“Là tôi.” Thạch Nham xách hai bình rượu, đi đến bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, sau đó nhìn tấm bia mộ trước mắt, “Hôm nay là ngày giỗ của hắn, tôi đoán ngài sẽ đến đây, bèn ôm cây đợi thỏ, quả nhiên ngài đã đến”. Diệp Khuynh Lăng khẽ xùy một tiếng, chỉ vào tấm bia mộ đó hỏi, “Ồ, vậy hắn là ai, sao cậu không dám nói ra tên của hắn?”. Thạch Nham hơi sững người, đặt rượu xuống đất, người cũng ngồi xuống, “Hắn là Diệp Khuynh Đình, cũng là anh trai sinh đôi cùng một mẹ của ngài”. “Lời này cậu nói ra cũng không cảm thấy buồn cười à?” Diệp Khuynh Lăng khẽ lắc đầu, đi đến trước ngôi mộ đó, đèn pin chỉ vào cỏ dại trước tấm bia, “Nhị thiếu gia nhà họ Diệp, thân phận đáng buồn biết bao, sau khi chết trước mộ cỏ dại um tùm, trên bia rêu xanh phủ kín”. “Tam thiếu.” Thạch Nham khẽ gọi một tiếng. ++ “Cậu đi đi, ta muốn ở đây một mình một lát.” Diệp Khuynh Lăng dường như bình tĩnh lại, trong giọng nói truyền đến lời nhắn đầy vẻ không muốn bị quấy nhiễu, tuyên bố hắn chỉ muốn ở một mình, đừng ai làm phiền hắn vào lúc này. “Dạ.” Thạch Nham đứng dậy lui ra sau, nhưng đi đến canh ở một chỗ khác, không quấy rầy, cũng sẽ không thể không chạy qua trước tiên nếu xuất hiện điều ngoài ý muốn. Đối với cách làm này của Thạch Nham, Diệp Khuynh Lăng không có ý phản cảm, hắn mặc kệ. Diệp Khuynh Lăng đứng trước mộ, cũng không biết đang nhìn gì, một lúc sau, hắn mới cầm đèn pin đi lên trước, miệt mài nhổ sạch cỏ dại trước tấm bia mộ, lau sạch rêu xanh phủ trên đó. “Ngày giỗ mỗi năm một lần, có phải chỉ có ta còn nhớ?” Lời nói của Diệp Khuynh Lăng dường như chỉ giống như đang tự lẩm bẩm, “Vốn ngươi không cần thê lương như vậy sau khi chết, đều là lỗi của ta”. ++ Hắn lui ra sau, cung kính dập đầu ba cái trước mộ, rồi mới lùi lại, tùy ý ngồi trên đất, mở cả hai bình rượu trên mặt đất ra, một bình đổ xuống trước mộ, một bình thì tự uống. “Nói ra thì đúng là buồn cười, lúc ngươi còn sống, ta vừa hâm mộ ngươi vừa ghen tị với ngươi, sau khi ngươi chết, vậy mà ta chỉ có thể nói ra những lời trong lòng với ngươi.” Hắn uống một ngụm rượu lớn, “Ta biết ngươi không có ác ý với ta, nhưng mà thế thì sao? Có lẽ ta vốn là người lòng lang dạ sói đấy nhỉ, nếu ngươi vẫn còn sống, liệu có hối hận vì đã đối đãi như thế với ta?”. “Chắc là sẽ không đâu nhỉ! Dù sao thì ngươi và ta cũng khác nhau.” Diệp Khuynh Lăng lại tưới rượu xuống mộ… ++ … Lâm Văn Trúc không dám nhúc nhích một chút nào, trong lòng cô mơ hồ hiểu được, nếu mình bị họ phát hiện, vậy thì cô thật sự sẽ trở thành một thi thể dưới Thanh Sơn. Một mình hắn vụng trộm ra đây vậy mà chỉ là đến thăm nhị thiếu gia nhà họ Diệp? Lẽ nào Phụ tá Thạch không cho hắn một mình đến đây? Như thế thì xem chừng cũng nói thông được, dù sao thì thân phận của hắn cũng rành rành ra đó, một khi xuất hành, nhất định sẽ có một đám người đi theo, thế thì cẩn thận cũng không phải không có lý, đắc tội nhiều người, đương nhiên sẽ có người làm chuyện bất lợi với hắn, có lẽ thật sự xảy ra chuyện ám sát cũng không biết chừng. Bởi vì hiểu Diệp Khuynh Lăng, cho nên Phụ tá Thạch mới vội đến canh chừng. Lâm Văn Trúc đầm đìa mồ hôi lạnh, ngay cả hít thở cũng không dám hít thở quá mạnh, cả người bị vây trong mối nguy, cô vẫn hành sự không đủ cẩn thận. Nếu Phụ tá Thạch không đến đây một mình, mà dẫn theo một đám người trông chừng ở các nơi, vậy thì hôm nay cô sẽ có kết quả thế nào? Là bị coi như kẻ ám sát, hay là kẻ phản bội? Nếu không thì việc gì cô phải đi theo Diệp Khuynh Lăng? ++ Cô nghiêm túc suy nghĩ về hoàn cảnh xấu của mình, trong não lại chắp vá dăm ba lời đồn về nhà họ Diệp nghe được ở Phượng Vũ Thiên. Ba huynh đệ nhà họ Diệp, không phải là cùng một mẹ. Đại thiếu Diệp Khuynh Mặc do phu nhân đầu tiên của Diệp Quân sinh ra, sau khi bà ấy mắc bệnh mà qua đời, Diệp Quân lại cưới Nhậm Vũ Tinh. Theo lời đồn Tư lệnh Diệp với phu nhân thứ hai này mới là tình yêu đích thực, để làm vui lòng Nhậm Vũ Tinh, từng có lần ở nơi công cộng Diệp Quân thừa nhận đối với phu nhân đầu tiên chỉ có thân tình và sự tôn trọng, không có chút tình yêu nào, kết hôn cũng là vì cha mẹ mai mối mà thôi, cặp anh em sinh đôi Diệp Khuynh Đình và Diệp Khuynh Lăng chính là do Nhậm Vũ Tinh sinh ra. Chỉ là điều khiến người ta phiền não nhất chính là thái độ của Tư lệnh Diệp với Diệp Khuynh Đình và Diệp Khuynh Lăng. Theo lý mà nói, đều là Nhậm Vũ Tinh sinh ra, không nên có sự khác biệt mới phải. Trên thực tế thì lại là Tư lệnh Diệp yêu chiều tam thiếu có thừa, cho dù hắn náo loạn ra họa lớn thì đều thu dọn cục diện rối rắm cho hắn, còn với nhị thiếu gia là Diệp Khuynh Đình thì Diệp Quân lại không nghe không hỏi, nếu không Diệp Khuynh Đình cũng sẽ không dễ dàng chết như thế. ++ Về cái chết của Diệp Khuynh Đình, cũng lại là một vụ án chưa có lời giải, có người đồn rằng là do đại thiếu nhà họ Diệp hại, cũng có lời đồn là tam thiếu nhà họ Diệp tự tay bưng thuốc độc đến hại chết nhị thiếu gia, còn chân tướng thế nào, người đứng xem chỉ có thể đoán mò mà thôi. Nếu để Lâm Văn Trúc phán đoán, cho dù là Diệp Khuynh Mặc hay là Diệp Khuynh Lăng thì đều không có lý do để hại Diệp Khuynh Đình. Nguyên nhân rất đơn giản, mọi người đều biết Tư lệnh Diệp không thích con trai thứ hai, điều này cũng đồng nghĩa với việc quyền lực của cải cuối cùng của nhà họ Diệp sẽ không rơi vào tay Diệp Khuynh Đình, với một người không có sức uy hiếp, vì sao phải lãng phí thời gian đối phó anh ta? Trừ phi trong đó có ẩn tình nào đó, ví dụ như Tư lệnh Diệp biết con trai cả và con trai út của mình đều có dã tâm cực nặng, để bảo vệ Diệp Khuynh Đình, thế nên cố ý lạnh nhạt với anh ta, lấy điều này duy trì sự bình yên. Thế nhưng sau khi Diệp Khuynh Đình chết, sự thờ ơ của Tư lệnh Diệp đã chứng minh hoàn toàn không có cái gọi là ẩn tình. Cho nên nếu cái chết của Diệp Khuynh Đình thật sự có sự nhúng tay của Diệp Khuynh Mặc và Diệp Khuynh Lăng, vậy thì chỉ có một khả năng, người mà Diệp Khuynh Mặc thực sự muốn đối phó là Diệp Khuynh Lăng chứ không phải Diệp Khuynh Đình, nhưng sai sót ngoài ý muốn, người trúng chiêu là Diệp Khuynh Đình, thế thì có thể hiểu được vì sao Diệp Khuynh Lăng canh cánh về cái chết của Diệp Khuynh Đình như vậy, thậm chí còn mất khống chế như thế vào ngày giỗ của Diệp Khuynh Đình là hôm nay. Lâm Văn Trúc nuốt nuốt nước miếng, luôn cảm thấy mình đã đào móc ra chân tướng gì đó. Nếu cô đoán không sai, quan hệ ngươi sống ta chết của Diệp Khuynh Mặc và Diệp Khuynh Lăng cũng có thể hiểu được, dù sao thì trong đó cũng có một mạng của Diệp Khuynh Đình. Lâm Vân Trúc vẫn luôn ngồi xổm, cô không dám có động tác gì, cơ thể hoàn toàn tê cứng, cuối cùng Diệp Khuynh Lăng đứng dậy định rời đi, điều này khiến cô thở phào một hơi. Diệp Khuynh Lăng rời đi, Phụ tá Thạch đi theo hắn, Lâm Văn Trúc xoa bóp đôi chân tê mỏi, khó khăn lắm mới đứng dậy được, chân truyền đến cảm giác đau nhoi nhói gần như khiến cô rít thành tiếng, cô nhịn lại, xác định hôm nay Diệp Khuynh Lăng không dẫn theo người, Phụ tá Thạch cũng chỉ đến một mình, cuối cùng mới đi ra. Cô không dám bật đèn pin, chỉ mượn ánh trăng nhìn phần mộ của Diệp Khuynh Đình một cái, ma xui quỷ khiến, lòng cô khẽ bộp rộp. ++ Hồi nãy vì sao Diệp Khuynh Lăng nói là hâm mộ Diệp Khuynh Đình? Mặc dù hai bọn hắn là anh em sinh đôi, nhưng người được yêu chiều coi trọng luôn là Diệp Khuynh Lăng, thật sự nói là hâm mộ, vậy cũng nên là Diệp Khuynh Đình hâm mộ Diệp Khuynh Lăng mới đúng, sao lại là ngược lại? Lẽ nào là Diệp Khuynh Lăng ghét bị quản thúc, cảm thấy cuộc sống không ai hỏi han của Diệp Khuynh Đình mới là tự do nhất? Thứ mình không có được thì mới quý giá nhất, cũng không phải là không có khả năng này. Lần này Lâm Văn Trúc cách đôi chủ tớ đó rất xa. Vậy mà họ không lựa chọn về phủ Thanh Sơn. ++ Lý trí nói cho cô biết, bây giờ nên lập tức trở về, thừa lúc không ai trong hai người đó phát hiện, biết cân nhắc tình hình mà trở về, làm như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn đi theo hai người đó, muốn biết vào thời gian này, họ lại đi đâu… Vẫn là hướng ra ngoại ô. Lâm Văn Trúc thấy hai người đó đi vào một nông hộ, cô đợi mấy giây, nhìn thấy có ánh lửa sáng lên, biết họ đã vào trong đó, nơi ở thế này, căn bản không có đèn điện, chỉ có thể châm đèn dầu. Mặc dù cô không biết vì sao họ đến nơi này, nhưng lại rõ tin tức hôm nay mình biết được đã đủ nhiều rồi, vì thế cô xoay người quay về. ++ Cô về đến dưới chân Thanh Sơn, nhớ lại con đường đi ra lúc trước rồi bước từng bước. Sở dĩ cô mạo hiểm vẫn đi theo hai người đó, cũng là bởi sợ sau khi mất đi cơ hội lần này, mình sẽ không có cơ hội nữa. Bởi vì cô không có cách nào bảo đảm, liệu có phải vì bản thân Diệp Khuynh Lăng rời đi nên hắn mới đóng những chiếc bẫy đó lại, nếu không phải là đi theo hắn, có lẽ lần sau, một mình cô căn bản không thể nào rời khỏi từ chỗ này. Lại có thứ mùi thối thoang thoảng, hoà lẫn trong không khí, bao lấy cô. Cô che miệng, không dám nghĩ xem thứ mùi thối này có nghĩa là gì, chỉ có thể tập trung tinh thần cao độ nhớ lại con đường đi. ++ Khi cô về đến phòng mình, thần kinh căng thẳng cuối cùng mới được buông lỏng, cô thậm chí còn không kịp sắp xếp lại những chuyện xảy ra hôm nay thì đã nằm vật ra giường nghỉ ngơi. Sau khi Lâm Văn Trúc ăn sáng xong, cô bèn bắt đầu đọc sách giống bình thường, cô phát hiện ánh mắt Lan Thúy nhìn mình hơi khác, lòng thấp thỏm không yên, lẽ nào tối qua cô rời đi bị người khác phát hiện rồi? Lan Thúy nhìn Lâm Văn Trúc ngoan ngoãn vâng lời mấy giây, xoay người đi ra khỏi Tà Vũ Hiên, trực tiếp đi về phía Thiên Hành Cư. ++ Lan Thúy nói gì đó với thủ vệ của Thiên Hành Cư, rồi lập tức được tiến vào trong, dừng ở cửa thư phòng, có người truyền lời với người bên trong, rất nhanh chóng, Lan Thúy được cho vào bên trong. Diệp Khuynh Lăng ngồi sau bàn làm việc, trên mặt nhìn không ra bất cứ sự mất khống chế nào mà đêm qua từng có, ngữ khí lãnh đạm của hắn vang lên, “Chuyện gì?”. “Đêm qua hình như Lâm tiểu thư từng ra ngoài.” Diệp Khuynh Lăng và Thạch Nham đồng thời nhìn Lan Thúy. Lan Thúy cúi đầu, ngược lại thần sắc không hoang mang một chút nào, “Tôi phát hiện ngoài cửa sổ phòng Lâm tiểu thư có dấu chân, mặc dù đã bị xử lý, chỉ có chút dấu vết nhỏ, nhưng vẫn có thể đủ để nhận ra”. Diệp Khuynh Lăng không nói chuyện, người dựa vào lưng ghế, thần sắc khó dò, ngược lại sắc mặt Thạch Nham trở nên thâm trầm. ++ Lan Thúy yên lặng quỳ trên mặt đất, “Đều là lỗi của tôi, vậy mà không phát hiện Lâm tiểu thư đã từng ra ngoài”. Diệp Khuynh Lăng cầm một cây bút, xoay xoay, sau đó khóe miệng ẩn chứa ý cười, “Sau này không cần đi theo cô ta nữa”. Lan Thúy ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, đây là ý gì? Diệp Khuynh Lăng nheo mắt, lòng lại thầm thở dài, lại là một người tự muốn tìm cái chết… “Không cần đi theo cô ta, để cô ta muốn đi đâu thì đi.” Không hiểu vì sao, sau khi nghe thấy lời của Diệp Khuynh Lăng, Thạch Nham cảm thấy an tâm hơn không ít. Không cho một người cơ hội tìm đường chết, sao có thể để cô ta phạm sai lầm mà trừng phạt? Thạch Nham trước giờ tin vào trực giác của mình, Lâm Văn Trúc không thể giữ lại được.