Lúc mấy người Mạc Chấn Huân đi vào, Mạc Vinh Quân và Mạc phu nhân đang ngồi trên sô pha, Mạc Liên Huyên cười nhiệt tình với bọn họ, “Anh cả, mấy người đã về, ba chờ anh lâu lắm rồi đấy”. Vô cùng thân thiết kéo anh đến trước mặt cha mẹ. “Cha, mẹ.”. Mạc Chấn Huân ngồi xuống sô pha đối diện. “Vừa ở công ty?”. Mạc Vinh Quân lên tiếng hỏi, biểu cảm nghiêm túc trước sau như một. “Vâng, buổi chiều Khả Huyên và Trương Dương đến đón con”. Mạc Chấn Huân đáp. Biểu cảm nghiêm túc của Mạc Vinh Quân có chút dịu xuống, là một thương nhân, cho dù trong lòng có bao nhiêu vui sướng ông cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt, sắc mặt vẫn không đổi, gật đầu nói, “Nhớ kỹ những gì con nói với ta”. Ánh mắt Mạc Chấn Huân trầm xuống, không nói gì thêm. “Được rồi, được rồi, Chấn Huân khó khăn lắm mới có dịp về nhà, chúng ta ăn cơm trước đi”. Mạc phu nhân mỉm cười xoa dịu không khí ngột ngạt trong phòng khách. “Đúng vậy, vì chờ anh cả về, bụng con đã réo inh ỏi rồi đây”. Mạc Liên Huyên phụ họa, nháy mắt với Mạc Khả Huyên, hai người tiến lên dìu cha đi vào nhà ăn. Không khí trong bữa ăn có chút ngưng trọng, Mạc Vinh Quân vẫn một mặt nghiêm túc, cứ thế gắp thức ăn, không nói câu gì. Ông không phải không muốn nói, chỉ là vài năm nay không cùng con trai ngồi xuống mặt đối mặt ăn một bữa cơm tử tế, ông sợ nhất thời mở miệng hai cha con lại to tiếng với nhau. Bà Mạc vui vẻ gắp thức ăn cho con, cảm giác không khí vẫn không thay đổi, mở miệng cười nói, “Mấy ngày hôm trước mẹ đọc báo, không ngờ lại đọc được một tin tức vô cùng thú vị”. “Tin gì vậy mẹ?”. Mạc Liên Huyên tò mò hỏi. “Cái đó chẳng phải nên hỏi con?”. Bà Mạc nhìn con gái, mỉm cười ẩn ý. “Hỏi con?”. Mạc Liên Huyên có chút khó hiểu. Mọi người tò mò nhìn cô, Mạc Khả Huyên đột nhiên nghĩ ra, cười nói, “À, em cũng biết, chuyện đó, đích xác phải hỏi chị”. “Cuối cùng là chuyện gì vậy?”. Cuộc đối thoại giữa ba người phụ nữ khiến Mạc Vinh Quân rất tò mò. “Đúng là…. Mẹ, Khả Huyên, hai người đừng úp úp mở mở nữa”. Mạc Liên Huyên thật ra đã biết họ đang nhắc đến chuyện gì, nhưng cô lại muốn để họ tự nói. “Khả huyên, con nói đi”. Bà Mạc nhìn cô, cười cười, giục con gái út nói. Mạc Khả Huyên gật đầu, quay sang cười với chị mình, hỏi, “Chuyện của chị và Nghiêm Hạo bên ‘Kiến trúc Vũ Dương’ không hỏi chị thì còn hỏi ai đây?”. Nghiêm Hạo bên ‘Kiến trúc Vũ Dương’, cái tên này khiến Mạc Chấn Huân chú ý, ngẩng đầu nhìn em gái, Liên Huyên và Nghiêm Hạo? Ánh mắt Mạc Liên Huyên dạo qua một vòng, từ tốn mở miệng, “Hỏi chị gì cơ? Hai người không phải đã đọc báo rồi sao, ảnh chụp chụp không đủ rõ ư, mẹ và Khả Huyên đều không nhìn rõ à”. “Là thật?”. Bà Mạc và Mạc Khả Huyên gần như cùng kinh hô lên tiếng, ánh mắt sáng trưng của bà Mạc trông càng khoa trương. “Các con thật sự cùng nhau!”. Bà Mạc lẩm bẩm, “Nhìn trên báo trông các con cũng rất xứng đôi, trai thanh gái lịch”. Như vậy thật tốt, bà không cần phải vì chuyện hôn sự của cô mà lo lắng suốt ngày. Mạc Liên Huyên cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười đầy ý tứ. “Nghiêm Hạo bên ‘Kiến trúc Vũ Dương’? Cậu nhóc đó là một nhân tài, tài kinh doanh so với cha cậu ta cao minh hơn rất nhiều”. Mạc Vinh Quân mở miệng. “Ông cũng biết cậu ấy?”. Bà Mạc hưng phấn hỏi. Mạc Vinh Quân gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, liền hỏi, “Có phải mấy ngày hôm trước chúng ta vừa kí hợp đồng với Vũ Dương?”. “Đúng ạ, là quyết định việc đầu tư vào ‘Kiến trúc Vũ Dương’” Mạc Liên Huyên đáp, chớp mắt hỏi đùa, “Cha à, cha không tin mắt nhìn người của con sao?”. Mạc Vinh Quân nghiêm túc nhìn con gái, “Ta chưa từng nghi ngờ năng lực của con, bằng không ta sẽ không đem vị trí tổng giám đốc Mạc Thị trao cho con”. Đối với năng lực của con gái ông không hề nghi ngờ, bởi vì lúc trước con trai chỉ một lòng nghĩ tới sự nghiệp của bản thân, không có ý định kế thừa xí nghiệp Mạc Thị, ông đành coi con gái thứ hai như con trai để bồi dưỡng, mà Liên Huyên cũng không làm ông thất vọng, chỉ là hai sự kiện lần này quá mức trùng hợp. “Cha, con phân chia tình cảm và sự nghiệp rất rõ ràng”. Mạc Liên Huyên cam đoan nói với cha. Mạc Vinh Quân gật đầu, không nói thêm gì. Mạc Chấn Huân đứng trên ban công, trong tay kẹp điếu thuốc. Ngày đó cha đột nhiên ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, lúc đứng ở trước giường bệnh anh mới ý thức được cha đã già đi nhiều, hỏi mẹ mới biết cha làm việc quá sức nên đổ bệnh, chuyện công ty khiến ông hao tâm tổn sức, từ việc nhỏ đến việc lớn ông đều muốn tự làm, đó là tâm huyết cả đời của ông. Cũng khi đó anh mới nhận ra mình bất hiếu cỡ nào, anh chưa bao giờ chia sẻ cùng cha bất cứ một việc gì, ngược lại toàn chọc giận ông, vậy nên lúc đó anh đã quyết định, nếu có thể giúp cha, anh tình nguyện trở về. Nhưng điều này không có nghĩa là anh muốn chấm dứt sự nghiệp của mình, anh vẫn sẽ duy trì Tân Nhã, chỉ là dành thêm chút thời gian đến công tác ở Mạc Thị. “Thì ra anh trốn ở đây hút thuốc?”. “Liên Huyên?”. Mạc Liên Huyên không biết từ khi nào đã đi đến phía sau anh. “Em gõ cửa mỏi cả tay mà chả thấy động tĩnh gì, cho nên đành tự ý vào”. Nói xong đi đến lan can trước ban công, hít một hơi thật sâu, như muốn cảm thụ được hơi thở của thiên nhiên. “Em tới chỉ là vì không khí trong phòng anh tươi mát sạch sẽ sao?”. Mạc Chấn Huân cưng chiều gõ lên trán cô một cái, cười nói. Nhăn trán, Mạc Liên Huyên nói nghiêm túc, “Em biết chuyện Mạc Thị là anh không tình nguyện, nhưng dù sao cũng đã đồng ý quay về, đừng suy nghĩ nhiều quá, hơn nữa hiện tại cha cũng không phản đối anh tiếp tục duy trì ‘Tân Nhã’, nên anh cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, huống hồ, còn có em giúp anh”. Ban đêm gió lớn, Mạc Chấn Huân ôm lấy vai cô đi vào bên trong phòng, cười dịu dàng, “Không, anh không lo lắng, anh đương nhiên biết em sẽ giúp anh, việc này anh chưa từng lo nghĩ”. “Vậy sao cả ngày không thấy anh cười”. Mạc Liên Huyên cau mày hỏi. “Chỉ là anh cần một khoảng thời gian để thích ứng”. Ôm cô cùng nằm xuống, tình cảm của hai người từ nhỏ đã rất tốt, Mạc Khả Huyên cũng không có cách nào xen vào giữa bọn họ. So với những người khác, anh luôn thương yêu Liên Huyên nhiều hơn một chút. “Được rồi, tạm thời tin anh”. Tựa lên cánh tay anh, Mạc Liên Huyên nhắm mắt lại, tựa như quay về hồi còn nhỏ. Ngay lúc Liên Huyên sắp ngủ, Mạc Chấn Huân đột nhiên hỏi, “Chuyện của em và Nghiêm Hạo là thật?”. Liên Huyên mở to mắt, ngồi dậy cười nói, “Báo chí đều đăng, còn có thể là giả ư”. Mạc Chấn Huân cũng ngồi dậy, nhìn cô chăm chú, như muốn đoán xem cô nói thật hay nói đùa. “Thôi, muộn rồi, em muốn về phòng ngủ, ngủ ngon, anh trai”. Nói xong đứng dậy rời khỏi phòng anh. Mạc Chấn Huân nhìn bóng lưng em gái rời đi, trong đầu nhớ tới cảnh Nghiêm Hạo ôm lấy Mễ Giai hôm anh đưa cô về.