Editor: Trà sữa trà xanh Lúc kết thúc thì đã bốn giờ chiều, Hải Đường mệt mỏi không nhích nổi ngón tay, gối d[[d]lqd lên cánh tay Chu Hiểm ngủ thật say. Trong lúc ngủ say, điện thoại của Chu Hiểm để ở một bên vang lên. Vang lên một hồi lâu, khiến Hải Đường tỉnh giấc, cô thò đầu ra khỏi chăn, bây giờ đã là chiều tà le lói. Chu Hiểm còn chưa tỉnh, Hải Đường đưa tay lấy điện thoại của anh, dùng sức lay anh, "Điện thoại." Lắc một hồi lâu, Chu Hiểm lầu bầu một tiếng, từ từ mở mắt, mới thò tay mà tiếp nhận, điện thoại di động chợt tắt ngủm. Anh mở điện thoại ra, híp mắt nhìn. "Ai gọi vậy?" Hải Đường nhắm mắt lại, giọng nói còn mơ màng. "Chuyện công việc." Chu Hiểm đưa điện thoại di động gác qua một bên, lật người đè lên người Hải Đường, vùi đầu giữa cổ cô. Hải Đường rất buồn ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Bọn Phương Cử không đến, vậy tối nay ăn cái gì?" "Không cần quan tâm, ngủ tiếp đi." Lý trí cùng tình cảm giằng co với nhau, sau một lúc lâu, Hải Đường khổ sở rên rỉ. Ngâm một tiếng, từ từ ngồi dậy, "Không được, được rồi." Cô nhắm mắt lại một lát, dùng sức vỗ vỗ mặt, mặc quần áo tử tế xuống giường. Quay đầu nhìn thấy Chu Hiểm vẫn không nhúc nhích, đưa tay đẩy anh, "Rời giường." Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, vẫn không nhúc nhích. Hải Đường nắm một cánh tay của anh, dùng sức kéo ra ngoài, rốt cuộc Chu Hiểm đã chịu mở mắt, cười nhẹ một tiếng, chợt trở tay nắm chặt cánh tay Hải Đường, kéo đến trước mặt mình. Hải Đường lập tức ngã xuống, Chu Hiểm thừa dịp hôn một cái lên môi cô. Hải Đường giãy giụa tay chân, Chu Hiểm ôm cô quá chặt, hôn đủ rồi mới chịu buông cô ra. Hải Đường lập tức lui về phía sau một bước, vuốt vuốt tóc tai rối bời của mình, "Anh mau dậy đi, đừng ngủ nữa." Đợi Hải Đường đi ra ngoài, Chu Hiểm mới ngồi dậy, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi, cầm điện thoại di động gọi lại số vừa rồi. —— Hải Đường rửa mặt, chải chuốc tóc tai, sau đó đến phòng khách đánh thức Hứa Dương còn đang ngủ mê man. Hứa Dương xuống giường, đến gõ cửa Phương Cử cùng Tiểu Ngũ. Mọi người đã tỉnh dậy, sau đó bàn bạc gọi món ăn của khách sạn, rồi mở hai ván mạt chược. Hải Đường nói với Chu Hiểm dự tính của mọi người, Chu Hiểm trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu một cái, Hải Đường liền lên mạng chọn món ăn của mấy nhà hàng lân cận. Chu Hiểm ngậm điếu thuốc đi tới phòng khách, nhìn thấy Phương Cử đang kiểm tra bài mạt chược, liền chậm rãi đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Đi đón một người cho tôi." Phương Cử không ngẩng đầu, "Người nào?" "Tôn Dao." Phương Cử bỗng nhiên ngừng tay, lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Cô ấy tới Chi Xuyên rồi sao?" "Sắp đến trạm xe lửa rồi, anh đặt phòng khách sạn trước đi, rồi lái xe đưa cô ta qua đó." Phương Cử gật đầu, "Được." Hải Đường đặt cơm xong đi ra ngoài, không nhìn thấy bóng dáng của Phương Cử đâu, bèn tò mò hỏi "Phương Cử đâu rồi?" Chu Hiểm không ngẩng đầu, "Đi làm việc rồi." Tam khuyết một, Hải Đường chỉ có thể nhắm mắt lại. Cô không nắm rõ quy tắc đánh mạt chược, chỉ là hôm nay vận may của cô rất tốt, thắng 3 người còn lại. Đánh một lát, món ăn được đưa đến, Phương Cử vẫn chưa trở lại. Chu Hiểm đặt bài xuống đứng dậy ra ban công gọi điện thoại cho Phương Cử. Giọng nói của Phương Cử vang lên: "Tôn đại tiểu thư đang nổi giận, nói anh Hiểm vong ân phụ nghĩa, cô ta đặc biệt tới đây mừng sinh nhật anh, anh lại không xuất hiện." Chu Hiểm bình thản nói, "Ngày mai tôi mời cô ấy ăn cơm." Phương Cử thở dài một hơi, "Đâu có đơn giản như vậy? Anh đoán hiện giờ em đang ở đâu đi? Em đang trên đường lớn ăn không khí đây! Đại tiểu thư uy hiếp sẽ nhảy ra khỏi xe, em không có biện pháp gì chỉ có thể dừng xe lại. Bây giờ cô ấy đang đứng ở ven đường, nói thế nào cũng không chịu lên xe, nói muốn anh Hiểm tới đón cô, nếu không hôm nay cô ấy sẽ ngồi chồm hổm ở đây cả đêm." Chu Hiểm nhíu mày, "Cô ấy muốn ngồi chồm hổm thì để cô ấy ngồi đi." Phương Cử gào thét như khóc tang, "Anh Hiểm! Anh là đang thấy chết không cứu sao!" Đang nói chuyện, Hải Đường đi tới, dừng ở cửa ban công, "Sao vậy? Phương Cử không đến sao?" "Không tới, chúng ta ăn thôi." Chu Hiểm nói xong, cúp điện thoại. Sau khi ăn xong, lại đánh mạt chược một tiếng nữa, mọi người mới chịu giải tán. Hải Đường đến phòng bếp rửa chén, sau đó tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra liền nhìn thấy Chu Hiểm đang đứng ở trên ban công hút thuốc lá, vừa lau tóc vừa đi qua. Chu Hiểm nghe tiếng bước chân của cô, xoay người lại. Hải Đường thấy giữa hai chân mày của anh có nét giận dữ, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?" Chu Hiểm lắc đầu một cái, dập tắt thuốc, đưa tay nhẹ nhấn ấn lên đầu ướt nhẹp của cô, cởi ra áo khoác cùng quần dài ném trên ghế sa lon ngoài phòng khách, bước tới phòng tắm. Lúc Chu Hiểm đang tắm, Hải Đường ngồi trong phòng khách sấy tóc, sau khi tóc khô thì tắt máy sấy. Ai ngờ vừa mới tắt, liền nghe âm thanh điện thoại của Chu Hiểm đặt ở trong túi quần áo vang lên, cũng không biết đã rung bao lâu. Hải Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy trên màn ảnh hiện hai chữ"Tôn Dao", lập tức sửng sốt. Sau một lúc lâu, điện thoại hết vang, Hải Đường tính trả điện thoại về chỗ cũ, ai ngờ không tới năm giây sau, lại vang lên. Cứ như thế, đổ chuông, cúp máy, điện thoại di động rung lên liên hồi khiến tay cô hơi tê. Cô sững sờ nhìn hai chữ Tôn Dao không ngừng hiện lên, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, Hải Đường lập tức trả điện thoại di động về, ngồi trở lại vị trí vừa rồi, tay chân luống cuống bật máy sấy tóc, tiếp tục sấy tóc như không có chuyện gì xảy ra. Chu Hiểm quấn khăn tắm ra ngoài, cầm khăn lông sạch lau tóc thật nhanh. Trong lúc lơ đãng quay đầu, anh nhìn thấy bánh ngọt mà Phương Cử mua còn để ở một bên, "Hứa Hải Đường, ăn bánh ngọt không?" Hải Đường sửng sốt một chút, lập tức gật đầu. Chu Hiểm ném khăn lông qua một bên, mở hộp bánh ngọt ra. Chu Hiểm cười một tiếng, lấy dao ăn bằng nhựa ra, "Dễ nhìn hơn bánh ngọt ở trấn Độ Hà." Hải Đường thấy anh tính cắt ra, lập tức đứng dậy chặn anh lại, "Còn chưa có đốt nến cầu nguyện đấy." Nói xong liền lấy nến ra, cấm từng cây vào, vừa cấm cô vừa đếm, kết quả đếm tới "14" thì dừng, "Sao lại thiếu rồi." Nói xong, lại rút một cây ra, "Vậy để 13 cây đi, một cây tương đương 2 cây." Chu Hiểm cười nhẹ, móc bật lửa ra đốt nến, "Hứa Hải Đường, năm đó em ước gì?" Hải Đường nghĩ đến bánh ngọt được trang trí với những đóa hoa hồng và xanh năm đó, không khỏi cười lên, "Lúc ấy bị nhóm người dọa sợ, đâu có tâm tình ước nguyện." "Vậy hôm nay em ước đi." "Sinh nhật của anh, em biết ước cái gì." "Sinh nhật của anh, anh cho phép người nào ước thì người đó được phép ước." Hải Đường: "......" "Hứa Đường, em đang nghĩ gì vậy?" Hải Đường thấy anh kiên trì, không thể làm gì khác hơn là chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm nhẩm. Hứa Đường thổi hết cây nến, Chu Hiểm cắt một phần bánh nhiều trái cây nhất cho cô. "Hứa Hải Đường, những lần sinh nhật trước em trải qua như thế nào?" Chu Hiểm không ăn, chỉ nhìn cô ăn. "Em sao?" Hải Đường liếm bơ dính trên môi, "Uống rượu với ba, uống đến khi say rồi gục xuống ngủ." Chu Hiểm nhìn động tác cô liếm môi, ánh mắt chợt tối hẳn, "Rốt cuộc tửu lượng của em đã đến mức nào?" Hải Đường ngẩng mặt, "Có dịp em uống với anh, anh sẽ biết thôi —— sao anh không ăn?" "Anh không ăn." "Ăn một miếng đi, đây là bánh ngọt sinh nhật của anh đó." Chu Hiểm lắc đầu, "Không ăn." Hải Đường liếc anh một cái, chợt múc một muỗng cho vào miệng, tiến lên một bước kéo cổ Chu Hiểm, cà nhắc đến gần anh. Chu Hiểm lập tức ôm eo nhỏ của cô, chiếm lấy đôi môi đỏ bừng của cô hung hăng hôn một hồi. Sau một lúc lâu, Hải Đường khẽ lui đầu về sau, thấy trên môi Chu Hiểm dính chút ít bơ, liền lại gần đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm. Một giây kế tiếp, Chu Hiểm liền ôm eo cô ném cô lên ghế sofa, dưới ánh đèn làn da của Hứa Đường sau khi tắm xong trở nên hồng hào, đưa tay bấm cằm của cô, dán lên viền tai của cô cười nhẹ một tiếng, "Hứa Hải đường, hôm nay em rất quyến rũ, hửm?" Hải Đường lập tức đỏ vành tai, xoay mặt bắt đầu giãy giụa, Chu Hiểm bóp thật chặt cô, đầu gối chống đỡ ở giữa hai chân cô, đưa tay hung hăng vuốt ve lớp nội y của cô một hồi. Đang định tiến một bước, điện thoại di động ở một bên chợt vang lên. Hải Đường lập tức sững sờ, nhìn sang túi quần của anh, "Anh...... Điện thoại của anh." Chu Hiểm vùi đầu trên cổ cô, khàn giọng nói: "Không cần để ý đến nó." Điện thoại di động rung một hồi lâu, cái tên lúc nãy cô nhìn thấy luôn hiện lên trong đầu cô, Hải Đường đưa tay đẩy anh, "Hay là nhận đi, ngộ nhỡ rất quan trọng sao." Bàn tay của Chu Hiểm còn đang dao động trên người cô, Hải Đường cắn môi, "Chu Hiểm." Lúc này Chu Hiểm mới ngừng động tác, nhỏ giọng mắng một câu, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp tắt máy, tiện tay ném lên ghế sofa, sau đó khiêng Hứa Đường lên, trực tiếp đi tới phòng ngủ. Trong lòng Hải Đường có chuyện, nên không thể tập trung, Chu Hiểm dán tay trên trán cô, nhỏ giọng hỏi: "Mệt mỏi sao?" Hải Đường gật đầu. Chu Hiểm liền nắm hông của cô, vọt mạnh một hồi, cuối cùng lui ra ngoài, ôm cô vào trong lòng, "Ngủ đi." Qua hồi lâu, Hải Đường cảm thấy hô hấp của Chu Hiểm dần dần ổn định lại, liền nhẹ nhàng kéo tay anh ra, từ trong ngực anh chui ra, lật người, đưa lưng về phía anh nhắm mắt lại. —— Ngày hôm sau vẫn như bình thường, Chu Hiểm đưa Hải Đường đến cửa hàng, sau đó lái xe tìm Phương Cử. Phương Cử thuê phòng gần công ty, ở cùng với Tiểu Ngũ. Khi Chu Hiểm đến, anh còn chưa dậy. Chu Hiểm bang bang gõ cửa phòng ngủ, Phương Cử tùy tiện mặc quần áo, hai mắt trừng to đầy quầng thâm mở cửa cho anh, vừa thấy mặt anh lập tức khóc lóc kể lể đứng lên: "Anh Hiểm, anh nhận điện thoại của cô ta đi...... Ngày hôm qua giằng co hơn nửa đêm, cuối cùng anh không chịu bắt máy, cô ta lại đứng đó đợi hai tiếng, em khuyên mãi, cuối cùng cô ta mới chịu lên xe." Chu Hiểm trầm mặt, "Lòng người không nên quá tham lam." Phương Cử thở dài, "Nhưng dù sao cô ta cũng coi như có ân với anh em mình, em biết rõ anh lo lắng phía chị dâu, nhưng chuyện này phải xử lý tốt, nếu không ngược lại hậu hoạn vô cùng, anh cũng biết Tôn Dao người này có chút..." Chu Hiểm đốt một điếu thuốc, trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Anh giúp tôi nhìn cô ấy, đừng để cô ấy đến cửa hàng quấy rối." "Em sẽ cố gắng, dù gì cô ta đang nắm cáng. Anh Hiểm anh nên nói rõ ràng, đừng để chị dâu hiểu lầm." Chu Hiểm gật đầu, lại hỏi anh: "Lúc nào thì Hứa Dương hành động?" "Chắc trong vòng một tháng, dù sao cũng phải thật cẩn thận." Phương Cử nghiêm túc nói, "Chuyện này không thể lơ là." Từ chỗ Phương Cử ở đi ra ngoài, Chu Hiểm hướng đến công ty, vừa móc điện thoại ra gọi cho Tôn Dao. Điện thoại mới vừa vang lên, Chu Hiểm liền "Uy" một tiếng, nhưng trong nháy mắt bên kia đã cúp máy. Sắc mặt d[d[lqd của Chu Hiểm lập tức chìm xuống, chờ một hồi rồi mới gọi lại, lúc này anh không nói nhảm nữa, lạnh lùng nói: "Tôn Dao, em đừng quá kiêu ngạo quá."