Mùi rượu cay nồng trong cổ Nguyễn Niệm khiến đầu y choáng váng. Y gật đầu nói: “Sư phụ cũng thường mất ngủ ban đêm, ta muốn cho ông ấy uống thuốc.” Khuất Phong Vân: “…… Thuốc này ông ấy không uống được đâu.” Nguyễn Niệm: “Vì sao?” Khuất Phong Vân hít vào hơi thở say lòng người giữa răng môi của y, lửa nóng như đốt cháy từng khớp xương, toàn thân đều nóng ran. Nguyễn Niệm thấy hắn im lặng thì lầm bầm: “A Ngạnh, có phải ngươi không muốn cho sư phụ uống không?” “Không phải……” Khuất Phong Vân xoa cổ trắng nõn của y, hơi thở càng thêm nóng rực. Nguyễn Niệm ngẩng đầu lên, xích lại gần chút rồi mơ màng nói: “A Ngạnh, sao ngươi thở nóng như vậy?” Khuất Phong Vân dính sát vào y, chóp mũi chạm lên gương mặt ửng hồng của Nguyễn Niệm, giọng nói khàn khàn: “Chẳng phải ngươi nói…… cứng rắn sao…..” Nguyễn Niệm ngẩn người, lắp bắp nói: “Ta, ta không phải……Ưm……” Khuất Phong Vân ôm cổ y, hơi thở nóng rực triền miên chạm môi nhau. Nguyễn Niệm hít thở không thông, toàn thân như nhũn ra, trêи môi bị Khuất Phong Vân cắn đến run lên. Trong lúc mê man, y nghe thấy Khuất Phong Vân thấp giọng nói: “Giờ ta cho ngươi biết uống thuốc kia sẽ như thế nào……” Đêm hôm ấy Nguyễn Niệm rốt cuộc hiểu ra vì sao lúc trước Khuất Phong Vân nói đừng tin bất cứ lời nào của Thái tử. Y bám trêи người Khuất Phong Vân, sau lưng dựa vào tường, vừa khóc vừa thở, khóe mắt đỏ ửng, “A Ngạnh…… chờ, chờ một chút…… Ư……” Mồ hôi nóng bỏng chảy dọc theo lồng ngực Khuất Phong Vân, tim đập dữ dội. Hắn giữ chặt eo Nguyễn Niệm, vết đỏ nổi lên tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn rơi vào mắt hắn đều là tình ɖu͙ƈ, khẽ run rẩy liền thiêu đốt hắn đỏ cả mắt. Nguyễn Niệm không chịu được vùi mặt vào lồng ngực nóng hổi của Khuất Phong Vân, vừa khóc vừa cắn hắn nhưng trong lúc đung đưa lại thở dốc không thôi, “Huhu…… A, A Ngạnh……” Tiếng khóc của y dừng lại, ngẩng gương mặt ướt sũng lên nói: “Ngươi, ngươi sao lại lớn hơn rồi…… Ư……” Khuất Phong Vân cắn môi Nguyễn Niệm, nuốt vào nước mắt rơi trêи môi y…… Ngày hôm sau, Nguyễn Niệm đau lưng run chân dựa vào ngực Khuất Phong Vân lẩm bẩm phàn nàn, “Sau này ta không gọi ngươi là A Ngạnh nữa.” Khuất Phong Vân Minh biết rõ còn cố hỏi, “Tại sao?” Nguyễn Niệm thầm nói: “Vừa gọi ngươi liền lớn hơn……” Khuất Phong Vân xoa mặt ửng đỏ của y hỏi: “Vậy muốn gọi là gì?” Nguyễn Niệm nghĩ ngợi: “Người khác gọi ngươi thế nào?” “Người khác là người khác,” Khuất Phong Vân nói, “Ngươi không giống họ.” Nguyễn Niệm cười híp mắt: “Sao không giống?” Khuất Phong Vân cúi xuống hôn y một cái. Nguyễn Niệm cười ôm lấy hắn, giụi vào ngực hắn nói: “A Ngạnh, ta đói bụng, muốn uống canh gà.” Khuất Phong Vân: “……” Chẳng phải vừa nói không gọi A Ngạnh nữa sao? Mấy ngày sau, Nguyễn Niệm đến ngự hoa viên thấy Thái tử đang lôi kéo Cố Lang thổi tiêu trúc. Tiêu trúc kia khoét lỗ không đúng nên thổi lên nghe thê lương như ma kêu quỷ khóc. Nguyễn Niệm bịt tai muốn chạy nhưng bị Thái tử gọi lại. “Nguyễn thái y,” Thái tử nói, “Nếu Nguyễn thái y không có việc gì gấp thì ngồi xuống nghe bản vương thổi khúc nhé?” Nguyễn Niệm chợt nhớ tới loại thuốc kỳ quái mà Thái tử đưa nên liền chắp tay nói: “Điện hạ yên tâm, ta sẽ không nói ra chuyện ngươi đến kỹ viện đâu.” Sau đó y xoay người bỏ chạy. Mộ Dung Diễn: “……” Cố Lang nhướn mắt nhìn hắn, “Kỹ viện?” Mộ Dung Diễn: “Ta không phải, ta không có, đừng nghe y nói bậy.” Cố Lang: “Sao y lại nói bậy? Ngươi và y có khúc mắc gì à?” Mộ Dung Diễn: “…… Y lấy oán trả ơn.” Cố Lang tỏ vẻ không tin. “Ngươi thử nghĩ xem,” Mộ Dung Diễn ôm eo y thấp giọng nói, “Ngươi lợi hại như vậy thì ta đâu còn có sức để làm người khác chứ?” Cố Lang: “……” Cố Lang đoạt lấy tiêu trúc trong tay hắn rồi đứng dậy bỏ đi. Mộ Dung Diễn vội vàng đuổi theo cười nói: “Đừng có chạy lung tung, về thử hỉ phục thôi nào.” Trong cung chưa từng có nam Thái tử phi nên lúc làm hỉ phục cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo trước đây mà làm. Hôm đó y phục đưa tới, Cố Lang nhìn váy áo đỏ chót mà thái dương nhảy thình thịch, Mộ Dung Diễn vội vàng sai người đem đổi lại, nói làm hai bộ giống nhau. Bây giờ đưa tới hai bộ hỉ phục đều là của nam tử. Cố Lang muốn tự mặc nhưng Mộ Dung Diễn cứ nhất định phải mặc cho y, hết sờ eo lại vuốt lưng, giày vò hơn nửa ngày cuối cùng mới cài xong nút thắt cuối cùng. Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang mặc đồ đỏ. Áo đỏ sáng loáng phẳng phiu mặc trêи người càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Cố Lang. Mộ Dung Diễn tựa như nhìn không đủ, ánh mắt theo vạt áo hướng xuống dưới, rồi lại từ vạt áo lên cổ y…… Cố Lang bị hắn nhìn mất tự nhiên hỏi: “Thế nào?” Mộ Dung Diễn nhẹ nhàng ôm y nói: “Thái tử phi của ta thật đẹp.” Bên tai Cố Lang đỏ ửng, đẩy hắn ra nói: “Ngươi cũng thay đi.” Mộ Dung Diễn kéo tay y đặt lên đai lưng mình: “Ngươi thay cho ta được không?” Cố Lang dừng một chút rồi chậm rãi cởi thắt lưng của hắn. Ngoài cửa, Trần công công chợt nghe thấy trong phòng vang lên tiếng sột soạt, lại nghe Cố Lang nói: “Hình như hơi chật, có phải ngươi mập lên không đấy?” Sau đó lại có tiếng sột soạt, Thái tử mở cửa phòng xụ mặt dặn dò: “Mấy ngày tới ta muốn ăn chay.” Trần công công: “…… Vâng.” Mười ngày sau, lụa đỏ tung bay khắp hoàng cung, trong kinh thành cũng treo đầy đèn lồng đỏ chót, náo nhiệt không thôi. Hôm nay Thái tử đại hôn, khắp chốn mừng vui. Từ Kính Nhi ngồi trêи nóc nhà nhìn Thái tử và Cố Lang vái lạy trời đất dưới ánh trăng, lệ nóng lưng tròng, không kìm được nước mắt. Tôn Phóng ngồi cạnh yên lặng đưa khăn cho nàng. Hắn cũng không biết Từ Kính Nhi đang khóc cái gì, chỉ biết nàng rất muốn xem Thái tử và Cố Lang thành thân, vì muốn nhìn rõ hơn một chút nên mới leo lên nóc nhà. “Đừng khóc,” Tôn Phóng an ủi, “Đây là chuyện mừng, phải vui vẻ lên chứ.” Từ Kính Nhi nức nở: “Thì ta đang vui đấy thôi……” Nàng lau nước mắt rồi nắm tay Tôn Phóng nói: “Tôn đại ca, lát nữa ngươi dẫn ta đến tẩm cung Thái tử nhé?” Tôn Phóng kỳ quái hỏi: “Tới đó làm gì?” Từ Kính Nhi xoắn khăn nhỏ giọng nói: “Ta, ta muốn nghe bọn hắn động phòng…… Một tiếng, ta nghe một tiếng là được rồi!” Tôn Phóng: “……” Ta sợ bị Đại đương gia đánh chết. Dưới nóc nhà, Nguyễn Niệm lại bị hai chén rượu chuốc say cũng lôi kéo Khuất Phong Vân nói muốn đi náo động phòng. Khuất Phong Vân xoay người vác y về. Nhưng bái đường xong Thái tử cũng không về Đông Cung. Hắn tới chuồng ngựa dắt A Từ rồi cùng Cố Lang giục ngựa đến Cố phủ. Bọn họ mặc hỉ phục đỏ chót quỳ trước phòng cha mẹ Cố Lang. “Cha, nương,” Mộ Dung Diễn và Cố Lang mười ngón tay đan nhau nói vọng vào sân, “Chúng con thành thân rồi. Hai người yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc y thật tốt.” Trong sân côn trùng kêu vang, gió đêm lướt qua làm cỏ dại lay động. “Mộ Dung……” Cố Lang vừa gọi thì chợt nhớ lại lúc bái đường, tiểu thái giám gọi “Thái tử Lý Hành”. Thật ra y biết Thái tử Đại Diên tên Lý Hành, chỉ là người y biết cho tới bây giờ đều là Mộ Dung Diễn, thời gian qua đi, trong lòng chỉ còn lại hai chữ “Mộ Dung”. Y nghĩ ngợi, có chút mất tự nhiên gọi, “Lý Hành……” Mộ Dung Diễn tới gần tựa vào trán y, nhẹ giọng cười nói: “Lý Hành là Thái tử Đại Diên của dân chúng, còn ta là Mộ Dung của một mình ngươi thôi.” Trăng sáng nơi chân trời chiếu xuống mảnh sân sáng như ban ngày. Cố Lang nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh, khẽ gọi: “Mộ Dung……” Ánh trăng trêи tường như tuyết như sương.