“Con ma đó đêm nào cũng đi theo tôi.” “Đó là một con ma nữ, khuôn mặt vẽ như trong hí khúc, à đúng rồi, chính là kiểu người hay đi hát hí khúc, lúc xuất hiện hay mặc một bộ trang phục của hí kịch…” Thai Quốc Cường trùm chăn, co rụt lại trong một góc giường, miêu tả nhát gừng về trải nghiệm nhìn thấy ma của mình. Tối hôm đó là đêm đầu tiên ông ta ở lại trong khách sạn Skyline. Vẻ đẹp của Thương Lăng đúng là không còn phải bàn, nhưng toàn bộ thiết kế và cung cách phục vụ của khách sạn quả thực cũng khiến ông ta tâm phục khẩu phục. Ông ta ngồi tại quán bar, gọi một loại đồ uống, trong đầu chỉ suy nghĩ đến việc tìm được một vài khiếm khuyết khiến mình nhẹ lòng từ đối thủ cạnh tranh. Quán bar này là kiểu đặt bàn trước nên khá yên tĩnh. Thai Quốc Cường uống mãi, uống mãi, tầm nhìn bất giác bị thu hút bởi bức Giang sơn đồ treo trên tường. Năm xưa ông ta cũng có học về mỹ thuật, sau này vì chuyển sang làm ăn kinh doanh nên sở thích cũng dần mai một. Từ màu sắc đến nội dung bao quát của bức tranh khiến ông ta không ngới lời cảm thán, nhất thời nhìn đến nhập tâm, thất thần. Sau khi ông ta rời khỏi quán bar, bỗng dưng cảm thấy sau lưng như có ai đi theo mình, mờ mờ ảo ảo nhưng quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai. Thai Quốc Cường vào ở trong khách sạn có vệ sỹ đi theo đầy đủ. Nhưng tối đó ông ta một mình đi uống rượu, về phòng cũng chỉ có một mình. Vào phòng rồi, ông ta tiện tay đóng cửa lại nhưng đúng lúc đó thì cửa bị kẹt. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta là một khách sạn lớn vậy mà có thể phạm phải một sai lầm như thế này sao, cửa phòng còn hỏng được? Nhưng sau khi người quản gia* tới, cánh cửa đó bỗng bình thường trở lại một cách quái đản. Vì chuyện này, vệ sỹ đi theo ông ta lại mất đứt cả một buổi tối để kiểm tra cẩn thận, sau khi chắc chắn không còn nguy hiểm gì nữa mới thôi. *Nhân viên phục vụ riêng cho phòng Tổng thống tại các khách sạn. Nhưng cũng chính sau tối hôm đó, ông ta đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. “Con ma đó cứ sau mười hai giờ đêm lại xuất hiện. Lúc tỉnh là tôi có thể nhìn thấy nó, ngủ rồi nó sẽ chạy vào trong giấc mơ của tôi. Nó hỏi tôi có biết vì sao nó chết không?” Thai Quốc Cường bắt đầu lẩm bẩm: “Nó còn tới bắt tôi, chỗ nào trên người từng bị nó bắt, tôi sẽ đau ê ẩm cả ngày”. “Nó chính là con ma đêm đó đã chạy từ trong bức Giang sơn đồ ra ngoài, đi theo tôi một mạch về phòng. Vì sao lúc đó tôi lại không đóng được cửa vào ư? Là vì nó đang đứng bên cạnh cửa, đòi vào chứ sao…” Căn phòng mà Thai Quốc Cường đang ở là gian phòng Tổng thống, chưa kể đến diện tích rộng lớn và các tiện nghi đầy đủ khiến người ta phải líu lưỡi, chỉ riêng khung cửa sổ sát sàn có thể ngắm toàn cảnh ngọn núi tuyết trắng xóa phía xa xa là đã đủ khiến du khách đắm chìm rồi, chưa nói đến chuyện vào những ngày trời xanh mây trắng, du khách có thể ra vườn hoa lộ thiên trong phòng để ngắm nhìn mặt hồ xanh biếc không điểm dừng ngay bên dưới chân núi tuyết. Việc khiến Tưởng Ly nghiến răng ken két ngoài những tiện nghi xa xỉ đả kích các nhà tư bản ra, còn là nỗi tiếc nuối khi mấy tấm rèm cửa tự động kia đã che chặt hết các loại phong cảnh. Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế của Thai Quốc Cường, hình ảnh ấy thường xuyên xuất hiện trên tivi hoặc các tạp chí tài chính. Tuy rằng ông ta đã cao tuổi, diện mạo còn xấu ma chê quỷ hờn, nhưng lại yêu thích du lịch, chốc chốc lại thấy ông ta đua thuyền, leo núi hay chơi mấy trò bay lượn trên không trung gì đó. Đều là những doanh nhân xuất chúng, Lục Môn thì đa phần chỉ đóng cửa, tỏ ra thần bí, còn tập đoàn Trường Thịnh lại rất thích giao lưu với báo chí, truyền thông. Nhất là tay Thai Quốc Cường này, ông ta vô cùng thích chưng mặt mình ra trước ánh đèn flash. Lúc này đây, người đàn ông khi nào cũng quần là áo lượt đứng trước ống kính lại giống hệt như một ông già thảm hại, không còn vẻ phong độ ngời ngời khi trước mà tàn tạ, héo úa, ánh mắt vừa sợ hãi vừa sốt sắng. Bây giờ ông ta mắc chứng hoang tưởng bị hại nhẹ. Đừng nói là quản gia của phòng, ngay cả vệ sỹ thân cận ông ta cũng không tin tưởng. Nếu không nhờ Cảnh Ninh một hai nhấn mạnh về thân phận của Tưởng Ly, e rằng cô đã sớm bị Thai Quốc Cường tống cổ ra khỏi cửa. “Ý của ông là, con ma ấy vẫn luôn quanh quẩn trong căn phòng này?” Tưởng Ly nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi Thai Quốc Cường đang co rụt lại trong một góc. Thai Quốc Cường lập tức giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô nói nhỏ: “Đừng làm ồn tới cô ta. Ban ngày cô ta ngủ, đến đêm mới xuất hiện. Ngày nào cô ta cũng dọa dẫm tôi, nếu tôi ra khỏi căn phòng này nhất định sẽ chết”. Tưởng Ly gật gù. “Có lúc cô ta sẽ đứng bên cửa phòng nhìn tôi, mái tóc dài thật là dài…” Thai Quốc Cường thò một ngón tay ra khỏi chăn chỉ về phía cửa, run rẩy nói: “Cô ta… ở ngay kia kìa”. Tưởng Tiểu Thiên dựa ngay vào cánh cửa phòng ngủ, nghe câu chuyện mà cả người nổi da gà. Đến khi thấy Thai Quốc Cường chỉ về phía mình, đồng thời nói câu đó, cậu sợ hết hồn hết vía vội chạy lẹ ra sau lưng Tưởng Ly. Tưởng Ly không chiều cậu, lập tức xách cổ cậu ra, phóng một ánh mắt giết người. Tưởng Tiểu Thiên cho dù có sợ chết run cũng đành bấm bụng cố chịu. Khi Tưởng Ly bố trí phòng ốc xong cũng đã là chập tối, có ánh hoàng hôn nào chiếu qua khe rèm cửa lọt vào phòng. Cô đi chầm chậm tới trước cửa sổ, trái tim chợt xao động, tay vén rèm lên. Sắc màu hoàng hôn đẹp nhất ở ngay trước mắt. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đỏ rực như lửa thiêu, từng tầng mây đang lan ra tận đường chân trời, lại giống như trốn cả vào sau đỉnh ngọn núi tuyết thần thánh. Có tia sáng nào rọi lên mặt cô, ấm áp và không chói mắt. Đã từng có một khoảng thời gian, Tưởng Ly không thích xế chiều. Sắc trời nửa sáng nửa tối ấy, những tia nắng sắp lụi tàn ấy khiến cô bị đè nặng đến tức thở. Ánh đèn của thành phố quá sáng, sáng đến mức thay thế cả ánh sao, thế nên chút ráng chiều hờ hững tưởng chừng rơi xuống ấy lại càng được người ta yêu thích. Nhưng tất cả đó đều không phải nguyên nhân thực sự. Cô đã từng đi qua rất nhiều phồn hoa rực rỡ, chập tối có nghĩa là đoàn tụ gia đình. Nhưng nhà của cô ở đâu đây? Thế nên cô nói với người đó, có lẽ hoàng hôn rất đẹp, nhưng anh có ngửi thấy mùi cô đơn trong không khí không? Đó là thứ mùi lẻ loi còn sót lại sau khi bao náo nhiệt lùi xa, nó có thể giết chết người ta đấy. Người đó bèn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu cô và nói: Em không cô đơn, em vẫn còn có anh. Tưởng Ly nhìn sắc trời từ từ tối đi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị đêm đen thay thế, bỗng nhiên cảm thấy mình dường như chưa bao giờ được ngắm mặt trời lặn bình yên đến thế. Cô đưa tay ra chạm, hoàng hôn nhảy lên ngón tay, dịu dàng vô cùng, giống như tiếng nói trầm ấm của người ấy bên tai cô vậy. Bây giờ, lời hứa đã không còn mà nỗi cô quạnh của cô cũng đã chẳng biết tỏ cùng ai. Vừa cảm xúc được một lúc, cô bỗng nghe thấy giọng nói giận dữ của Thai Quốc Cường: “Hạ rèm xuống! Hạ xuống!”. Tiếng nói ấy bóp nát mọi cảm xúc dù là nhỏ nhặt. Tưởng Ly nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế không vung cho ông ta một cú đấm, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại: “Tưởng Tiểu Thiên”. Tưởng Tiểu Thiên giật mình, bỏ công việc đang dang dở lại, lao tới trước mặt Thai Quốc Cường: “Ông ầm ĩ gì hả? Có Tưởng gia ở đây, ông còn sợ cái nỗi gì? Ma đến càng hay, một chiêu Đại lực kim cương chỉ của Tưởng gia là có thể thu phục nó ngay, chúng tôi cũng có thể về nhà luôn!”.