Người Vợ Bí Mật
Chương 26
Trong phòng hội nghị của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, mọi người đều vì Nghiêm Hạo đột nhiên dừng cuộc họp để ra ngoài nghe điện thoại mà cảm thấy vô cùng tò mò. Nhưng cũng vẫn chỉ dừng lại ở tò mò, không có ai dám lên tiếng hỏi.
Diêu Mẫn nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt có chút phức tạp, so với mọi người cô còn tò mò hơn về người ở đầu dây bên kia, theo nội dung cuộc điện thoại cô có thể nghe ra đối phương hẳn là một người phụ nữ.
Nghiêm Hạo cúp điện thoại, khóe miệng còn mang theo ý cười. Nhưng rất nhanh đã biến mất, ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng hội nghị, cao giọng hỏi, “Mọi người có ý kiến gì không?”
“Đây là tình hình thu chi tài chính trong tuần trước”. Trưởng phòng tài vụ Bạch Lâm đem bản báo cáo trong tay đưa lên, nói từ tốn, “Tiền đầu tư từ Mạc thị đã dùng đến 80%, tháng sau đợt công trình lần hai sẽ bắt đầu tiến hành, đến lúc đó cần rất nhiều kinh phí, theo tình hình tài chính của công ty bây giờ thì quả là một gánh nặng lớn, cho nên việc điều phối tiền đầu tư từ Mạc Thị lần thứ hai phải được thực hiện càng nhanh càng tốt”
Nghiêm Hạo trầm mặc đọc tài liệu Bạch Lâm đưa, chuyện tài chính thật là phiền toái. Ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Tôi đã biết, còn có vấn đề gì nữa không?”
Mọi người đều yên lặng, trao đổi qua ánh mắt, tất cả đều phát giác hôm nay Nghiêm Hạo không giống bình thường, dường như anh nóng lòng muốn kết thúc cuộc họp, chuyện này trước đây chưa từng có.
Thấy mọi người đều yên lặng, Nghiêm Hạo cũng không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy cầm văn kiện trên bàn, dẫn đầu ra khỏi phòng họp, nhìn đồng hồ, chắc Mễ Giai đã lên đến nơi.
Mễ Giai đón thang máy, đến tầng có văn phòng Nghiêm Hạo thì dừng lại. Ở trước văn phòng lớn của Nghiêm Hạo, có thư kí của anh ngồi ở đó.
“Chào cô, tôi có hẹn với Nghiêm Hạo tiên sinh, cô có thể giúp tôi thông báo một tiếng không?” Mễ Giai có phần thấp thỏm mở miệng.
Thư kí của Nghiêm Hạo cau mày, đánh giá cô, người phụ nữ này cô ta chưa từng gặp qua, hơn nữa thân là thư kí Tổng giám đốc, Tổng giám đốc có hẹn với người phụ nữ này sao cô ta lại không biết?
“Cô có hẹn với Tổng giám đốc?” Cô ta hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, hy vọng cô giúp tôi thông báo một tiếng”. Sự nghi ngờ của cô ta khiến Mễ Giai không khỏi luống cuống, cô không biết phải giới thiệu thân phận của mình với cô ta như thế nào.
Thư kí hồ nghi nhìn cô, lạnh giọng, “Cô tên gì, Tổng giám đốc hiện đang họp, chờ lát nữa ngài ấy ra tôi giúp cô thông báo”
“Cảm ơn cô”. Mễ Giai gật đầu, ngồi xuống sô pha gần đó nghĩ, thì ra Nghiêm Hạo còn đang họp, vừa rồi anh gọi điện, cô còn tưởng rằng anh không bận.
Thư kí ngầm vụng trộm đánh giá Mễ Giai, mắt to, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, có thể coi như một người đẹp thuần khiết, trong lòng không khỏi âm thầm đoán già đoán non quan hệ giữa cô và Nghiêm Hạo.
Mễ Giai biết có người nhìn mình, cảm giác kì quái này khiến cô khó chịu, cô bắt đầu suy nghĩ có hay không nên xuống dưới đi dạo một chút, lát nữa quay lên tìm Nghiêm Hạo.
Ngay lúc Mễ Giai đang nghĩ định rời đi, cửa phòng họp bị mở ra, Nghiêm Hạo và Diêu Mẫn từ bên trong đi ra.
Nghiêm Hạo gần như liếc mắt một cái liền nhận ra người ngồi ở sô pha đang cúi đầu suy tư chính là Mễ Giai, khóe miệng bất giác mỉm cười, bước nhanh về phía cô, nói, “Em đến rồi à”
Mễ Giai ngẩng đầu, thấy anh, trên mặt lộ ra vui mừng mà chính mình cũng không để ý, gật đầu, “Vâng”. Ánh mắt vừa vặn nhìn đến Diêu Mẫn và những người khác phía sau anh, đột nhiên nghĩ gì đó, có chút áy náy nói, “Em. . . Không biết anh đang họp”
Nghiêm Hạo cười thản nhiên, lắc đầu tỏ vẻ không sao, nắm tay cô đi vào phòng làm việc của mình trong sự kinh ngạc của mọi người.
Diêu Mẫn kinh ngạc nhìn cửa phòng Nghiêm Hạo đóng lại, cô nhận ra người phụ nữ bị Nghiêm Hạo kéo tay đi vào, cô ta là thư kí của Mạc Chấn Huân bên ‘Nội thất Tân Nhã’, lần trước đã tới ‘Vũ Dương’, hơn nữa Nghiêm Hạo và cô ta hình như có quen biết, nhưng hôm nay xem ra không hẳn chỉ là quen biết đơn thuần. Nhìn phía trước, bàn tay Diêu Mẫn ở dưới nắm chặt thành quyền.
“Thế nào, Nghiêm tổng của chúng ta lại có niềm vui mới?”. Trưởng phòng tài vụ Bạch Lâm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, coi một màn phía trước như trò đùa, khóe miệng tươi cười khinh thường.
Diêu Mẫn lườm cô ta không nói gì, ngực phập phồng.
Bạch Lâm khinh miệt lườm lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, xem thường nói, “Đàn ông đều như thế hết, có mới nới cũ”. Nói xong không nhìn Diêu Mẫn, xoay người đi về phía thang máy.
Diêu Mẫn hiện tại không có tâm trạng để ý tới lời nói của Bạch Lâm, cái mà cô để ý là những gì xảy ra trong văn phòng.
Trong văn phòng, Nghiêm Hạo để Mễ Giai ngồi ở sô pha, bảo thư kí mang cà phê và tạp chí vào cho Mễ Giai xem giết thời gian, còn mình đi tới bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu. Mễ Giai có chút khó hiểu, cô không rõ Nghiêm Hạo gọi cô đến làm gì, đã đến rồi sao lại không nói chuyện với cô.
“Ờm. . . Anh gọi em đến có chuyện gì?”. Không thể cứ ngồi như thế, Mễ Giai cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Nghiêm Hạo không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào tài liệu trên tay, nói, “Chờ anh một chút, đây đều là những văn kiện khẩn cấp, cần phải xử lý trước”. Vừa nói chuyện đồng thời chiếc bút trong tay vẫn không ngừng ghi chép, sửa sửa tài liệu.
“À”. Cho rằng mình quấy rầy đến công việc của anh, Mễ Giai lập tức im miệng, cầm tạp chí trên bàn trà lật xem.
Cốc cà phê uống đã thấy đáy, đối với tạp chí về kiến trúc Mễ Giai không có hứng thú, nên xoay qua tùy ý đánh giá văn phòng của Nghiêm Hạo, lúc ánh mắt đảo qua bàn làm việc đột nhiên dừng lại, Nghiêm Hạo là một người đàn ông rất điển trai, điểm ấy ngay từ đầu Mễ Giai đã biết, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ là có một câu nói rất phù hợp, đàn ông lúc nghiêm cẩn làm việc luôn có thể hấp dẫn ánh nhìn của phụ nữ.
Nhìn anh cau mày, khóe miệng Mễ Giai vô thức gợi lên một độ cong đẹp mắt, trong mắt cũng có thể thấy tràn đầy nhu tình, đương nhiên những điều này cô đều không phát giác.
Như là nhận ra có người đang ngắm mình, Nghiêm Hạo bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cô, Mễ Giai bị sự đột ngột của anh dọa cho sửng sốt, mất tự nhiên đỏ mặt chuyển dời tầm mắt, trong lòng thầm mắng bản thân không có việc gì lại nhìn anh chăm chú làm gì. Nghiêm Hạo đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt, ung dung cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Ngay lúc Mễ Giai cho rằng bản thân đã phát chán đến mức buồn ngủ, Nghiêm Hạo đứng lên, đi đến bên kéo cô dậy, nói, “Xong rồi, đi thôi”
Mễ Giai sửng sốt, “Đi đâu?”, hơi kinh ngạc, không phải anh muốn nói chuyện với cô sao?
Nhìn bộ dáng Mễ Giai vừa mơ hồ lại có chút vô tội, Nghiêm Hạo rung động, cúi đầu ở đôi môi đỏ mọng của cô hôn nhẹ, mỉm cười dịu dàng, “Đi hẹn hò”. Không chờ cô phản ứng, nói xong trực tiếp nắm tay Mễ Giai rời đi.
Mở cửa vừa vặn gặp Diêu Mẫn đang định gõ cửa, không dừng lại mà đi vòng qua cô ta.
Chờ Diêu Mẫn phản ứng lại, Nghiêm Hạo đã kéo Mễ Giai đi gần đến thang máy, thấy thế vội vàng đuổi theo, “Nghiêm tổng, đây là kế hoạch dự án với Mạc thị em vừa làm xong”
Mễ Giai đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc trước khi cưới cô, Nghiêm Hạo có nói không muốn công khai quan hệ của bọn họ, nên cô định giằng tay ra, nhưng dưới ánh mắt không vui của Nghiêm Hạo đành dừng động tác, để yên cho anh nắm.
“Để lên bàn đi, mai tôi sẽ đọc”. Thang máy đến, Nghiêm Hạo không nói thêm gì, lập tức kéo Mễ Giai đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
6 chương
13 chương
23 chương
6 chương
61 chương
3 chương