Ngũ Đức Kỳ chưa từng thấy dáng vẻ này của Ô Nguyệt Vân, giống như tướng sĩ chuẩn bị xông ra chiến trường, toát ra khí thế kiên cường, không sợ gian nan, thề phải bảo vệ được lãnh thổ quốc gia.
Anh không biết Ô Nguyệt Vân rốt cuộc có tính toán gì, cho dù anh đã thử hỏi thăm nhưng cũng đều vô ích. Từ đầu tới cuối Ô Nguyệt Vân chỉ nói một câu: “Anh họ, anh có thể đưa em tới hội trường họp báo được không?”
Ngũ Đức Kỳ không biết, Ô Nguyệt Vân sợ một khi mình mở miệng ra thì những cảm xúc đột nhiên xuất hiện cùng toàn bộ dũng khí sẽ theo âm thanh mà tan thành tro bụi.
Cô không biết mình đột nhiên kích động như vậy là đúng hay sai, cũng không muốn nghĩ sâu vào vấn đề này. Có lẽ khi biến cơn kích động này thành hành động, kết quả có được chỉ là sự cười nhạo của người khác hoặc khiến cho Chu Uy Tuấn không vui, thế nhưng cô đã không còn lòng dạ nào để quan tâm đến điều này nữa.
Có đôi khi, đối với một số chuyện, kích động cũng là điều kiện tất yếu.
Xe chạy nhanh đến trước cửa công ty ‘Toàn Phương Vị’, Ô Nguyệt Vân còn chưa chờ xe dừng hẳn thì đã mở cửa xông ra ngoài, dọa Ngũ Đức Kỳ đổ mồ hôi lạnh, sau khi gọi lại vài tiếng mà không có kết quả, anh vội vàng tấp vào chỗ đậu xe, sau đó cũng xông vào ‘Toàn Phương Vị’.
Có lẽ là vì tổ chức cuộc họp báo cho nên trong đại sảnh được đặt mấy cái bàn, bên trên trải khăn nhung màu đỏ, trên bàn cũng bày chút trà bánh, hai cô tiếp tân đang lần lượt đem những chiếc bánh ngọt trắng tinh bày lên trên từng bàn, trông thấy Ô Nguyệt Vân thì lập tức thân thiết gật đầu chào hỏi.
“Cô Ô, cô đến tìm chủ tịch sao? Anh ấy đang tổ chức họp báo, chắc sẽ xong nhanh thôi, cô có muốn tới văn phòng chủ tịch ngồi đợi trước không?” Cô tiếp tân mặc áo sơmi trắng váy đen, trên người đeo đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.
“Anh ấy tổ chức họp báo ở đâu?” Ô Nguyệt Vân vội vàng hỏi, cô dùng sức nắm chặt tay cô tiếp tân, ánh mắt kinh hoảng.
Cô tiếp tân dường như bị bộ dạng này của cô hù dọa, chỉ biết kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.
“Nói cho tôi biết!” Nét mặt Ô Nguyệt Vân căng cứng, chỉ thiếu không túm chặt lấy bả vai cô tiếp tân lay lay mà thôi.
Cô tiếp tân chớp mắt mấy cái, ngón trỏ chỉ về phía cầu thang: “Ở hội trường trên lầu hai. . . .”
Lời còn chưa nói hết, Ô Nguyệt Vân đã lập tức buông cô tiếp tân ra, bước chân quen thuộc chạy về phía cầu thang, mọi khi ở đây vốn có bảo vệ đứng canh, có lẽ bởi vì cuộc họp báo ngày hôm nay nên không có bảo vệ đứng nữa, cô có thể thuận lợi lên đến lầu hai, sau khi ngó nghiêng tìm kiếm một hồi thì lập tức trông thấy một cánh cửa bằng gỗ vừa dày vừa nặng, phía trên có chữ ‘Hội Trường Họp Báo’.
Chính là trong này!
Ô Nguyệt Vân tiến lên, tim đập thình thịch. Cô đặt hai tay lên ngực, nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.
“Nguyệt Vân, Vân Vân, em định làm gì?” Ngũ Đức Kỳ được tiếp tân dẫn lên lầu hai, lại trông thấy Ô Nguyệt Vân đang đứng trước cửa, đang đặt tay lên chỗ tay cầm.
Anh chạy lên phía trước, nắm lấy cổ tay của cô, cô tiếp tân cũng đi theo phía sau.
“Cô Ô, cô như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến buổi họp báo, xin cô hãy tới phòng của chủ tịch để đợi trước đi, sau khi buổi họp báo kết thúc, tôi sẽ lập tức báo cho chủ tịch tới gặp cô. . . .”
Ô Nguyệt Vân không để ý tới sự lo lắng của cô tiếp tân, chỉ cố gắng vùng ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.
“Nguyệt Vân!” Ô Nguyệt Vân có thể chống lại được sức lực của anh như vậy từ lúc nào?
“Cô Ô!” Cô tiếp tân cũng muốn giữ cô lại, nhưng đã muộn một bước.
Cánh cửa gỗ mang phong cách châu Âu bị đẩy ra, cả hội trường đột nhiên yên lặng, ánh mắt của tất cả mọi người cứ như đèn pha sáng rực, nhìn thẳng về phía Ô Nguyệt Vân.
Ô Nguyệt Vân cắn răng dằn xuống cơn kích động, ép mình đi thẳng về phía trước.
Chu Uy Tuấn đang chống hai tay lên chiếc bàn trải khăn nhung đỏ thẫm, lúc trông thấy cô thì trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Hai người ngưng mắt nhìn nhau thật lâu, mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng, tựa như trong mắt bọn họ chỉ có nhau, thời gian cũng như ngừng lại.
Giống như có một tấm màng mỏng tạo thành khoảng không vây quanh bọn họ, ngăn cách bọn họ với mọi người bên ngoài, tiếng ồn xung quanh có vẻ như mông lung, không hề rõ rệt, bọn họ cứ thế nhìn nhau, phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ.
“Tuấn, em. . . .” Ô Nguyệt Vân nhích chân phải lên.
Ầm!
Tấm màng mỏng bị vỡ tan, bầu không khí bắt đầu lưu động, một tiếng cười nhạo lọt vào trong tai Ô Nguyệt Vân, buộc cô phải nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mặt đỏ tới mang tai.
Vừa rồi trong mắt cô chỉ có Chu Uy Tuấn, không hề chú ý tới bậc thang, kết quả là chân vừa bước thì vấp phải bậc thang sát mép, tư thế ngã vô cùng xấu hổ, đầu rạp xuống đất như đang hành lễ với mọi người.
Tất cả mọi người không biết cô gái này là ai, nhưng cánh phóng viên lại theo bản năng mà nhấn máy chụp hình, cũng chụp được khuôn mặt đỏ rực cùng với tư thế vô cùng khôi hài của cô.
Ô Nguyệt Vân cúi đầu, vô cùng xấu hổ, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.
Cô dùng sức nhắm mắt lại, đứng thẳng người dậy, chật vật gạt đi những sợi tóc vướng trên mặt mình.
Chu Uy Tuấn vẫn đứng nguyên trên bục, không chút mảy may động đậy, vẻ mặt cứng đờ.
Anh hít sâu, tự nói với mình: Không thể lùi bước! Không thể lùi bước!
“Tuấn, em . . . em thích anh!”
Mọi người xôn xao, ánh đèn flash liên tục lóe lên.
Những ngọn đèn sáng rực rọi vào vào trong mắt Ô Nguyệt Vân khiến cô cảm thấy đau nhói, bả vai yếu ớt rụt lại, nhưng vẫn ưỡn thẳng ngực, muốn mình dũng cảm đối mặt.
“Tuấn, trước kia em không biết, em thật ngu xuẩn, bởi vì một chuyện mà phải ép buộc bản thân buông tha cho tình cảm của anh, thậm chí còn đi xem mắt với người đàn ông khác . . . Em, em rất hối hận . . . Vừa rồi em vẫn luôn nghĩ, nếu anh cưới vị thiên kim tiểu thư kia, em nên làm sao bây giờ? Em không muốn nhìn thấy anh nắm tay người con gái khác đi trên thảm đỏ, nhìn anh cười dịu dàng với cô ấy . . .” Ô Nguyệt Vân nói năng lộn xộn, tất cả những lời đã chuẩn bị trong đầu hoàn toàn bay đi đâu mất.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt không có chút biểu hiện nào của Chu Uy Tuấn, thời gian cứ thế trôi đi, dần dần, cô cho là mình đã đánh mất cơ hội.
“Có phải là đã không còn kịp nữa rồi đúng không?” Cô giơ tay che miệng, giống như một lữ khách bị vứt bỏ ở nơi hoang vu, cô đơn bất lực chìm trong tuyệt vọng vô biên.
“Không kịp cái gì?” Đột nhiên, Chu Uy Tuấn mở miệng.
“Anh đã tuyên bố muốn kết hôn với vị tiểu thư kia . . . Thật xin lỗi, em không nên quấy rầy cuộc họp báo này. . . Rõ ràng là hai người xứng đôi như vậy, lẽ ra em phải nên chúc phúc hai người, thật xin lỗi . . .” Bả vai yếu ớt của cô bắt đầu run rẩy, cô chỉ muốn lập tức ngã xuống giường mà khóc rống lên.
Bởi vì sự ngu ngốc của mình đã khiến cô mất đi người đàn ông cô yêu, cái này không thể trách ai, chỉ trách cô gieo gió gặt bão, đáng đời cô!
Một đôi tay quen thuộc nắm lấy cổ tay cô, dịu dàng kéo hai tay cô rời khỏi gò má ẩm ướt.
“Đừng khóc.” Chẳng biết từ lúc nào, Chu Uy Tuấn đã đến trước mặt cô.
Cô trợn to mắt, sau khi ý thức được anh vừa nói gì thì lập tức nghĩ đến nước mắt trên mặt mình.
“Thật xin lỗi, em, em không cố ý . . .” Cô giơ tay, muốn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt không có cách nào ngừng rơi, ai dè Chu Uy Tuấn đã nhanh hơn một bước, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên.
Đôi mắt của anh vừa đen vừa thâm trầm, bên trong không ngừng lóe lên tia sáng vui vẻ.
Đột nhiên, Chu Uy Tuấn cúi xuống, trước ánh nhìn soi mói của đám người, đôi môi anh chạm lên gò má cô, nuốt đi những giọt nước mắt mặn chát.
Ô Nguyệt Vân không ngờ anh lại có hành động như vậy, cô ngây ngốc để anh tùy ý hôn khô nước mắt trên mặt mình, sau đó lại lướt qua hốc mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Đừng khóc, anh không muốn thấy em khóc.” Anh áp trán mình lên trán cô, giọng nói dịu dàng.
Bọn họ nhìn hình bóng của mình trong mắt đối phương, chỉ một hình bóng duy nhất, từ đầu tới giờ, cả hội trường vẫn lặng ngắt như tờ, những ánh đèn flash cũng bất tri bất giác mà ngừng lại.
“Tuấn, em còn kịp không?”
Chu Uy Tuấn lắc đầu, khẽ thở dài: “Em yêu anh thật không?”
“Em. . .” Ô Nguyệt Vân cắn môi.
“Vân Vân?”
“Em yêu anh . . . không biết từ lúc nào, đợi đến khi em phát hiện thì đã yêu anh mất rồi! Nhưng mà em . . . em lại . . . Tuấn, thật xin lỗi!” Nước mắt lại tràn ra.
“Aiz . . . cô bé thích khóc!” Chu Uy Tuấn thở dài nói, bất đắc dĩ cong nhẹ khóe môi, ôm cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt một chút, sau đó lại lập tức buông cô ra, lui về phía sau một bước.
Mất đi sự ấm áp quen thuộc, Ô Nguyệt Vân lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ngay lúc cô sắp gục ngã thì Chu Uy Tuấn lại đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, anh mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
“Vân Vân, gả cho anh. . . .” Anh nhìn cô thật sâu, tựa như muốn đem hình bóng của cô khắc sâu vào trong đáy lòng.
Ô Nguyệt Vân ngừng thở.
“Vân Vân, anh có rất nhiều thói xấu, hay ném quần áo lung tung, lại rất kén ăn, cũng luôn quên đóng nắp kem đánh răng, để em thường xuyên phải giúp anh giải quyết hậu quả, cho dù em đã nói bao nhiêu lần, thế nhưng anh vẫn không thay đổi, vậy nên, anh hy vọng sau này em sẽ tiếp tục nhắc anh, cho đến khi anh có thể thay đổi tất cả thói quen xấu này . . . .”
“Tuấn . . .”
“Có lúc công việc của anh bận rộn . . . . không có cách nào ở bên cạnh em, có lúc tính tình bực bội mà trưng ra vẻ mặt khó chịu với em, có lẽ anh không phải là người đàn ông tốt nhất trên đời, nhưng anh tuyệt đối là người đàn ông yêu em nhất trên đời, hy vọng được cùng em ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, hy vọng được cùng em ngắm sao trên trời, hy vọng lúc anh mệt mỏi có em bên cạnh, hy vọng em làm vợ anh, hy vọng em làm mẹ của các con anh. . .
Anh chưa đừng nghĩ đến sự xuất hiện của em, phải mất rất nhiều thời gian anh mới có thể hiểu được, có một số việc cũng tự nhiên như hô hấp vậy, không cần quá nhiều lý do phức tạp . . . Có em, cuộc đời anh mới có thể viên mãn – có em thì sự tồn tại của anh mới có ý nghĩa . . . Vân Vân, xin em hãy gả cho anh!”
Cả hội trường đều yên lặng, khoảnh khắc này, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên ầm ỹ.
Nước mắt Ô Nguyệt Vân không thể ngừng rơi, giống như từng hạt trân châu, một giọt lại một giọt.
Cô vô thức lắc lắc đầu, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.
“Đồng ý đi!” Đột nhiên có người la lên.
Ngay sau đó, âm thanh lại liên tiếp vang lên.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Chu Uy Tuấn không hề nhúc nhích, vẫn nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô, dù biết rõ người cô yêu là mình, thế nhưng giờ phút này anh cảm thấy như vậy vẫn không đủ.
Rốt cuộc anh cũng cảm nhận được sự khổ sở lúc trước, khi Phương Bách Hâm cầu hôn mà đợi không được nhà gái đáp lại.
Thời gian giống như thiên hoang địa lão*, trái tim anh cũng bắt đầu đập mạnh.
(*: lâu như trời đất)
“Được. . .” Ô Nguyệt Vân nghẹn ngào: “Em nguyện ý!”
Mọi người cất tiếng hoan hô, cô tiếp tân không biết lấy ở đâu ra một hộp khăn giấy, cung cấp cho những người có nhu cầu.
“Tuấn, em nguyện ý, em nguyện ý . . .”
Chu Uy Tuấn đứng lên, Ô Nguyệt Vân nhào vào ngực anh, những ánh đèn flash lại lần lượt chớp lên lần nữa, chụp lại khoảnh khắc ấm áp lòng người này.
Chu Uy Tuấn nâng tay trái của Ô Nguyệt Vân, đeo nhẫn kim cương lên, sau đó lại cúi người, hôn xuống mu bàn tay cô.
“Hôn đi, hôn đi ——” Có người bắt đầu giựt dây.
Chu Uy Tuấn liếc nhìn mọi người, sau đó lại quay về nhìn Ô Nguyệt Vân đang vừa cười vừa khóc, khuôn mặt tràn ngập vẻ xấu hổ.
“Vì để thỏa mãn mọi người . . . .” Anh ôm lấy thân thể mềm mại quen thuộc.
Ô Nguyệt Vân khẽ cắn môi dưới, vẫn như cũ, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
Đôi môi bọn họ chậm rãi kề nhau, hơi thở hòa quyện.
Mọi người đều cảm thấy khoảnh khắc này thật ngọt ngào, thậm chí có người còn nhớ tới một nửa kia của mình.
Có đôi khi, hiện thực tàn nhẫn khiến người ta quên đi hạnh phúc của mình, nhưng đôi lúc cũng nhờ nó mà khiến người ta cảm thấy lòng mình ấm áp, nhắc nhở mọi người cuộc sống cũng sẽ có những lúc ngọt ngào như vậy.
Màn cầu hôn này được phát sóng truyền hình trực tiếp, có vài người còn bàn luận một cách say sưa, TV không ngừng phát đi phát lại tin tức này khiến cho tỷ lệ người xem tăng lên không ít. Thậm chí còn có người viết thư gửi đến ‘Toàn Phương Vị’, chúc cho nam nữ chính được hạnh phúc mỹ mãn.
Vài ngày trôi qua, mấy người đàn ông tụ tập ở một quán rượu nhỏ bên trong thành phố.
“Chúc mừng cậu!” Phương Bách Hâm vỗ vỗ bả vai Chu Uy Tuấn.
Chu Uy Tuấn giơ ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly rượu của Phương Bách Hâm.
“Lần này xem như A Tuấn một công đôi việc, không chỉ cưới được vợ đẹp về nhà mà giá cổ phiếu của công ty cũng tăng lên như thủy triều vậy.” Ngũ Đức Kỳ nói.
“Mình cũng không phải là vì cổ phiếu.” Nói cứ như anh bởi vì tiền mà không tiếc biến mính thành người đàn ông ngu ngốc quỳ xuống cầu hôn vậy.
“Mình biết rõ.” Ngũ Đức Kỳ cong môi.
“Hôn lễ nhớ mời tôi đấy.” A Huy giơ ly rượu lên.
“Nhất định rồi! Tôi cũng muốn cám ơn anh, A Huy.” Chu Uy Tuấn cụng ly với người đã từng là đối tượng xem mắt của Ô Nguyệt Vân, trong lòng cũng không còn khúc mắc nào nữa. Anh là người đàn ông bá đạo chứ không phải là người đàn ông không biết phải trái.
“Tôi sẽ không đoạt mất đồ tốt của người khác, lúc trước, lần đầu tiên gặp cô ấy thì A Kỳ đã nghiêm túc cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng tùy tiện làm điều xằng bậy, nhưng mà cho dù cậu ấy không cảnh cáo thì tôi tin tôi cũng không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô Ô, dù sao thì chúng tôi cũng như nam châm cùng cực vậy.”
“Tôi hiểu, dù sao sở thích của mỗi người đều khác nhau.” Chu Uy Tuấn cười nói.
“A Tuấn, đừng quên mình cũng có công lao to lớn đấy.” Ngũ Đức Kỳ đi theo tranh công.
“Nhưng mà nói thật, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được cô hầu gái đó . . . À, Nguyệt Vân lại xông vào hội trường, dáng vẻ đó hoàn toàn khác với cô ấy ngày thường.” Phương Bách Hâm dùng ngón trỏ gảy gảy cằm: “A Tuấn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu sao?”
Chu Uy Tuấn lắc đầu. Nói thật là anh cũng bị sốc. Trong kế hoạch của anh, sau khi Ô Nguyệt Vân nói ra hết khúc mắc trong lòng thì sẽ chạy đến văn phòng đợi anh, không ngờ cô lại nằm ngoài dự liệu của anh mà chạy tới phòng họp báo, đón lấy tất cả những ánh đèn flash cùng những chiếc máy chụp hình.
Sự thay đổi này của cô, là vì anh.
Một cô gái luôn sợ hãi khi phải đối mặt với người khác, vậy mà lại vì một người đàn ông mà thay đổi.
Chậc, người đàn ông đó thật may mắn biết bao!
“Nếu không, tại sao cậu lại có thể đột nhiên lấy ra nhẫn kim cương rồi nói những lời giải đáp hết tất cả gút mắc của mọi người như vậy?” Phương Bách Hâm nhớ tới màn trình diễn tiết mục cầu hôn của Chu Uy Tuấn ngày hôm đó thì không khỏi xoa xoa cánh tay. Những lời kia anh tuyệt đối không thể nói được, tuy vô cùng ngọt ngào, nhưng cũng vô cùng buồn nôn.
“Nhẫn kim cương vốn định mang về nhà để cầu hôn, không ngờ lại phải sử dụng sớm như vậy, mà những lời đó chính là những lời bộc phát từ tận đáy lòng, tôi căn bản là không có chuẩn bị trước.”
“Thật vậy à?” Chẳng lẽ không phải vụng trộm chuẩn bị kịch bản trước để lấy nước mắt của người ta sao?
Chu Uy Tuấn cười ranh mãnh nhìn Phương Bách Hâm, hỏi: “Thế nào? Cậu hâm mộ à?”
“Hâm mộ cái gì? Có gì hay mà hâm mộ?” Phương Bách Hâm hất cằm.
“Chẳng phải là cậu đang hâm mộ cảnh tượng cầu hôn của tôi hoành tráng hơn cậu sao?”
“Có à?” Phương Bách Hâm hừ hừ vài tiếng.
Ba người khác nhìn nhau cười to.
“A Tuấn, cậu thật sự không muốn biết chuyện vướng mắc trong lòng Nguyệt Vân sao?” Ngũ Đức Kỳ hỏi. Anh đã hỏi lần thứ ba rồi, cũng không tin là Chu Uy Tuấn không muốn biết tảng đá lớn nằm trong lòng Ô Nguyệt Vân là gì.
“Không.”
“Cậu không hiếu kỳ sao?”
“Lúc trước thì muốn biết, bây giờ thì không.” Chuyện đã trôi qua, cần gì phải thắc mắc? Huống chi bây giờ trong lòng anh tràn đầy vui sướng, căn bản là không dung nạp được cái trò chơi ‘hiếu kỳ’ này. Ô Nguyệt Vân thật sự đã nép vào cánh của anh, còn gì có thể quan trọng hơn điều này nữa!
“Đây cũng được coi là sự độ lượng của đàn ông sao?”
“Cậu muốn nghĩ vậy cũng được.”
“Được rồi!” Không hổ là A Tuấn, nếu đổi lại là anh thì cho dù trước đây hay hiện tại, cũng đều muốn biết nguyên nhân.
Chẳng phải con người là sinh vật đầy tò mò sao? Ngũ Đức Kỳ nghĩ.
“A Tuấn, sau này cô Ô có biết âm mưu của cậu không?” A Huy hỏi.
“Biết chứ.” Biết anh ở quán ăn cố tình lạnh lùng nhìn cô, biết anh sau khi khiến cô kinh hoảng thì lại sử dụng loại đối đãi giống như bạn bè để đối xử với cô, biết anh lợi dụng tin tức giả của ‘Vạn Thắng’ để khiến cô tỉnh ngộ. . . . .
“Cậu lại dám để cô ấy biết sao?” Phương Bách Hâm trợn to mắt. Nếu đổi thành anh thì anh tuyệt đối sẽ không nói cho người phụ nữ của mình biết, dù sao thì anh cũng không muốn bị ‘cấm túc triền miên’ trên giường . . . . như vậy thật sự là rất tàn nhẫn.
“Vì sao lại không dám?” Chu Uy Tuấn nhún vai, nhớ lại lúc Ô Nguyệt Vân nghe xong mưu kế của anh thì khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa xanh, hai má phồng lên như ếch, còn hét lên, ra lệnh không cho phép anh đến gần phòng khách quấn quít lấy cô —— lúc đó cô còn không chịu quay về phòng ngủ chính —— dáng vẻ ấm ức đến đáng yêu. Khóe môi của Chu Uy Tuấn không khỏi cong lên.
Chẳng qua cô nói thì nói vậy nhưng anh cũng có tính toán của mình, thừa dịp lúc cô vừa vào phòng tắm thì anh cũng lập tức bước theo vào, dù sao cô cũng chỉ nói là không được phép vào phòng khách quấn lấy cô, vậy những nơi không phải là phòng khách thì không có vấn đề gì nha!
Ừ, nghĩ tới đây, Chu Uy Tuấn cảm thấy mình lại bắt đầu nhớ cô gái nhỏ đáng yêu kia rồi!
“Tôi phục cậu rồi đấy!” Phương Bách Hâm vỗ vỗ bả vai người anh em tốt của mình.
“Không dám không dám.” Chu Uy Tuấn nhếch miệng. “Đúng rồi, A Hâm, nói cho cậu một tin tức tốt, tổng giám đốc công ty ‘Vạn Thắng’ ôm tiền bỏ trốn, bị đám cổ đông phát hiện . . . . Tôi nghĩ từ nay về sau, rốt cuộc cậu cũng không cần phải lo lắng Hoàng Vi Vi sẽ chạy tới công ty tìm cậu rồi.” Phải đối mặt với đám cổ đông, ốc còn không mang nổi mình ốc, chắc hẳn là sẽ không có tinh thần nào mà chạy đến tìm bọn họ uống trà chiều.
Chu Uy Tuấn nghĩ thầm, ‘Vạn Thắng’ cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi. Báo cáo tài chính không chính xác đối với một công ty mà nói là một sự đả kích nghiêm trọng. Kế tiếp, cái mà tổng giám đốc ‘Vạn Thắng’ cần phải đối mặt chính là cơ quan điều tra, đám cổ đông và nguy cơ phá sản.
Cùng là thương nhân, anh cần gì phải đả thương người khác?
“Cảm tạ trời đất!” Phương Bách Hâm vui mừng khôn xiết.
Lúc này, chuông điện thoại của Phương Bách Hâm đột nhiên vang lên. Anh nhanh chóng bắt máy, nói nói một hồi rồi cúp máy.
“Mọi người, tôi về trước đây!” Phương Bách Hâm nhét điện thoại lại vào trong túi rồi đứng dậy, lấy áo choàng vắt sau lưng ghế để mặc vào.
“Sớm vậy?” Ngũ Đức Kỳ nói. Bọn họ tụ tập vẫn chưa được hai tiếng.
“Chỉ Tĩnh đã mua sắm xong rồi, đang kêu đói bụng.” Anh chuẩn bị trở về đút no bụng cho vợ yêu.
“Chẳng lẽ đây là ‘thê nô’ trong truyền thuyết?” Ngũ Đức Kỳ nhíu mày.
“Không, đây là yêu thương vợ con.” Phương Bách Hâm cầm chìa khóa xe.
“Nếu vậy thì tôi cũng nên về rồi.” Chu Uy Tuấn không hề nghĩ ngợi mà đứng dậy theo. Hôm nay Ô Nguyệt Vân đi dạo phố cùng với mấy người bạn vừa quen lúc trước, một trong số đó chính là Chiêm Chỉ Tĩnh, vợ của Phương Bách Hâm, nếu Chiêm Chỉ Tĩnh đã gọi điện bảo Phương Bách Hâm tới đón các cô thì Ô Nguyệt Vân hẳn là cũng sẽ gọi điện thoại . . . . .
Anh lấy điện thoại ra, đang định kiểm tra cuộc gọi.
Phương Bách Hâm lại vạch trần hành động này của anh: “Không cần xem! Chỉ Tĩnh nói Nguyệt Vân đã tXi tàu điện ngầm về rồi.”
Chu Uy Tuấn ngạc nhiên, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Cái cô gái này! Không phải anh đã nói là cô có thể gọi cho anh tới rước sao?
Vậy mà cô thế nào? Làm gì mà cứ như người xa lạ vậy?!
“Haiz, xem ra có người bị đá rồi!” Phương Bách Hâm cười to như đang xem hài kịch.
“Dám có cản đảm cười nhạo tôi, coi chừng tôi tăng số lượng việc cho cậu đấy!” Chu Uy Tuấn uy hiếp.
“Cậu sẽ không làm vậy đâu.” Phương Bách Hâm không sợ, anh biết Chu Uy Tuấn là người công tư phân minh.
“Để cậu nếm thử một chút thì cũng không có vấn đề gì.” Chu Uy Tuấn nở nụ cười hồ ly.
Hai người đấu đá lẫn nhau, sau đó đều rời đi mà không hề quay đầu lại, chỉ còn Ngũ Đức Kỳ và A Huy câm nín nhìn nhau.
“Thê nô.” Ngũ Đức Kỳ lẩm bẩm.
“Còn có một người là nô bộc của em gái đấy.” A Huy mỉm cười.
“Nhưng cũng không thể trọng sắc khinh bạn như vậy chứ?” Tình nghĩa anh em nhiều năm của bọn họ so ra còn không bằng 3 chữ ‘em đói bụng’ nữa . . . . ngẫm lại quả thực là bi ai mà! vô hại. sp
Lúc Ngũ Đức Kỳ đang cảm khái ngẫm nghĩ thì chiếc điện thoại di động màu đen chợt vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, sau đó khẽ nhíu mày.
“Không nghe à?” A Huy nâng ly rượu đến bên miệng.
“Ừ. . . .” Ngũ Đức Kỳ trầm ngâm, lúc này, điện thoại lại vang lên lần thứ hai, anh ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy chịu không nổi, rốt cuộc cũng bắt máy, sau khi nói vài câu thì cúp máy.
“Khách hàng à?”
“Không.” Ngũ Đức Kỳ lộ ra vẻ mặt ‘không còn cách nào khác’: “A Huy, thật xin lỗi, mình. . . .”
“Không sao, mau đi đi!” A Huy nói.
Ngũ Đức Kỳ liên tục xin lỗi, sau đó bỏ điện thoại vào túi rồi cũng rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
A Huy nâng ly rượu lên, xuyên qua chất lỏng màu vàng nhạt, nhìn theo bóng lưng của Ngũ Đức Kỳ, tại khoảnh khắc mà Ngũ Đức Kỳ biến mất, anh đột nhiên nghĩ ——
Được lắm, mình phải trả tiền rượu cho bọn họ rồi!
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
215 chương
10 chương
50 chương
32 chương
26 chương
1 chương