mẹ... mở cửa cho Thiên Thiên đi. " " Mẹ... mở cửa cho Thương Thương đi. " Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to... tuy cô không nghe rõ đấy là đang nói gì nhưng giọng non nớt này là của con cô. Tư Noãn Noãn ngồi dậy, vội vàng đi về hướng cánh cửa. Tư Noãn Noãn run rẩy mở cửa, cô cúi xuống nhìn thấy hai bé con đang khóc lóc ngẩng đầu nhìn cô. Tư Noãn Noãn bước ra một bước. Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên ôm lấy chân Tư Noãn Noãn hai bé con nức nở nghẹn ngào gọi. " Mẹ... " " Mẹ ơi... huhu... " Tư Noãn Noãn giật mình, hai mắt của cô dần dần đỏ ửng, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Cô cúi người ôm lấy Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên lên, hôn lên má cả hai một cái nói. " Con... con của mẹ. " " Ôô... Thiên xin lỗi mẹ... ô ô... " " Ô... ô... Thương Thương xin lỗi mẹ... " Tư Noãn Noãn ôm chặt hai bé con vào lòng, hôn lấy hôn để má của hai con... Con của cô... không bỏ cô mà đi... Ôm đủ, hôn đủ. Tư Noãn Noãn đặt hai bé con lên giường, chính mình đi đến chỗ để vali mở ra lấy hai bộ đồ yêu thích của hai bé con. Chính là hai bộ đồ con khủng long màu hồng. Tư Noãn Noãn cầm hai bộ đồ đấy, đi đến ngồi bên mép giường nhìn hai bé con của cô, không nhanh không chậm hỏi. [ Truyện chỉ được đăng duy nhất tại web medoctruyenchu.net. ] " Có muốn tắm nước không? Mẹ tắm cho. " Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên hai mắt ửng đỏ, lau lau nhẹ gật đầu. Hai bé không dám nói gì hay đòi hỏi khó chịu như trước kia, hai bé là mẹ Noãn Noãn buồn, làm mẹ Noãn Noãn khóc. Tư Noãn Noãn nhìn hai con đang tự trách bản thân, cô đau lòng, ôm hai đứa con vào phòng tắm. Tư Noãn Noãn khẽ nói. " Mẹ không sao... hai con phải vui vẻ thì mẹ mới vui được... chụt... đợi ngày mai chúng ta về lại Rose nhé?! " " Dạ... " " Dạ híc... " - -------------------- Bão 2/8 chương.