Người Tình Trí Mạng
Chương 666
Là Nhiêu Tôn.
Cho dù xuất hiện đột ngột như vậy, cho dù cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt người, chỉ sát lại gần cô đã biết chính là anh. Hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, vòng tay của anh và nụ hôn của anh.
Nguyễn Kỳ không giãy giụa, xoay ngược người lại, chủ động vòng tay qua cổ anh, đón lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Sự nhung nhớ suốt nhiều tháng trời, nỗi lo lắng thấp thỏm không yên, sốt ruột, phẫn nộ, bực dọc... Tất cả những cảm xúc ấy đều bị chôn vùi trong nụ hôn này, sau đó hốc mắt cô ướt đẫm, những giọt lệ men theo đôi mắt nhắm chặt chảy xuống.
Tình yêu quả nhiên là một thứ vừa vô lý lại khiến người ta đánh mất lý trí.
Lúc trước Nguyễn kỳ đã nghĩ, nếu Nhiêu Tôn có thể bình an vô sự đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ tát cho anh vài cái thật đau, oán anh, trách anh. Sao lúc đó có thể nhảy xuống mà không hề suy nghĩ tới cô chút nào? Đã có bạn gái rồi sao vẫn ích kỷ như vậy chứ?
Nhưng khi thật sự gặp anh rồi, thật sự chạm được vào một con người còn sống sờ sờ, vẫn còn ấm áp như thế này, mọi trách móc, căm hận túm lấy trái tim cô đều hóa thành dịu dàng và quyến luyến không thể tan đi. Những lời giận dữ đều trở thành ấm ức và nước mắt.
Nhiêu Tôn phát hiện ra nước mắt của cô.
Anh hơi kéo cô ra, nâng mặt cô lên, rồi cúi đầu, từ từ hôn đi những giọt lệ ấy.
"Mở mắt ra đi." Nhiêu Tôn cười khẽ.
Nguyễn Kỳ không nghe anh, nhắm chặt mắt, lắc đầu: "Em sợ chỉ là mơ."
Giấc mơ này cô từng gặp nhiều lần, trong mơ quang cảnh cũng tương tự thế này, ánh nắng chói chang hoặc là một bóng cây râm mát, có thể còn là một khoảng không gian ngập đầy hoa tươi. Nhiêu Tôn đứng đó, đưa tay về phía cô, cô liều mạng chạy tới với anh, giây phút ôm chầm anh, anh cũng tan biến.
Cô cố gắng sát lại gần để ôm, cuối cùng chỉ còn lại những tìm kiếm và gào thét vô số lần...
Mà lúc này đây mọi thứ dường như còn mộng ảo hơn cả trong mơ. Nguyễn Kỳ thật sự sợ rằng vừa mở mắt ra Nhiêu Tôn sẽ biến mất, sau đó chỉ còn lại mình cô đứng yên tại chỗ, cô độc lẻ loi.
Nói xong câu này, Nguyễn Kỳ không thấy Nhiêu Tôn có phản ứng gì.
Cô giật thót, không lẽ thật sự là...
Cô chợt mở mắt ra.
Nhiêu Tôn đang nhìn cô chăm chú, thái độ có phần hứng thú.
Mọi cảm xúc ào ạt chảy thành sông ban nãy như bốc hơi, cô bị Nhiêu Tôn nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, bèn hỏi anh: "Anh, anh nhìn gì vậy?"
Nhiêu Tôn bỗng nhiên sát lại gần cô, áp mặt mình lên mặt cô. Cô đang định né thì gáy đã bị anh giữ chặt, sau đó anh cúi đầu cắn một cái lên môi cô.
Cô đau đớn kêu lên thành tiếng, lập tức đẩy anh ra: "Anh bắt chước Lạc Tiểu Ngưu học cắn người à?"
Câu nói này vọng vào tai chú Lạc Tiểu Ngưu đứng bên hóng chuyện nãy giờ, tai nó cử động, nó giơ chân lên giẫm mạnh mấy cái xuống đất, tỏ ý kháng nghị.
Nhiêu Tôn giang tay ôm cô vào lòng, cười xấu xa: "Đau chưa? Bây giờ còn cảm thấy giống giấc mơ không? Anh ôm em như thế này, em mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh, vươn tay là có thể chạm vào anh, chân thực biết bao nhiêu."
Một giây sau, Nguyễn Kỳ gạt nước mắt, đấm một cái lên bả vai Nhiêu Tôn. Đây không phải cú đấm vờ vịt làm nũng gì, cô dùng toàn bộ sức lực, đánh xong tay cô cũng tê đi, cả lòng bàn tay rát đỏ.
Lần này tới lượt Nhiêu Tôn đau đớn, anh ôm vai tố cáo: "Em nhẫn tâm thật đấy, bao nhiêu lâu rồi không gặp anh, không nói nhớ anh thì thôi còn ra tay đánh người."
"Anh đừng có nhắc đến chữ chết với em!" Nguyễn Kỳ nhạy cảm, lại cảm thấy ấm ức: "Anh có biết mấy tháng qua em sống như thế nào không? Nhiêu Tôn, anh có chút trách nhiệm nào không? Anh không nghĩ đến chuyện anh xảy ra chuyện, em sẽ như thế nào à? Khoảng thời gian này em đã khóc cạn nước mắt, anh còn hù dọa em như vậy! Anh không sao, em là người cuối cùng biết chuyện! Làm gì có bạn trai nào như anh chứ..."
Nói một câu cô đẩy anh một cái, gần như là trút hết mọi giận dữ.
Ban đầu Nhiêu Tôn còn mặc cho cô đẩy, mặc cho cô đánh, tới cuối cùng, anh không để cô tiếp tục nữa, nắm chặt lấy tay cô, một lần nữa ôm cô vào lòng. Nguyễn Kỳ cắn mạnh lên vai anh.
Anh cũng đau nhưng cố nhịn, cho đến khi toàn bộ oán giận của cô được trút hết ra ngoài.
Lúc này, Nguyễn Kỳ trở thành một con mèo mệt mỏi, bất lực, nằm rạp trong lòng anh, giọng nghẹn ngào: "Sau này anh không được như thế nữa, không thể bất chấp tất cả, anh còn có em cơ mà... Anh vứt em lại, em phải làm sao?"
Nghe được câu này, trái tim Nhiêu Tôn như đau giật từng cơn. Anh ôm chặt cô, ra sức xin lỗi rồi nói: "Anh không có ý giấu em đâu, cũng không cố tình muốn khiến em lo lắng. Lúc đó anh bị thương thật."
Nghe xong câu này, Nguyễn Kỳ bỗng chốc căng thẳng, vội hỏi xem anh bị thương ở đâu. Nhiêu Tôn vỗ về cô: "Không sao, không sao, chỉ là lúc đó..." Nói rồi, anh ngước mắt lên, nhìn Lạc Tiểu Ngưu trừng trừng: "Bị con lạc đà này đá một cái, còn đá rất mạnh!"
Nguyễn Kỳ sửng sốt, rất lâu sau mới "á" một tiếng.
Lạc Tiểu Ngưu cũng liếc xéo Nhiêu Tôn, nhưng nó không giận, ngược lại còn kiêu hãnh ngẩng cao đầu, ý như muốn nói: Tôi đá anh đó, làm gì nhau?
"Lúc đó rốt cuộc mọi chuyện thế nào? Còn cả Lạc Tiểu Ngưu nữa, sao nó theo anh về đây?" Nguyễn Kỳ vừa lo lắng vừa hết sức tò mò.
Nhiêu Tôn thở dài: "Em tưởng anh muốn đem nó về à?"
Kể ra cũng dài, nhưng đại khái lúc đó tình cảnh rất hỗn loạn. Sau khi nhìn thấy có người kéo Tưởng Ly xuống dòng cát chảy, Nhiêu Tôn không suy nghĩ đã lao tới.
Không ai muốn nạp mạng, nhất là với một người tiếc mạng sống như anh. Ai ngờ anh cũng giẫm phải dòng cát chảy và rơi vào tình cảnh giống Tưởng Ly.
Trong lúc trời đất tăm tối, Lạc Tiểu Ngưu đã nhảy vào dòng cát chảy cứu họ, anh và Tưởng Ly đã coi nó như phao cứu sinh của mình, ra sức túm chặt lấy nó. Có điều, Tưởng Ly thì giữ cương của nó, còn anh lại giữ... cái đuôi.
Về sau Nhiêu Tôn đã nghĩ, không hiểu khi đó anh đã túm kiểu gì, sao một cái đuôi ngắn như thế lại có thể được anh túm chắc đến vậy? Cuối cùng, khi cả người và lừa bị cơn lốc cát cuốn bay lên, anh vẫn túm chặt không buông, đến mức Lạc Tiểu Ngưu không nhịn nổi, đá mạnh cho anh một cái.
Cú đá đó không hề nhẹ, khiến anh ngất xỉu. Nhưng có thể cũng vì thể lực đã cạn kiệt nữa. Nghe Tưởng Ly kể, anh sốt cao liên miên, lúc tăng lúc hạ, còn nói mớ. Cũng may khi đó họ tìm được Lạc Tiểu Ngưu, chỉ có điều nước và lương thực thì hết sạch.
Cứ như vậy, Tưởng Ly dắt Lạc Tiểu Ngưu đi, Lạc Tiểu Ngưu thì chở anh đang ngất xỉu, cho đến khi nghe tiếng lục lạc của những con lạc đà khác.
Tới lúc được cứu, Lạc Tiểu Ngưu cũng hết sức. Nó nằm rạp ra đất rất lâu không đứng dậy nổi.
"Anh kiệt sức, nghỉ mất mấy ngày, Lạc Tiểu Ngưu thì bị chảy máu thật." Nhiêu Tôn nói rồi hất cằm hướng về phía cái chân của nó: "Mãi về sau mọi người mới phát hiện ra nó bị thương, chắc là lúc gặp cát chảy nó bị con dao của tên súc sinh kia quẹt phải."
Nói cách khác, nó đã lê đôi chân đẫm máu đưa anh ra khỏi sa mạc.
Nghe xong, Nguyễn Kỳ đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Ngưu, nghiêng đầu nhìn thì nó có vết thương thật, tuy đã đỡ nhiều nhưng vẫn nhìn rõ một vết thương không hề ngắn.
"Sau khi tỉnh dậy anh nghĩ cách kiếm ít tiền rồi cùng Tưởng Ly đi tới Tần Xuyên." Nhiêu Tôn kể những chuyện sau đó: "Anh vốn định đưa Lạc Tiểu Ngưu trở về nhà của nó, hơn nữa quen với khí hậu sa mạc, chưa chắc nó đã thích ở trong thành phố. Ai ngờ cái tính thân lừa ưa nặng của nó lại nổi lên, vết thương lành rồi nhưng sống chết không chịu đi, còn đâm đầu vào tường liên tục. Bác sỹ thú y thấy nó một lòng muốn chết, sợ quá phải khẩn trương liên lạc với anh."
Nguyễn Kỳ choáng váng, giơ tay vỗ vỗ lên đầu nó: "Nó... xem ra là muốn đi theo anh."
Nhiêu Tôn hậm hực: "Con lạc đà nhãi ranh này, anh hết cách với nó, sau khi ra khỏi Tần Xuyên thì tìm một chuyên gia động vật. Người này nói, Lạc Tiểu Ngưu đã mắc chứng ám ảnh xã hội, có lẽ vì liên quan tới chuyện trong sa mạc. Anh nghĩ nó cũng là ân nhân cứu mạng của anh, không thể vứt nó ở đó không lo được. Sau khi về Bắc Kinh, anh tìm tới viện điều dưỡng này. Mẹ kiếp, nó vừa tới đây là quây lại thành nhóm chơi với mấy con vật khác, sống cứ gọi là rực rữ sáng lạn. Ám ảnh xã hội cái khỉ gì, rõ ràng là đóng kịch mà!"
Nguyễn Kỳ suýt nữa nôn ra máu...
Lạc đà mà cũng mắc chứng ám ảnh xã hội!
Hơn nữa...
Cô nhìn bốn xung quanh, nhìn nơi không khác gì thiên đường này, phải nuốt một tiếng hét xuống: "Anh nói chỗ này là... bệnh viện dành cho động vật?"
~Hết chương 665~
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
77 chương
71 chương