Edit: Nhật Dương Trong bốn năm không phải Hứa Đường chưa một lần gặp qua Chu Hiểm. Có một năm tuyết lớn phủ kín cả ngọn núi, hết tết nên Hứa Đường trở lại trường, trên con đường về huyện Lộc Sơn có xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nên chiếc xe buýt cô ngồi bị ngăn giữa dòng xe cộ, qua vài tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đi được. Sau đó dòng xe dần dần thông thoáng, trong dòng xe nối đuôi nhau tới lui trên đường Hứa Đường chợt chú ý thấy một mái tóc màu đỏ chói mắt trong dòng xe đối diện. Phương Cử mặc một bộ quần áo với chiếc áo khoác ngoài màu xanh lá cây quân phục, đang chỉ huy một chiếc xe hơi lùi lại. Hứa Đường nhìn sang chỗ ghế tài xế, vừa nhìn đã thấy Chu Hiểm đang đánh tay lái. Anh mặc một bộ quần áo màu đen, mặt mày càng góc cạnh và sáng sủa hơn trong quá khứ. Hứa Đường nhìn anh qua lớp kính đục màu dơ bẩn gần năm phút đồng hồ, cho đến khi chiếc xe buýt thuận lợi chạy nhanh qua thì Chu Hiểm vẫn không hề xoay đầu lại. Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, bốn năm sau, người này rốt cuộc vượt qua mọi cách ngăn trùng điệp để đến trước mặt cô. Từng đợt hơi thở nóng bỏng của Chu Hiểm phun lên trên mặt cô, vừa hôn anh vừa dùng bản tay thô to của mình xốc áo cô lên rồi luồn vào trong dùng sức bóp một cái, Hứa Đường bị đau, chuyện cũ năm đó như đèn kéo quân lướt nhanh qua, cảm xúc ngạc nhiên mừng rỡ chồng chất đan xen vào nhau, đến cuối cùng hóa thành một nỗi chua xót oán hận, cô không hề nghĩ ngợi mà dùng răng cắn vào môi của Chu Hiểm. Động tác của Chu Hiểm lập tức ngừng lại, lui ra hơn một tấc rồi dùng đôi mắt nóng rực nhìn thẳng vào cô: "Thế nào, hôn cũng hôn không được?" Chân Hứa Đường như nhũn ra, vội siết chặt cổ áo của anh: "Sao anh không đi mà hôn Tôn tiểu thư?" "Tôn tiểu thư nào?" "Năm đó tên côn đồ nhỏ nào sẽ phải trở thành con rể của ông trùm nhà đất Lộc Sơn, anh nói Tôn tiểu thư nào hả?" Chu Hiểm khẽ cười một tiếng sau đó không nhịn được trêu chọc cô: "Em làm vợ lớn, cô ta làm vợ nhỏ, có được hay không?" Hứa Đường lập tức giãy giụa lung tung, Chu Hiểm vội siết chặt lấy cô: "Hứa Hải Đường, anh đã để em chờ anh thì quyết không phụ em!" Vừa dứt lời, một tay nắm lấy hông của cô sau đó lại cúi đầu ngậm môi của cô. Mùi thuốc lá và mùi máu tanh hòa lẫn vào nhau, Hứa Đường cảm thấy cả người như đang bị thiêu đốt. Chu Hiểm tháo bao tay, một tay xoa nắn đường cong nhấp nhô trước ngực cô, một tay tìm kiếm xuống dưới chiếm lấy nơi chặt chẽ của cô. Cả người Hứa Đường co rụt lại, xoay người trốn tránh lại làm cho anh càng thiếp chặt hơn. Vật cứng rắn như sắt thép chống đỡ giữa đùi cô, hai gò má của cô nóng đến mức muốn rỉ ra máu. Anh giống như đỉnh ngọn núi dốc đứng sừng sững mà cô lại bị trói buộc gắt gao giữa đỉnh cứng rắn, gồ ghề như nham thạch đó. Chu Hiểm xé bỏ lớp che đậy, nâng cô lên rồi nhanh chóng động thân áp bức mà vào. Hô hấp vẫn bị cô đè nén giữa môi và lưỡi lập tức rối loạn, khẽ gọi một tiếng, thoáng chốc đập tan đêm tối, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Giống như dòng nước xiết từ trên ngọn núi cao chảy thẳng xuống, mang theo sức mạnh của thiên quân vạn mã, một đường xông qua nơi cằn cỗi mà điên cuồng chảy vào biển rồi đánh thẳng vào vách núi dốc đứng để tạo nên một cơn sóng biển che khuất cả bầu trời. Cả người Hứa Đường bị thế tiến công mãnh liệt này làm cho rã rời, suy nghĩ giữa sự lay động cuồn cuộn của dòng nước như sợi dây bị đứt thành từng đoạn, cô nhỏ giọng cầu xin tha nhưng Chu Hiểm lại vẫn liên tục tiến công không chút mềm lòng, lực đạo càng lúc càng nhanh, cuối cùng thoáng lui ra sau đó dùng sức toàn thân mạnh mẽ đánh vào sâu bên trong một lần cuối cùng! /lqđ/diễnđànLê@úy+)ôn Nhất thời đất trời yên tĩnh, ánh mắt Hứa Đường tan rã, qua một lúc lâu mới thở ra một hơi thật dài từ trong lồng ngực. Chu Hiểm ấn xuống một nụ hôn lên bờ vai sáng bóng của cô, ôm cô đi đến ghế sa lon ngồi xuống, đốt một điếu thuốc rồi từ từ rút ra. Cả người Hứa Đường cuộn tròn trong ngực anh, một lúc sau hô hấp mới trở lại bình thường. Cô muốn đứng lên đi thắp nến nhưng Chu Hiểm lại siết chặt hai cánh tay: "Để anh ôm một chút." Xung quanh trống trải tối đen, nhiệt độ cơ thể cô và anh dán sát vào nhau, không có gì có thể ngăn cách hai người. Sự yên bình yên ả trước nay chưa từng có, cho đến khi bụng Hứa Đường không đúng lúc kêu lên một tiếng. Hứa Đường lúng túng, "Em... em chưa ăn cơm tối." Cô đưa tay đẩy lồng ngực của Chu Hiểm, từ trên ghế salon đứng lên, cầm quần áo mặc: "Em đi nấu mì, anh có ăn không?" Chu Hiểm "Ừ" một tiếng. Hứa Đường bưng cây nến đã được thắp lên đi vào phòng bếp rồi đặt cây nến ở nơi cản gió, ngay sau đó mở bếp gas, vừa nấu nước, vừa mở vòi nước bắt đầu rửa sạch cà chua và cải thìa. Đang lúc bỏ mì vào thì Chu Hiểm đi tới, ôm cánh tay dựa vào khung cửa nhìn cô: "Công việc hiện tại của em không tốt." Hứa Đường kinh ngạc: "Làm sao anh biết em làm công việc gì." "Anh còn biết rất nhiều." Chu Hiểm nhàn nhã thong dong nói tiếp: "Người theo đuổi em ở phòng thị trường cũng không tốt." Hứa Đường nhất thời hiểu được: "...... Anh điều tra em?" "Dù sao thì anh cũng phải biết rõ về người phụ nữ của anh như lòng bàn tay." Hứa Đường không nói gì, mì trong nồi đã chín, cô tắt bếp, tìm hai cái tô để múc ra, Chu Hiểm đi qua bưng phụ, Hứa Đường nhìn lướt qua tay trái của anh sau đó lập tức cả kinh: "Tay của anh......" ♣l♦q♠đ Trên mu bàn tay trái của anh có một vết sẹo vặn vẹo sưng đỏ, theo khe hở giữa ngón áp út và ngón giữa vòng quanh tới tận rìa mu bàn tay, còn có thể thấy được vết khâu mờ mờ, giống như một con con rết bám lên đó. Mới vừa rồi lúc hai người triền miên khắp nơi đều tối đen nên Hứa Đường không hề chú ý, bây giờ nhìn thấy chợt cảm thấy sợ hết hồn: "Anh bị thương lúc nào?" Chu Hiểm liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Anh và Phượng Cử muốn thoát khỏi tổ chức, anh Kiêu mất hứng nên chém một dao." Ngón tay Hứa Đường run rẩy nắm lấy tay trái của anh, lật tay anh lên, lúc này mới phát hiện ra vết thương này xuyên qua cả bàn tay —— có thể thấy được lúc ấy ngón út và ngón áp út cùng với một phần nhỏ bàn tay đều bị chém xuống hoàn toàn, sau đó mới được nối trở lại. "Vậy bây giờ......  Khỏi hẳn rồi sao?", Hứa Đường nhìn vết sẹo dữ tợn này thì chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. "Tạm được, lúc trở trời sẽ ngứa" Chu Hiểm rút tay về: "Nhìn sợ, em đừng nhìn." Hứa Đường không nói lời nào, chợt tiến lên một bước ôm anh. Chu Hiểm vuốt ve lưng của cô, một lát sau nói: "Hứa Hải Đường." "Hả?" "Mì muốn nhừ rồi." Hứa Đường: "......" Ăn mì xong, Hứa Đường nấu nước tắm, hai người trở về phòng ngủ nằm xuống. Nằm một lát, Hứa Đường chợt thấy có thứ gì đó dần dần cứng rắn. Chu Hiểm từ phía sau lưng đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lồng ngực của anh rồi bắt chước động tác khi đó, ý xấu đỉnh vào giữa hai đùi cô. Hứa Đường vừa xấu hổ vừa tức nên vươn khuỷu tay đánh về phía sau, Chu Hiểm khẽ cười một tiếng rồi dán vào vành tai cô hỏi: "Hứa Hải Đường, em còn chưa ngủ vậy chúng ta tới giao phối." "...... Anh có hiểu từ này là để hình dung động vật hay không hả?" Hứa Đường phát điên. "Giống nhau." Chu Hiểm nhỏ giọng cười một tiếng, tay phải vòng qua phía trước, dò xét xuống dưới. Hô hấp của Hứa Đường lập tức rối loạn, thân thể co rụt lại, theo bản năng khép hai chân lại, Chu Hiểm lại tách ra. Sau một lúc, anh lật cả người cô lại rồi đẩy áo cô lên cao cúi người xuống. Một lát sau, Chu Hiểm lại nhỏ giọng nói: "Vẫn nhỏ như vậy." Hứa Đường nắm gối đầu bên cạnh đánh lên lưng anh một cái: "Anh câm miệng!" Chu Hiểm nhỏ giọng cười nói: "Được, anh câm miệng" vừa dứt lời, vội vàng không kịp chuẩn bị mà đẩy lên trên. Một hơi của Hứa Đường thoáng chốc đọng lại ở cổ, chưa kịp phun ra Chu Hiểm đã bóp chặt hông cô, giống như gió táp mưa rào mà bắt đầu thảo phạt. Bởi vì lúc trước có một lần nên lần này Chu Hiểm duy trì thật lâu. Đến cuối cùng thể lực Hứa Đường đã cạn kiệt, dưới sự tiến công càng chiến đấu càng mạnh mẽ của Chu Hiểm đã xụi lơ thành một vũng nước. Đến rạng sáng Chu Hiểm mới ngừng lại, anh ôm hôn cô một lúc mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ý niệm cuối cùng của Hứa Đường trước khi chìm vào giấc ngủ là sáng mai phải đi mua thuốc. —— Ngày hôm sau gần giữa trưa Hứa Đường mới tỉnh, cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, Chu Hiểm cả người trần trụi đứng trước cửa sổ hút thuốc lá. Hứa Đường vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Sao anh không mặc quần áo?" Chu Hiểm xoay người, Hứa Đường lập tức xoay mặt sang chỗ khác. Chu Hiểm cười một tiếng, ngậm điếu thuốc đi tới bên giường ngồi xuống, đưa tay xoay đầu cô lại: "Cũng không phải chưa từng xem qua." Hứa Đường gắt gao không chịu quay lại: "Anh mau mặc quần áo vào." Chu Hiểm cười khẽ, cũng không làm khó cô. Tìm quần áo của anh rồi mặc vào, nói: "Rời giường thôi, Phượng Cử lái xe tới rồi." Lúc này Hứa Đường mới xoay đầu lại: "Đi đâu vậy?" Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái: "Cắt băng." Lúc Hứa Đường rửa mặt, Chu Hiểm đang ở trong nhà cô đi dạo lung tung, thỉnh thoảng còn bình luận một câu. "Màn ngủ thật xấu xí." "Tường phòng ngủ của em lại là màu vàng của phân." Hứa Đường mặc kệ anh, cô phát hiện bốn năm không thấy miệng người này càng tiện hơn trước kia rất nhiều. Chỉ một lát đã nhanh chóng thu dọn xong xuôi, Chu Hiểm nắm tay cô đi ra ngoài, Hứa Đường nghiêng đầu liếc nhìn vào trong: "Bao tay của anh......" "Em không sợ, anh còn mang làm gì." Hứa Đường sửng sốt một chút. Rất nhanh đã tới cửa chung cư, phía trước có một chiếc xe Benz, cánh cửa xe bên ghế tài xế được mở ra, một người đàn ông chui ra, lớn tiếng chào hỏi cô: "Chị dâu!" Hứa Đường định thần nhìn lại, kinh ngạc nói: "Phương Cử?" Tóc Phương Cử đã được nhuộm lại màu đen, còn được cắt tỉa gọn gàng, mặc bộ tây trang sẫm màu được cắt may vừa người, rất giống với khuôn mẫu chó hình người. Hứa Đường đang muốn than thở hai câu, bỗng thấy trên tay khoác lên trên cửa xe của anh đeo một chiếc nhẫn ngọc bích rất to, lập tức nuốt lời muốn nói xuống. Xe chen chút trên con đường đầy lá khô chạy về hướng đông, cuối cùng dừng ở trước một khách sạn. Hứa Đường vừa mới chui ra khỏi xe, dàn nữ nhân viên lễ tân mặc sườn xám màu đỏ thẫm đứng hai bên thảm đỏ và một loạt nhân viên mặc đồng phục đứng trước cửa nhà hàng chợt đồng loạt khom người cúi chào Hứa Đường sau đó cao giọng hô: "Bà chủ!"