Sau cùng, Tưởng Ly hướng sự chú ý về phía Lục Nam Thâm, hỏi cậu: Tiểu Nam Thâm, em dắt bạn gái của em đến làm phù dâu đi. Trước khi hỏi câu này cô đã phải làm cho Lục Nam Thâm một bàn đầy thức ăn. Cực ngon. Đây là lời nhận xét của Lục Nam Thâm. Cũng không thể trách Tưởng Ly để ý tới Lục Nam Thâm. Cậu nhỏ này ngồi xuống bên cạnh bàn, từng cử chỉ, động tác tao nhã tới mức cả xe quý tộc cũng không đuổi kịp, khiến người ta nhìn mà thích mắt. Vậy mà cậu trả lời của Lục Nam Thâm lại không khiến người ta vui vẻ như thế. Cậu nói: Em không có bạn gái. Tưởng Ly không từ bỏ: "Quen một cô đi." Ai dè Lục Nam Thâm bình thản tập trung ăn uống, chỉ là không nể mặt Tưởng Ly, cười vô hại và lương thiện: "Em còn nhỏ, không vội quen bạn gái, sự nghiệp đặt lên hàng đầu." Tưởng Ly nghiến răng quay đầu nhìn Lục Đông Thâm và nói: "Con cái nhà họ Lục các anh hai mấy tuổi rồi vẫn còn tính là nhỏ?" Lục Đông Thâm chỉ im lặng mỉm cười. Lục Nam Thâm là cậu em anh cưng chiều, nó nói nó còn nhỏ thì tức là còn nhỏ. Vậy mà có một ngày Tưởng Ly nói chuyện Lục Đông Thâm một cách rất nghiêm túc: "Em cảm thấy Nam Thâm có vẻ không ngoan ngoãn như vậy." Lục Đông Thâm không đồng ý với cách nghĩ của cô: "Nam Thâm từ nhỏ tới lớn luôn là đứa ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất, cả Lục Môn không ai không yêu quý nó." "Anh cứ đợi đó mà xem, chắc chắn nó sẽ là đứa không an phận nhất." Tưởng Ly cực kỳ khẳng định. Lục Đông Thâm thì không muốn thảo luận với cô về vấn đề Nam Thâm có an phận hay không. Dù sao nó cũng đến tuổi trưởng thành rồi, có an phận hay không anh cũng không kiểm soát được. Anh ôm cô vào lòng, thở dài: "Phù dâu thật ra cũng không khó tìm, chỉ tại yêu cầu của em cao quá thôi." "Tìm mấy người không quen biết hoặc không thân thiết tới làm phù dâu thì còn gì ý nghĩa nữa." Câu này cũng không sai. Có lẽ trong mắt không ít người hôn lễ chỉ là hình thức, là bày ra cho người ngoài xem, càng giống như làm một buổi tổng kết cuộc sống của bản thân thông báo cho mọi người. Nhưng Tưởng Ly thì khác, đối với hôn lễ, cô rất nhạy cảm và nghiêm túc. Cô nói với anh: Đông Thâm, cả đời em chỉ có một lần, em muốn được cưới người đàn ông em yêu một cách thoải mái và sung sướng nhất. Nghe mà anh cũng cảm động vô cùng. Nhưng sau đó anh lại nghĩ, cô nói cứ như anh thì vẫn còn lần kết hôn thứ hai vậy. Cuối cùng Tưởng Ly đập bàn quyết định: Em không cần phù dâu! Không có phù dâu, tức là không có phù rể. Mấy bạn học còn độc thân bên phía Lục Đông Thâm liên tục kêu khổ, còn đang định tranh thủ đám cưới này vợt vài cô bạn gái. Ví dụ như Dương Viễn. Vì chuyện này, Dương Viễn còn muối mặt tới hỏi Tưởng Ly: Thật sự không có phù dâu sao? Tưởng Ly cười ha ha liếc xéo anh ấy: Sao hả? Hay là anh làm phù rể rồi đưa mấy cô bạn gái cũ của anh tới làm phù dâu? Một câu nói đã thành công đẩy lùi suy nghĩ tham lam của Dương Viễn. ... Bây giờ Nguyễn Kỳ không còn là một quả hồng nát mặc cho cô bóp nữa, sau khi cưới chồng nói chuyện cũng rắn hẳn lên: "Khó chịu tôi cũng vui lòng." Tưởng Ly buông một tiếng thở dài. Cô cũng tình nguyện mà, nhưng chỉ cần có cảm giác ghê người ấy xuất hiện là cô lại muốn bóp chặt cổ Lục Đông Thâm mà nói: Anh không thể kiềm chế một chút hay sao! Sau khi đi vào, Cố Sơ nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Ly, giật thót: "Thế này là sao? Thợ trang điểm mau dặm lại phấn đi!" Tưởng Ly trắng, thật ra không cần đánh quá nhiều phần, cộng thêm đang có bầu, cô cũng không muốn bôi bôi trát trát quá nhiều lên mặt. Nhưng trông thật ra vẫn rất rực rỡ, chỉ là sắc mặt cô lúc này hơi tệ một chút. Thấy Cố Sơ tới, Tưởng Ly lại dựa vào người Cố Sơ, nhưng khéo léo né cái bụng bầu của cô ấy ra. "Đợt đầu em cũng bị nôn dữ lắm sao?" Cố Sơ ngạc nhiên: "Chị vẫn nôn sao? Đã qua thời kỳ nghén rồi mà nhỉ? Em vẫn ổn, tuy có nôn nhưng không dữ dội như thế này." Một câu nói đủ khiến Tưởng Ly mất hết mong muốn sống. "Sao chị chưa thay váy cưới?" Cố Sơ hỏi. Tưởng Ly như không thiết tha yêu đương gì nữa, nằm bẹp ra nhưng ánh mắt thì hung dữ: "Chị phải chém chết Lục Đông Thâm!" *** Trong chuyện đám cưới này, Lục Đông Thâm giống một nhà đối ngoại hơn, nói một cách khác, tiếp khách chu đáo là được. Nghi thức có người phụ trách riêng, lúc trước đối phương đã soạn ra một bản nghi thức dài dằng dặc. Thông thường, mấy đám cưới kiểu này đều cần duyệt chương trình trước. Nhưng Tưởng Ly hỉnh mũi, duyệt chương trình? Đùa gì chứ, kết hôn là chuyện của riêng cô, đâu phải là đóng kịch, là tốt hay tệ đều phải thật lòng thật dạ. Sao hả? Kết hôn mà cô vẫn phải trưng ra mấy tiết học diễn xuất à? Đối với việc duyệt chương trình, Lục Đông Thâm cũng không tán đồng lắm. Suy nghĩ của anh đồng nhất với Tưởng Ly, tuy rằng khách khứa khá đông nhưng không cần phải làm như chuẩn bị quay phim vậy, chỉ cần những chuẩn bị về mặt an ninh đều tốt là được. Các chương trình trong đám cưới được đưa cho họ xem. MC do Dương Viễn tìm tới, là một người dẫn chương trình nổi tiếng, thân phận và năng lực hoàn toàn đủ để gánh vác một đám cưới của Lục Môn. Về điểm này, Lục Đông Thâm không có ý kiến gì. Vậy mà khi buổi lễ sắp bắt đầu, MC vuốt mồ hôi nói với Lục Đông Thâm: "Lục phu nhân nói, hôm nay tôi chỉ cần lo phối hợp là được, tùy cơ ứng biến." Thế nào gọi là tùy cơ ứng biến? Lục Đông Thâm ban đầu chưa hiểu, hôn lễ mà cũng tùy cơ ứng biến ư? Thế là thế nào? Không phải anh sợ đám cưới bị đổ bể. Trong suy nghĩ của anh, đám cưới có nhọc nhằn thế nào, vô lý đến đâu cũng chỉ cần Tưởng Ly vui vẻ là được. Thế nên nghe xong lời của người dẫn chương trình, anh bèn tò mò muốn đi hỏi. Kết quả, cửa phòng nghỉ của cô dâu bị chặn kín, đứng đầu là Nguyễn Kỳ, Trần Du, nói với anh một cách ngạo mạn, đồng thời nhắc nhở anh hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh cần chú ý giờ giấc. Ngoài mấy người họ ra, Tưởng Tiểu Thiên cũng dẫn một đám anh em ở Thương Lăng đứng vây xung quanh hóng hớt, ai nấy đều vận áo vest quần Âu, nhưng thoạt nhìn có vẻ đều đứng về phía Tưởng Ly. Tưởng Tiểu Thiên cũng đã kịp thời sửa chữa sự "phản bội" của mình trước đó, nói đầy nghĩa khí: "Lục tổng, Tưởng gia nhà chúng tôi muốn xuất hiện một cách long trọng, tới lúc đó anh cố mà đỡ." Khẩu khí này, nói cứ như Tưởng Ly định đeo dây cáp rơi từ trên trời xuống vậy. Nhưng mà... Khi hôn lễ bắt đầu, Lục Đông Thâm vẫn thật sự vô thức ngước nhìn lên cao, thi thoảng lại nhìn lên, đến mức cả MC và khách khứa cũng bất giác nhìn theo anh. Nhìn gì thế nhỉ? Lục Chấn Dương ngồi ở hàng đầu tuy rằng không hùa theo nhưng thấy vậy cũng hơi bất an, bèn nói với Dương Viễn ngồi cạnh: "Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ? Sao mãi không thấy Tiểu Hạ xuất hiện?" Dương Viễn cũng thấy khó hiểu, nghĩ rất lâu mới nói: "Không thể có chuyện gì được ạ. Bác xem, Đông Thâm rất bình tĩnh, thêm nữa, hội trường được bảo vệ nghiêm ngặt như thùng phi vậy, mấy kẻ có dã tâm xấu xa không lọt vào được." Nghe vậy Lục Chấn Dương cũng yên tâm. Quan trọng hơn là, trông Lục Đông Thâm có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng thực sự thì sao? E rằng chỉ có Lục Đông Thâm mới hiểu rõ tâm trạng của mình, thật ra anh rất căng thẳng. Càng tới giờ càng căng thẳng. Đời này e rằng anh chưa bao giờ hồi hộp đến vậy, cho dù là thời đi học, trong trường có đủ các kỳ thi lớn nhỏ nhưng hình như thi mãi, thi mãi cũng trở nên tê dại. Bây giờ anh bỗng cảm thấy toàn bộ các dây thần kinh của mình đều căng ra, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, huyệt thái dương giật lên từng cơn, lòng bàn tay cũng bắt đầu có mồ hôi. Ý thức được mình quá căng thẳng, anh bất giác phì cười. Rốt cuộc anh đang căng thẳng gì chứ? Dù gì đi nữa anh và Tưởng Ly cũng đã là vợ chồng hợp pháp, chẳng phải chỉ làm bù một đám cưới thôi sao? Về sau, nửa phút trước khi đám cưới bắt đầu, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh đã giải đáp triệt để mọi nghi hoặc. Không thể nắm bắt chắc chắn. Đúng, chính là như vậy. Con người ta sở dĩ ung dung không sợ hãi, hoặc là tâm tư quá bình thản, hoặc là phải tự tin chắc chắn. ~Hết chương 674~