"Hợ...hợ...hùm...ã cì..."-Sặc nước, bị nhấn ở lòng ngực, tôi ho một cách miêng mang, rát cả một vòng họ và nóng lòng mũi. -Em!! Này!! Em tỉnh chưa?  Đôi mắt đau rát cố mở nhìn, Là người con trai lúc nãy tôi đã vấp phải.  -Sao...!? Ờ...tôi...à...em. Tôi chẳng biết nói gì vào lúc này. Anh ấy gãi đầu nhìn tôi cách e ngại  -Khi nãy anh đang tắm nắng thì thấy em bị đuối rồi ngất lịm nên đưa em vào bờ Tôi rát cả thân người, vội đứng dậy cảm ơn. -Em..c..ảm  Vừa kịp cơn đau chân lại kéo đến dữ dội như bạn nãy. -A...a....Chẳng vững chân nổi tôi té về phía sau.. Anh ấy to mắt nhìn tôi, cùng lúc đưa tay đỡ -Cẩn thận!!! -Aaaa...tôi đau chân...a....a đau....a...!?!?!???  Anh đỡ tôi xuống đất, nhẹ đưa chân tôi lên chân anh.... -Anh kia bỏ ra...! Anh làm cái gì vậy!! Từ đâu Bảo và Thy xuất hiện chạy tới.  -Em có sao không Bảo nhìn tôi hỏi khó khăn. -Bây giờ...hức...em đau chân quá....anh....đừng...Aaaaa...hức....Tôi khóc mệt nhọc trong cơn đau.... -Nhấc chân lên, duỗi thẳng mô bàn chân ra đừng co lại. Chịu đau một tý nhé! Anh ấy nói nghiêm túc rồi xoay chân tôi nhẹ nhàng, chuyên nghiệp  "Rắc"  "Aaa" Cơn đau dịu đi dần, tôi cũng vội nín ( tính tôi luôn vội vã và hấp tấp). Tôi như vừa thoát chết. Cầm tay anh cuối đầu cảm ơn một cách chân thành. Như quên luôn cả Bảo.  -Em...!. Bảo gọi tôi  -....Tôi nhìn anh cùng ánh mắt của mọi khi. To mắt và ngỡ người Anh lau đi vệt nước mắt ở đuôi mí mắt tôi.  -Không sao chứ? Em đau chân à? Lên đây anh cõng về! Thy đứng khoanh tay nhìn tôi. Tôi nhìn anh, mặt phải vờ mình không sao nhưng thật sự là có sao... -Em tự đi được, không sao đâu....! *Ơ? Minh chưa cảm ơn anh ta* Ngoái đầu nhìn, tôi chẳng bóng người đã mất tiêu @@  -Ủa? Ngất ngơ tôi nhìn phía xa, anh ta đã đi từ khi nào  -Anh ta đi từ lâu rồi? Chẳng lẽ chị còn luyến tiếc điều gì? Ái tình chăng? Haha. Thy nói điêu  Bảo nhìn tôi rồi xoay lại nhìn Thy, thở dài, vẻ mệt nhọc: -Ngưng đi Thy!  Nghe rồi, em nó bước đi trước chẳng để tâm điều gì nữa. Còn anh, lại nhẹ nhàng ngồi xuống dưới chân tôi: -Lên anh cõng  Máu ngại lại nổi dậy, tôi thẹn thùng đáp lại: -Không!! Không sao mà!! Em đi được! -Không thì anh sẽ ngồi đây mãi. Câu nói chẳng một chút đùa, anh nói rất rõ từng chữ. -à...thì...nhưng em nặng lắm đấy...! Tôi nhẹ bước lên lưng anh, quoàng tay ra phía trước Anh nhấc người lên một cách dễ dàng rồi miệng lại trêu chọc tôi: -Đúng là dạo này em ăn hơi nhiều rồi đấy!  Tôi đập nhẹ lên lưng anh, dỗi: -Vậy thì em sẽ bám mãi trên lưng anh, cho anh chết vì bị tiên đè! -Có tiên nào mà xấu như em à? Anh xốc lưng rồi lại trêu  -Thế nên em mới là tiên có 1 mà k có 2 đấy!! Tôi tự tin, nói khoác Anh cười lây cả tôi.Chiều cũng dần buông, phía xa chấp chới tia của ông mặt trời trở về với biển cả, lấp lánh thành dòng trên mặt biển. -Anh!!! Anh?!!! Nhìn kìa!! Hoàng hôn đấy!! Nhìn kìa!! Nhìn kìa!! Tôi vỗ lưng anh nói chỉ về phía mặt trời  Anh ngoái đầu lại nhìn.  "..." Thời khắc anh và tôi nhẹ nhàng-bất ngờ-hoà cùng nhịp đập-môi chạm môi dưới bầu trời đỏ vàng sắc, li ti vài ánh hào quang chiếu lên mặt biển lung linh kì diệu.Thời gian cứ như thế lắng chậm dần...  -------------- Đã 7h chiều.  Hoàng hôn đã tắt khoắc lên chiếc ánh bóng đêm, trời không đen chỉ hồng hồng đỏ đỏ k một bóng mây, tôi chỉ biết trước giờ trời như thế sẽ k mưa.... Mọi người về khách sạn hẹn nhau nữa tiếng sau đi ăn rồi bàn giờ về lại thành phố.  Vì phòng có nhiều người nên Bảo với Bo qua phòng mấy bác tắm ké.  Người tắm cuối là tôi. Lúc nào tôi lề mề như vậy... Vội tắm, tôi quên mất đồ tôi mang đi rất ít, đã đem đi giặt nhưng vẫn chưa thấy họ giao đồ lại  *bây giờ phải làm sao*  "Brwunggg....brwung....tin...tin" -Tiếng đt của tôi  *ai gọi vậy ta* -Na ơi.!!!! Bà Na >