Người Tình Trí Mạng
Chương 15
Một đêm cứ thế trôi qua.
Tưởng Ly không quay về phòng mà ở nguyên trong phòng của Thai Quốc Cường. Cô giải thích với Tưởng Tiểu Thiên rằng cô phải ở lại để bảo vệ trận pháp. Tưởng Tiểu Thiên thể hiện đúng tinh thần “Đem quân đi, chưa thắng mạng đã vong”, Tưởng Ly chẳng buồn giải thích. Cô quăng cho cậu chiếc thẻ phòng của mình rồi nói: Cút ra ngoài đi ngủ cho gia!
Trước khi đi, Tưởng Tiểu Thiên dè dặt hỏi: “Gia, em như thế này không được coi là bỏ chạy trước trận chiến phải không? Em sẽ không xúi quẩy phải không?”.
Tưởng Ly không còn hơi sức quan tâm tới cậu, chỉ buông một chữ: “Cút!”.
Khi Thai Quốc Cường mở mắt ra, phía chân trời đã tờ mờ sáng.
Cú đánh của Tưởng Ly không hề nhẹ, khi ông ta tỉnh dậy, gáy vẫn còn đau nhức.
Trong một góc sát cửa sổ của phòng ngủ có một chiếc ghế dáng dài, loại ghế “quý phi”. Tưởng Ly nằm nghiêng người trên ghế, nhắm mắt lại, hai tay đan lại đặt trên ngực, hai chân vắt chéo gác lên ghế.
Thai Quốc Cường nhất thời không chắc chắn cô ngủ thật hay giả vờ nhắm mắt. Đầu tiên ông ta chỉ hắng giọng, sau khi thấy cô không động tĩnh gì, ông ta mới đổ nửa người trước, nhỏ giọng gọi: “Pháp sư…”.
Tưởng Ly nằm yên đó bất động, giọng nói bay qua: “Ngủ tiếp đi, không buồn ngủ thì ăn mặc cho đàng hoàng vào rồi đi đi lại lại trong phòng, đừng có làm phiền tôi”.
Bấy giờ Thai Quốc Cường mới phát hiện ra mình ăn mặc có hơi “mát mẻ” quá, vội vàng khoác chiếc áo ngủ lên người. Dù sao cũng là Chủ tịch một công ty trên sàn chứng khoán, lại bị một cô gái trẻ măng lạnh lùng nói một câu như vậy, ông ta thật lòng không thoải mái, nhưng tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ông ta cũng không dám oán thán nhiều lời, chỉ nói một câu: “Tôi đói rồi”.
“Đợi tới tám giờ.” Tưởng Ly nói nửa câu, rồi lật người lại, không quan tâm tới ông ta nữa.
Thai Quốc Cường ngước mắt nhìn đồng hồ, còn những hai tiếng rưỡi nữa…
Khó khăn lắm mới đợi được đến tám giờ sáng, trời sáng trắng lên.
Thời tiết không tệ, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, đẹp đến không có một gợn gió.
Cả đêm Tưởng Ly không mơ mộng gì, không phải vì cô ngủ say đến mức nào mà vì cả đêm cô thức trông Thai Quốc Cường. Cho dù mệt mỏi, nhưng vừa mở mắt đã được nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp như vậy, tâm trạng cũng không quá tệ.
Còn được nhìn thấy mặt trời nghĩa là bạn còn sống, chỉ khi nào đã trải qua sống chết mới càng hiểu sâu sắc ý nghĩa của sự sống.
Tưởng Ly vừa ra khỏi phòng ngủ thì lập tức nhìn thấy Thai Quốc Cường. Ông ta đang đi đi lại lại bên cửa sổ, trông có vẻ rất sốt ruột. Thấy cô đã tỉnh, ông ta lập tức tinh thần phấn chấn, không nói không rằng vớ ngay lấy điện thoại bàn.
“Ông định làm gì vậy?” Tưởng Ly đứng dựa bên cạnh, hỏi bâng quơ.
“Bảo quản gia mang đồ ăn tới!” Trên mặt Thai Quốc Cường vẫn còn nguyên bùa tiết gà. Ông ta biết mấy hôm nay ở đây ông ta mất sạch thể diện rồi, thế nên vào lúc ma quỷ chưa xuất hiện muốn vớt vát lại chút đỉnh, bèn đứng thẳng lưng, ưỡn ngực: “Với lại, tôi nghĩ là cô cũng đói rồi”.
“Tôi đói tôi có thể gọi quản gia, nhưng ông thì không được, ông đợi ở đó.” Lúc đi ngang qua sofa, Tưởng Ly tiện tay với lấy túi xách, rồi nhoắng một cái đã xuất hiện ở quầy bar.
Thai Quốc Cường chẳng hiểu chuyện gì, chỉ kịp nhìn theo bóng cô. Một chiếc áo dài trắng gần như chấm đất, mái tóc dài đung đưa, trông rất đẹp. Nhưng mấy hôm nay gặp ma quỷ quá nhiều, Thai Quốc Cường chỉ thấy mấy cái càng đẹp thì càng ghê người. Ông ta lẩm bẩm: Thôi, cô cứ đội tóc giả đi, chí ít tóc giả không khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
Trong lúc ông ta đang mải nghĩ, bên kia Tưởng Ly đã rút từ trong túi xách ra một chiếc hộp rất đẹp, bật mở, bên trong đựng một vài dụng cụ đo lường bằng thủy tinh, trong đó có những kết tinh thể rắn màu trắng sữa. Cô lấy ra một ít bỏ vào một chiếc cốc ấm vừa phải. Kết tinh chẳng mấy chốc đã tan ra.
Khi đưa cho Thai Quốc Cường, cô ra lệnh: “Uống đi, đây chính là bữa sáng của ông”.
Thai Quốc Cường cầm lên ngửi rồi tỏ vẻ khó tin: “Nước mật ong? Pháp sư à, lẽ nào tôi ăn sáng bằng nước mật ong? Cô đùa kiểu gì vậy? Bây giờ tôi phải gặp quản gia ngay!”.
Tưởng Ly không chiều ông ta, cô lạnh lùng hỏi một câu: “Ông thích chết hay thích ăn?”.
Thai Quốc Cường á khẩu, lát sau ông ta nhíu mày, uống một hơi hết sạch.
Trong khoảng thời gian sau đó, Thai Quốc Cường chịu không ít giày vò. Sau khi bị Tưởng Ly ép uống hết “bữa sáng”, ông ta bị lôi ra khỏi phòng. Thế là, khắp khách sạn từ trên xuống dưới đều nhìn thấy cảnh Thai Quốc mang theo khuôn mặt tiết gà cùng cả đám đông vây xung quanh đi từng vòng từng vòng.
Còn không được phép đổ mồ hôi, vì nếu không sẽ làm trôi lớp bùa.
Khi nhìn lại Tưởng Ly, cô đang lười biếng nằm trên chiếc ghế ngoài bãi cát tắm nắng. Thai Quốc Cường chỉ cần hơi dừng lại, cô sẽ lại cầm micro gắn tai lên chậm rãi nói: “Thai Quốc Cường, ông mà thích gặp ma nhanh ấy thì cứ nghỉ đi”.
Thai Quốc Cường đầy một bụng tức không nói, đùi và bụng còn liên tục co thắt, chỉ mới nửa ngày, ông ta đã sắp không lết nổi nữa rồi.
Lục Đông Thâm sau khi kết thúc buổi họp các quản lý cấp cao đã vô tình nhìn thấy cảnh này.
Cách anh không xa, chếch chếch bên bờ hồ. Tưởng Ly vẫn đang nằm đó, áo trắng phấp phới bay bay, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, bên miệng còn ngậm một nhánh cây nhỏ. Cô đã đội tóc giả vào rồi, không còn nét quyến rũ khiến người ngất ngây đến mê hồn như hôm qua, mà lại có thêm vẻ điển trai nửa chính nửa tà.
Bên cạnh cô có một nữ phục vụ, đang bưng cho cô một đĩa hoa quả. Cô gái đó nhìn cô ánh mắt cũng đầy thẹn thùng thiếu nữ.
Cảnh Ninh thấy Lục Đông Thâm dừng bước bèn lẳng lặng nhìn về phía đối diện, rồi tiến lên hỏi khẽ: “Dù sao cũng là tổng giám đốc của Trường Thịnh, có cần tôi đi căn dặn cô Tưởng không ạ?”.
Lục Đông Thâm đứng yên bất động dưới bóng nắng, nhẹ nhàng đáp: “Không cần”.
Bữa trưa lại là một cốc nước mật ong, uống đến nỗi Thai Quốc Cường sắp phát điên. Tưởng Ly nhìn thấy biểu cảm khổ sở đó bèn buông một câu: “Chưa no hả? Làm cốc nữa”.
Thai Quốc Cường giận điên người nhưng cũng không chống đỡ được cơ thể đã cạn kiệt sức lực, uống xong, ông ta lăn quay ra ngủ.
Tưởng Ly trải qua một buổi chiều yên ổn.
Khoảng thời gian này, dù ai đến cũng không mở cửa: Quản gia, vệ sỹ của Thai Quốc Cường hay là cả Cảnh Ninh.
Cho tới chập tối Tưởng Tiểu Thiên đến, Tưởng Ly mới khai ân.
Tưởng Tiểu Thiên sau khi ngủ đã đời một giấc trông đã tràn đầy tinh thần, còn nhảy chân sáo, miệng ngâm nga một điệu nhạc, thiếu nước múa nữa thôi. Thấy Thai Quốc Cường vẫn đang ngủ, cậu nói với Tưởng Ly: “Gia, không hổ danh là khách sạn cấp bảy sao, giường thoải mái chết luôn. Mà còn to nữa, em có lăn tròn cũng không sợ lăn xuống đất”.
Thật ra Tưởng Tiểu Thiên đẹp trai lắm.
Mới chỉ có hai mươi mốt tuổi nên từ trên xuống dưới đều hừng hực sức sống thanh xuân toát ra từng tế bào, mặt gầy, mũi thẳng. Chỉ vì quanh năm cùng Đàm gia chạy Đông chạy Tây nên da dẻ có hơi rám nắng, tuy vậy vẫn không ảnh hưởng tới vóc dáng chuẩn chỉnh, cộng thêm tính tình cậu hài hước nên ở thành cổ có không ít cô gái say mê.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác bò, bên trong là một chiếc áo phông chui đầu, bên dưới mặc chiếc quần rộng đậm màu tôn lên đôi chân dài. Tưởng Ly có lúc hay đùa với cậu: “Này, nhóc đẹp trai, qua đây chị ‘chơi’ tý nào”.
Hôm nay Tưởng Ly mất hết hứng thú đùa cợt với cậu. Cô cứ mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tay là một tờ tạp chí thời trang. Bìa là một cô gái, không phải ngôi sao nhưng rất xinh đẹp, mặc váy công sở, trông giống phong thái của một người sang trọng. Tiêu đề chuyên mục viết: Quý Phi, người nhảy múa cùng những mùi hương. Sau Hạ Trú, cô trở thành nhà sáng chế mùi hương tiếp theo có khả năng thiên bẩm vượt trên người thường.
Tưởng Tiểu Thiên không có hứng thú gì với nội dung, chỉ thấy Tưởng Ly đờ đẫn mà toát mồ hôi lưng. Cậu sát lại gần cô: “Gia, chúng ta đừng làm bộ như bị ma nhập được không?”.
Một lúc rất lâu sau Tưởng Ly mới tỉnh lại, quay đầu, lại thêm một lát nữa mới lẩm bẩm: “Em bảo… chị có thể ra khỏi nơi này được không?”.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
66 chương
610 chương
10 chương
85 chương
40 chương
2 chương