Có lẽ là nghĩ lại chuyện thương tâm, có lẽ thật sự bị Nghiêm Hạo dọa sợ, vừa dứt lời, Nghiêm Nhiên òa khóc lớn. Nghiêm Hạo như mất hồn buông Nghiêm Nhiên ra, ngồi sững người sau ghế sô pha, hai tay nắm chặt, biểu cảm lạnh lùng, cứng đơ, làm cho người ta không thể nhìn thấu tâm tình hiện tại của anh. Nhìn Nghiêm Hạo như vậy, trong lòng Mễ Giai đã đoán được một nửa, đồng thời trái tim cũng lạnh đi một nửa, cô tưởng rằng hạnh phúc đã vẫy chào, chỉ cần cô tiến lên là có thể bắt lấy, thì ra đó chỉ là ảo tưởng, kỳ thực bọn họ còn cách rất xa. Tiếng khóc của đứa trẻ đã phá vỡ không khí yên lặng trong nhà, Vu Phân Phương vui mừng ôm lấy thằng bé nói với Nghiêm Hạo, “Nó thật sự là cháu trai mẹ!”. Tâm tình kích động khó có thể nói nên lời. Nghiêm Hạo không trả lời, trầm mặc, dường như đang đắm chìm trong hồi ức, mọi âm thanh xung quanh anh đều không để lọt tai. Cô ấy đã chết, Tô Tuyết đã chết . . . Tin tức này rất đột ngột, tuy rằng anh hận cô, nhưng không nghĩ tới cô đã. . . Nghiêm Hạo nắm chặt hai tay đè nén cảm xúc của bản thân. Vu Phân Phương coi như Nghiêm Hạo đã thừa nhận, càng vui sướng ôm lấy thằng bé, nhìn đi nhìn lại, kích động nói, “Đúng là cháu tôi rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, rất giống A Hạo hồi nhỏ, quả thật như cùng một khuôn đúc ra, khó trách lại quen mắt như vậy”. Nhìn cảnh tượng này, Mễ Giai đột nhiên cảm thấy bản thân mình như người thừa. Thẫn thờ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô không biết phải làm sao, đứa trẻ đúng là con của Nghiêm Hạo, trong lòng bất giác co rút đau đớn. “Ụm. . . .”. Sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, dạ dày run rẩy một hồi, cơn buồn nôn lập tức ập tới, đã có kinh nghiệm từ trước, Mễ Giai bụm miệng vội vàng chạy vào toilet. “Ọe. . . .”. Tất cả những gì đã ăn lúc trưa và chiều đều nôn hết ra. Mễ Giai nôn nghén đã gọi những suy nghĩ tán loạn của Nghiêm Hạo trở về, chạy vọt tới toilet, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mễ Giai, trong lòng đau đớn, nửa ôm cô, đau lòng hỏi, “Em rất khó chịu sao? Có muốn ăn chút mơ không?”. Dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, Mễ Giai tái mặt, yếu ớt lắc đầu, Nghiêm Hạo cau mày xoay người ôm lấy cô, vội vàng bảo dì quản gia, “Dì nấu ít cháo trắng rồi mang vào phòng”. Nghiêm Hạo nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận, vén gọn tóc mái trên trán cô, ôn nhu nói, “Em ngủ một lát trước đi, khi nào cháo chín anh gọi”. Giọng nói rất dịu dàng, thể hiện rõ sự quan tâm, chỉ là khi nói chuyện anh vẫn nhăn mày. Mễ Giai cười nhẹ, đưa tay khẽ vuốt ve mặt anh, dừng lại ở nếp nhăn giữa hai lông mày, xoa nhẹ cho đến khi nó giãn ra, mỉm cười nói với anh, “Đừng nhíu mày”. Nghiêm Hạo sửng sốt, nắm tay cô, hỏi, “Không có gì muốn hỏi anh sao?”. Cô nên hỏi chứ không nên bình tĩnh như vậy. Mễ Giai cười lắc đầu, làm bộ ngáp một cái, nhắm mắt lại, giọng điệu ngái ngủ nói, “Em muốn ngủ, lát nữa nhớ gọi em”. Nghiêm Hạo hôn lên cái trán trơn bóng của cô, “Ừm, em ngủ một lát đi, anh ra ngoài xem một chút”. Anh còn có vài điều muốn hỏi thằng bé kia. Nhìn bóng lưng Nghiêm Hạo rời đi, nụ cười dần dần trở nên chua xót, cô có thể hỏi gì đây? Hỏi đứa trẻ kia có phải con anh không? Haha, sự thật đã rõ ràng như vậy, cần gì phải hỏi nhiều. Thằng bé hẳn là con anh, hơn nữa nó từng này tuổi thì xem ra chuyện đã từ tám, chín năm trước, cô còn có thể truy cứu gì nữa? Không thể, cô không phải một người không hiểu lí lẽ. Quá khứ của Nghiêm Hạo cô không có cách nào tham gia vào hay thay đổi được, chuyện duy nhất cô có thể làm là nắm chắc lấy hiện tại và tương lai cùng với anh. Dưới chăn, tay cô vô thức đặt lên bụng mình. Trong thư phòng ngập tràn khói thuốc, Nghiêm Hạo yên tĩnh ngồi trước bàn làm việc, tập trung nhìn mặt bàn trống không như suy nghĩ điều gì, điếu thuốc trong tay đã sắp tàn, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn trơn bóng, cuối cùng điếu thuốc chỉ còn lại một mẩu, tàn thuốc làm nóng tay anh, phục hồi lại tinh thần, mới chú ý tới điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, đem mẩu thuốc lá cuối cùng dụi vào gạt tàn, lại rút thêm một điếu khác, tiếp tục châm lửa. Nghiêm Hạo không nghiện thuốc lá, bình thường lúc xã giao sẽ hút một, hai điếu, nhưng từ sau khi Mễ Giai mang thai, anh đã không hút nữa, cho dù là người khác đưa tới anh cũng luôn khéo léo từ chối. Nhưng hôm nay vô cùng rối loạn, mà khói thuốc dường như có thể khiến anh an tĩnh lại. Nói ra thật buồn cười, anh không thích hút thuốc, nhưng lại phá lệ hút thuốc liên tục để lấy lại cảm giác yên bình. Nghiêm Nhiên nói năm nay nó tám tuổi, nếu dựa theo thời gian và lời nói của nó thì hẳn là không phải con anh, lúc anh rời xa Tô Tuyết đi Mĩ du học là chuyện của mười năm trước, đến khi trở về đã là chuyện của một năm rưỡi sau, ngày hôm đó trở về liền phát sinh chuyện kia, cho nên sau này bọn họ không tiếp tục nữa, mà Nghiêm Nhiên năm nay mới tám tuổi, chắc chắn nó không phải con anh. Chỉ là sao nó lại giống anh như thế, điều này anh không thể giải thích, cũng không thể nghĩ thông suốt. Hơn nữa, thằng bé là do ai đưa đến? Vì sao Tô Tuyết lại nói với nó như vậy? Tất cả những chuyện này anh đều không thể nghĩ thông suốt, không thể suy xét cẩn thận. Mễ Giai nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, một mùi khói thuối xộc vào mũi, nhíu mày, thấy Nghiêm Hạo trầm tư ngồi trước bàn làm việc, trên tay là điếu thuốc đã cháy được một nửa. Mễ Giai đi tới, Nghiêm Hạo không hề phát hiện, Mễ Giai đi đến phía sau anh, cúi người ôm cổ anh, ghé mặt vào anh, nhẹ giọng hỏi, “Sao anh lại ngồi một mình ở đây?”. Lúc này Nghiêm Hạo mới định thần lại, dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, xoay người kéo cô ngồi lên đùi mình, để cô đối diện anh, hỏi, “Sao em vào đây?”. “Anh không về phòng em không ngủ được, em nghĩ em bị anh chiều hư rồi, kiểu gì cũng phải gối lên tay anh mới ngủ được”. Mễ Giai chun mũi, nói như oán giận. Nghiêm Hạo bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, định nghiêng người hôn lên môi cô, lại bị Mễ Giai cau mày chặn lại, bĩu môi, rất không vui nói, “Có mùi thuốc lá, không tốt cho con”. Bấy giờ Nghiêm Hạo mới nhớ cô đang mang thai, mà vừa rồi anh lại hút rất nhiều thuốc, nghĩ vậy, lập tức ôm lấy Mễ Giai đi về phòng ngủ. “Sao thế?”. Ôm chặt cổ anh, Mễ Giai cảm thấy khó hiểu về hành động của anh. “Ở đây mùi khói thuốc quá nồng”. Nghiêm Hạo nhàn nhạt nói, vẻ mặt nghiêm túc. Mễ Giai lẳng lặng ngả đầu lên vai anh, cười nhẹ không nói. Nghiêm Hạo đặt cô lên giường, còn mình vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau đó mới quay lại giường nằm xuống cùng cô, duỗi cánh tay ra để cô an tâm gối lên. Mễ Giai nằm lên, hôn nhẹ môi anh, hôn xong còn chớp chớp mắt, vươn đầu lưỡi liếm thêm vài cái, gật gật đầu, sau đấy nghiêm trang nói, “Ừm, được đấy, có hương vị bạc hà”. Nghiêm Hạo nhìn cô mỉm cười, mờ ám hỏi, “Nếm lại không?”. Mễ Giai nhíu mày, giống như đang nghiêm túc suy xét vấn đề này, Nghiêm Hạo lại một phen ôm lấy eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cơ thể họ như dán chặt vào nhau, cúi đầu, hai người trao nhau một nụ hôn nồng nàn triền miên, đây là niềm hạnh phúc ngọt ngào của đôi tình nhân, không cần phải nói thành lời. Nghiêm Hạo thở dốc buông Mễ Giai ra, gắt gao ôm cô vào trong ngực. Mễ Giai tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, lúc này mới cảm thấy sự tồn tại của anh vô cùng chân thực. Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy, im lặng một lúc, Nghiêm Hạo mới cúi đầu nói bên tai cô, “Không muốn hỏi anh gì ư?”. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô chưa mở miệng hỏi anh một câu nào. Mễ Giai đương nhiên biết anh ám chỉ chuyện gì, không phải cô không muốn hỏi, không muốn biết, chỉ là cô cảm thấy không quan trọng, nhưng nếu anh muốn nói, cô sẵng sàng nghe, tựa vào trước ngực anh, trầm tĩnh hỏi, “Anh muốn nói?”. Nghiêm Hạo ôm cô chặt thêm một chút, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô. Yên tĩnh, bốn phía vô cùng yên tĩnh, Mễ Giai chỉ nghe thấy tiếng thở của bọn họ và nhịp tim ổn định của anh. Chắc anh vẫn không muốn nói, Mễ Giai nghĩ vậy. “Người con gái trong bức ảnh tên Tô Tuyết, cô ấy là bạn gái thời Đại học của anh, cũng là người con gái đầu tiên anh yêu, có thể coi là mối tình đầu của anh”. Khi Mễ Giai cho rằng anh sẽ không nói nữa, bên tai lại truyền đến giọng điệu trầm thấp xa xôi của Nghiêm Hạo. “Lúc trước anh ở trong Hội học sinh, phụ trách hướng dẫn tân sinh viên nhập trường, Tô Tuyết rất nhút nhát, cô ấy dịu dàng ít nói, lại hay xấu hổ, chỉ đứng nói chuyện với người khác vài câu cũng đỏ mặt, cô ấy là kiểu người dễ dàng khiến cho người ta có ý nghĩ muốn che chở bảo vệ, rất tự nhiên anh bắt đầu chú ý tới cô ấy, dần dần thử tiếp xúc với cô ấy, sau đó bọn anh mến nhau, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, anh đã nghĩ rằng bọn anh sẽ kết hôn, rồi sinh con, anh sẽ dành cho cô ấy một tình yêu đẹp nhất, mang lại cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất, nhưng về sau anh sang Mĩ du học, đến khi trở về thì tất cả đã thay đổi”. Nói đến đây, Nghiêm Hạo dừng lại. Mễ Giai cho rằng anh còn đau xót, lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, ôm ấp an ủi anh. Nghiêm Hạo thở dài, nói tiếp, “Sau một năm rưỡi du học anh mang theo nỗi nhớ quay về, thậm chí khi đó anh đã chuẩn bị cả nhẫn cưới, anh muốn cho cô ấy một lời ước hẹn, không nghĩ rằng lúc đẩy cửa đi vào nghênh đón anh lại là một màn dơ bẩn, cô ấy và một người đàn ông xa lạ trần truồng nằm trên giường”. Anh cho rằng chuyện năm đó đã gây cho anh biết bao đau khổ, bây giờ kể lại dường như không còn khó chấp nhận như anh nghĩ, xem ra thời gian quả là một phương thuốc hữu hiệu để chữa lành vết thương. Mễ Giai ngẩng mạnh đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc, cô thật sự không biết anh đã từng phải chịu một nỗi đau lớn như vậy. Có lẽ là do mang thai, Mễ Giai trở nên cực kì dễ khóc, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Nghiêm Hạo biết cô thấy đau thay anh, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, đau lòng nói, “Đồ ngốc, không phải mọi chuyện đều đã qua rồi sao”. Mễ Giai rưng rưng ra sức gật gật đầu, giống như anh nói, tất cả đều đã qua rồi, hiện tại cô phải quý trọng anh, yêu anh. “Sự tình đã đến mức ấy, đương nhiên anh và cô ấy không thể tiếp tục, ầm ĩ một trận bọn anh liền chia tay, cũng từ sau lần đó, anh chưa từng gặp lại cô ấy”. Cũng từ sau lần đó, anh bắt đầu không tin vào tình yêu, anh đem tất cả sức lực dồn cho công việc, anh chỉ cần bạn gái, chỉ làm bạn giường không cần tình cảm, Diêu Mẫn chính là như vậy. Nhưng đối với Mễ Giai lại là ngoài ý muốn, lúc trước anh cho rằng Mễ Giai cũng thế, không nghĩ rằng tình cảm theo thời gian và cuộc sống dần dần thay đổi, anh cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu, bản thân đã chậm rãi để cô vào tận đáy lòng, đặt ở vị trí êm ái nhất. “Vậy. . . Cô ấy không nói cho anh chuyện đứa bé?”. Nhìn anh, Mễ Giai có hơi khó hiểu hỏi, một người con gái tình nguyện sinh con cho anh, vì sao lại dễ dàng làm lung lay tình cảm của bọn họ, nếu không yêu sâu đậm, lúc trước làm sao có thể tình nguyện sinh đứa bé. Thở dài, Nghiêm Hạo bình tĩnh trả lời, “Lúc anh đi Mĩ du học là mười năm trước, anh hai mươi ba tuổi, một năm rưỡi sau mới trở về, hơn nữa sau khi anh về bọn anh liền chia tay, mà vừa nãy anh hỏi thằng bé, nó nói năm nay nó tám tuổi”. Mới đầu nghe anh nói vậy Mễ Giai cũng chưa có phản ứng gì, suy nghĩ một lát, cô bỗng ngồi thẳng dậy, trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc và sững sờ nhìn Nghiêm Hạo, quá đột ngột, Mễ Giai có chút luống cuống, lắp bắp nói, “Vậy. . . Nói cách khác, thằng bé, nó không phải. . . .”. “Thằng bé không phải con anh”. Nghiêm Hạo bình tĩnh hoàn thành nốt nửa câu sau của cô, đưa tay ôm lấy cô, để cô tiếp tục tựa vào ngực mình. “Vậy nó sao có thể. . . Giống anh như vậy?”. Mễ Giai nghi hoặc, chuyện này thật khó giải thích. Điều chỉnh lại vị trí của hai người, Nghiêm Hạo trầm tư một lát mới mở miệng, “Quả thực thằng bé có hơi giống anh, nhưng thật sự nó không có khả năng là con anh, anh chỉ có thể giải thích là trên thế giới này vẫn có người giống nhau”. “Nhưng. . . Nếu không phải, vì sao cô ấy lại bảo thằng bé tới tìm anh?”. Mễ Giai vẫn không hiểu, mà lại không thể nào suy luận ra được. “Anh không biết, vừa rồi hỏi nó được ai đưa tới, nó cũng ngậm miệng không đáp”. Sao lại thấy chuyện này có vẻ quái quỷ. Mễ Giai suy tư, nửa ngày không mở miệng, Nghiêm Hạo cho rằng cô đã ngủ, nhẹ giọng gọi, “Mễ Giai. . .”. “Nghiêm Hạo, ngày mai anh đưa thằng bé đi giám định ADN đi”. Trong lòng anh, Mễ Giai buồn bã nói. Nghiêm Hạo cau mày, hỏi, “Em không tin anh?”. Mễ Giai lắc đầu, “Cho dù thằng bé thật sự là con anh thì cũng không thể thay đổi được mọi chuyện giữa chúng ta, chỉ là em thấy chuyện này có phần đáng ngờ, vì sao Tô Tuyết lại nghĩ thằng bé là con anh, có phải cô ấy tính nhầm thời gian hay không?”. Nghiêm Hạo trầm mặc, gật đầu, “Được, ngày mai anh đưa thằng bé đến bệnh viện. Nhưng giống như em nói, mặc kệ nó có phải là con anh hay không, đều sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, biết không?”. Nghiêm Hạo muốn cô khẳng định. Mễ Giai nhìn anh, gật đầu chắc chắn, “Sẽ không”. Cho tới bây giờ Mễ Giai vẫn cho rằng chỉ có cô mới lo lắng, sợ hãi về chuyện đó, không ngờ là anh cũng giống như cô. Nghe được cô khẳng định, Nghiêm Hạo mới yên tâm, mỉm cười ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, “Ngủ đi”. Mễ Giai dựa sát hơn vào lòng anh, hiện tại thật sự đã không còn sớm, cơn buồn ngủ ập tới, được anh ôm, Mễ Giai rất nhanh đã ngủ say.